Biện Ái Pháp Tắc


Nhất thời Vệ Linh có chút tùy hứng hỏi ngược lại: “Đang chọn khách sạn, ngoài ra không làm gì khác.”

“Tuyển... Cái gì? Cô với hắn cùng nhau chọn khách sạn?” Trong khoảng khắc Kỳ Tham nổi trận lôi đình: “Tại sao phải chọn khách sạn? Chọn xong các người định làm gì? Là hắn muốn chọn sao?”

Vệ Linh vội vàng che miệng Kỳ Tham lại, không để cô ở trước cửa lớn Vệ gia làm mất hết hình tượng: “Kỳ Tham cô nghĩ quá xa rồi, tôi nói chọn khách sạn làm tổ chức hôn lễ... Là Đằng Nguyên kết hôn!”

Kỳ Tham lập tức bình tĩnh lại, kéo bàn tay tinh tế của Vệ Linh khỏi miệng mình, lộ ra khuôn mặt tươi cười hỏi: “Người kết hôn với hắn không phải cô chứ?”

“Nếu như là tôi, hắn có trơ mắt nhìn cô không lý lẽ kéo tôi đi không?” Vệ Linh thở dài: “Không phải hôm qua tôi đã nói tôi với hắn không có bất kỳ mối quan hệ thân mật nào sao?”

“Ồ nha...” Lúc này Kỳ Tham mới hài lòng gật đầu, thuận tiện kéo cửa xe nhà mình: “Vậy chúng ta đi chỗ nào tiêu khiển thời gian mới tốt đây?”

Vệ Linh không thể làm gì khác tạm thời bước vào xe, rồi nói: “Tôi không biết...”

“Gâu gâu...!” Citrus thấy Kỳ Tham cũng bước vào, sâu sắc không muốn bị bỏ quên, lập tức sủa hai tiếng biểu thị sự tồn tại của chính mình.

“... Nãy giờ nó vẫn theo chúng ta?” Kỳ Tham ngồi trên xe nhìn Citrus: “Nhà cô nuôi?”

Vệ Linh trả lời: “Là tôi nuôi, nó tên Citrus, trước đây cô rất thích nó, nó với cô quan hệ rất tốt!”

“Thật sao? Tới đây, Citrus, lên xe cùng nhau căng gió!” Kỳ Tham mượn cơ hội xích vào sát Vệ Linh, chừa không gian thật lớn cho Citrus.

Citrus không hề khách khí nhảy lên xe, lè lưỡi liếm mu bàn tay Kỳ Tham, ngoan ngoãn ngồi xổm trên ghế không hề lộn xộn.

“Thật nghe lời!” Kỳ Tham vui vẻ: “Chủ nhân mày cũng nghe lời giống mày thì tốt biết mấy!”

Vệ Linh không muốn tính toán Kỳ Tham vô tình hay cố ý nói như vậy, chẳng qua nàng thấy bộ dáng bụng dạ hẹp của cô vừa đáng yêu vừa có chút làm người khác tức giận.

Sau khi ô tô khởi động, Kỳ Tham mới hỏi: “Chúng ta đi chỗ nào?”

Vệ Linh quay mặt nhìn kỹ mặt nàng, giơ tay chạm vào mái tóc đã dài không ít: “Ừm, có muốn chỉnh sửa tóc hay không?”

“Để dài thêm một chút đi.” Kỳ Tham trở tay khêu tóc của Vệ Linh: “Còn cô?”

“Tôi muốn để tóc dài, kiểu rất dài rất dài...” Vệ Linh nở nụ cười: “Tôi nghĩ ra chỗ muốn đi rồi.”

Kỳ Tham hỏi: “Đi chỗ nào?”

“Tới phòng khám của Hoắc Tưởng... Gần đó có một trung tâm xoa bóp.” Vệ Linh trả lời.

Sau mười mấy phút, xe dừng trước phòng khám, tới nơi mới biết Trương Hoắc Tưởng đã ra ngoài, nên hai người trực tiếp tới trung tâm xoa bóp.

Vệ Linh cẩn thận nhớ lại từng tí từng tí những gì hai người đã từng làm chung, rất có cảm giác thổn thức, lúc trước nàng cùng Kỳ Tham trò chuyện tiếp xúc đều chỉ trong giới hạn lễ phép và khách khí, hiện tại cảm tình đã thăng hoa và chuyển biến, làm sao có thể không cảm khái đây?

“Làm xoa bóp sao?” Kỳ Tham dùng ngón tay sượt qua gò má Vệ Linh hỏi: “Chúng ta từng tới đây?”

Vệ Linh cười trả lời: “Đúng đấy, lúc đó chúng ta vẫn chưa quen thân cho lắm, cô đã tới đây, lúc đó tôi còn đích thân phục vụ toàn bộ quá trình cho cô.”

“Toàn bộ quá trình?” Kỳ Tham không nhịn được cười xấu xa: “Bây giờ cô định phục vụ tôi một lần nữa sao?”

Trên căn bản Vệ Linh đã sớm đoán được Kỳ Tham sẽ có phản ứng thế này, không khỏi mỉm cười bước vào trong nói chuyện với quản lý cửa hàng một chút, tiếp theo nói với Kỳ Tham: “Có thể a.”

Bên trong thoang thoảng mùi hương tinh dầu rất u nhã, đầu tiên Vệ Linh đi vào ngửi thử, rất săn sóc hỏi Kỳ Tham: “Mùi này cô cảm thấy thế nào?”

“Không có vấn đề.” Kỳ Tham cũng theo Vệ Linh hít sâu, cười nói: “Rất nhẹ nhàng.”

“Giống như lần trước cô lên giường nằm ngửa ra.” Vệ Linh ở một bên rửa sạch hai tay.

Kỳ Tham tò mò dùng tay ấn ấn xuống giường xoa bóp, cởi giày leo lên nằm xuống, bên tai truyền tới âm thanh Vệ Linh rửa tay và dùng khăn mặt lau khô, liền đùa giỡn: “Đột nhiên cảm thấy giống như trên bàn mổ.”

“Tại sao có cảm giác này.” Vệ Linh lau khô tay, bước qua nhẹ khăn phủ lên đầu Kỳ Tham, nhẹ nhàng xoa, tiếp theo đầu ngón tay dùng sức ấn từ đỉnh đầu qua huyệt Thái Dương hai bên: “Cường độ vậy có thể không?”

Kỳ Tham giơ tay nắm bàn tay tinh tế của nàng: “Chậm đã, lẽ nào lần trước cũng chỉ xoa đầu?”

Vệ Linh ra nghe Kỳ Tham bất mãn, không khỏi khẽ cười thành tiếng: “Đúng đấy, xoa bóp thả lỏng đầu óc. Không có cái khác.”

“Trời...” Kỳ Tham thất vọng rút tay về: “Được rồi, có ít còn đỡ hơn không có.”

Vệ Linh mang theo ý cuời tiếp tục xoa bóp, các ngón tay nàng dần dần luồng vào tóc, da thịt nàng tiếp xúc một vệt dài lồi lên, không nhịn được làm bộ vô ý đẩy tóc ra, dưới mấy sợi tóc có một vết sẹo, lập tức thu lại nụ cười.

Sợ bị Kỳ Tham phát hiện mình không đúng, Vệ Linh vội vàng đẩy tóc lại, tiếp tục công việc của mình.

Hai người đều trầm mặc, đột nhiên Kỳ Tham lên tiếng: “Vệ Linh? Nói chuyện phiếm đi.”

“Muốn tán gẫu cái gì?” Vệ Linh hơi cúi người về phía trước nhìn khuôn mặt ngược của Kỳ Tham.

“Tùy tiện là được.” Kỳ Tham nắm mấy sợi tóc Vệ Linh rủ xuống, ở đầu ngón tay vòng tới vòng lui: “Ví dụ gần đây có sắp xếp cụ thể gì không? Công tác có bắt đầu lại từ đâu không?”

Vệ Linh cười lấy tóc mình lại, đứng thẳng dậy vuốt vuốt da đầu Kỳ Tham: “Sở sự vụ có rất nhiều người, dù sao vất vả lắm mới quyết định nghỉ ngơi, không bằng cứ nghỉ lâu thêm chút nữa. Sau này chắc chắn cô rất bận, công ty đều giao cho cô... Tiếp theo cô phải tự mình tích lũy kinh nghiệm.”

“Vậy cô sẽ cảm thấy cô đơn sao? Trên tòa không có tôi làm bạn cùng khiêu chiến.” Kỳ Tham nửa đùa nửa thật nói.

Trong nháy mắt Vệ Linh im lặng, một lúc sau mới nhẹ nhàng ‘A’ một tiếng: “Tôi nghĩ sẽ có. Dù sao chưa từng gặp người luật sư nào có tâm như cô, chúng ta thường đứng ở thế đối lập, nhưng cô không làm luật sư tôi vẫn cảm thấy rất mất mát.”

Kỳ Tham xuất phát từ nội tâm cười nói: “Nếu theo như cô nói, luật sư có tâm không chỉ một mình tôi, khẳng định cô cũng để tâm kiên trì con đường mình đã chọn, vì lẽ đó nửa chừng tôi chuyển nghề, cô mới không vui... Không sao đâu Vệ Linh, con người của tôi vẫn ở bên cạnh cô mà.”

“Trong quá khứ cô đã từng nói những lời tương tự.” Vệ Linh trả lời: “Tôi cũng biết. Có biết cũng chỉ là biết, không thể cản trở không thoải mái trong lòng.”

Kỳ Tham nhíu mày lại, hai tay hướng lên trên, vòng qua cổ Vệ Linh kéo nàng xuống rút ngắn khoảng cách giữa hai người: “Mấy ngày gần đây tôi đang suy nghĩ một vấn đề, cô biết là gì không?”

“Cô không nói, làm sao tôi biết.” Vệ Linh thành thật.

Kỳ Tham liền nói: “Vấn đề tôi nghĩ chính là, trước đây tôi đối với cô quan trọng bao nhiêu và cô đối với tôi quan trọng thế nào đây?”

Vệ Linh nghe vậy mỉm cười: “Trước đây đã là chuyện quá khứ, Kỳ Tham, quan trọng chính là sau này.”

“... Tô Oánh cũng nói gần giống với cô.” Kỳ Tham cau mày lần nữa, buông hai tay ra: “Không biết làm sao... Tự nhiên đau đầu...”

Vệ Linh lập tức buông tay ra, chuyển qua bên cạnh giường: “Đau lắm hả? Nếu không chúng ta đi bệnh viện.”

“Mấy giây sau sẽ tốt rồi...” Kỳ Tham nắm tay Vệ Linh đặt lên trán mình, giả vờ không có gì khó khăn: “Thật giống tranh châm biếm, nhân vật chính bên trong bị phong ấn ký ức và năng lực, lập tức muốn xông ra nguyền rủa để được hồi phục như cũ... Nghĩ như vậy, sẽ cảm thấy tốt hơn.”

Vệ Linh không đành lòng giúp Kỳ Tham xoa huyệt Thái Dương, thấp giọng trách cứ: “Lúc nào cũng đùa giỡn.”

“Nhiều khi ngủ đau tới mức thức dậy cũng không có cách nào ngụy trang làm như không có chuyện gì.” Kỳ Tham làm bộ dáng hờn dỗi: “Hiện tại đau nhẹ thế này là tốt lắm rồi... Hy vọng thời điểm quay tiết mục đừng đau!”

“Cô muốn lên tiết mục gì?” Vệ Linh hỏi.

Kỳ Tham cười trả lời: “A, cô không biết sao? Gần đây có một tiết mục giải trí đang rất hot, đài truyền hình sẽ mời minh tinh tới hỏi thăm fans tạo bất ngờ hoặc minh tinh có thể mời bạn tốt trong cuộc sống hằng ngày cùng nhau tham dự. Mặc dù bộ phận đối ngoại của tiết mục tuyên bố minh tinh cũng không biết bọn họ sẽ mời ai, nhưng thật ra ứng cử viên là do minh tinh tự mình quyết định.

Trong lòng Vệ Linh mơ hồ theo sát phỏng đoán: “Tức là cô sẽ tham gia tiết mục với danh nghĩa là bạn tốt của Tô Oánh?”

“Đúng đấy, tháng trước Tô Oánh đã năn nỉ tôi chuyện này... Hình như trong giới điện ảnh, cô ấy không có nhiều bạn bè.” Kỳ Tham nói tiếp: “Bởi vì tôi mất trí nhớ, không biết chúng tôi từng trải qua chuyện gì, Tô Oánh nói, muốn tôi lấy thân phận bạn gái scandal để tham gia...”

“Tại sao?” Lúc này lòng Vệ Linh lạnh lẽo một mảnh, không nhịn được hỏi: “Nếu cô không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, vì sao phải đồng ý cùng Tô Oánh tham gia tiết mục?”

Kỳ Tham nhìn Vệ Linh một chút, nửa cười trả lời: “Đại khái cảm thấy, tôi với Tô Oánh rất hợp ý, mấy ngày gần đây cô ấy thường xuyên tới nhà quan tâm tôi, cũng giúp tôi không ít, nên cô ấy thỉnh cầu, tôi không có lý do gì từ chối.”

Vệ Linh trầm mặc không lên tiếng.

“Làm sao rồi?” Kỳ Tham nắm chặt tay Vệ Linh.

“Nếu cô đã quyết định thì cứ làm đi.” Vệ Linh nói: “Dựa theo ý nghĩ chân thật của bản thân mà làm.”

Kỳ Tham lắc tay nàng: “Chỉ là một tiết mục giải trí mà thôi, nói mấy câu, chơi mấy vòng game. Sao vẻ mặt cô nghiêm nghị như thế?”

Nghiêm nghị là vì nàng có linh cảm Tô Oánh không chỉ đơn giản muốn Kỳ Tham tham gia tiết mục, nhất định còn có ý đồ gì khác... Tuy Vệ Linh không muốn lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng nàng biết Tô Oánh không phải là người dễ dàng nhìn thấu... Tin tức này biết hơi trễ một chút nhưng cho dù biết sớm hơn cũng không thể ngăn cản, dù sao Kỳ Tham đã quyết định, nàng không thể làm gì khác: “Không... Tôi nghĩ tối nay về nhà sẽ coi tiết mục cô nói.”

“A, tôi xem hai kỳ rồi, rất thú vị.” Kỳ Tham tiếp lời.

“Được rồi, ngồi dậy chải đầu lại đi.” Vệ Linh đưa tay sờ sờ sợi tóc mềm mại của Kỳ Tham: “Citrus nằm ngoài cửa chờ chắc nóng ruột lắm!”

Kỳ Tham cười ngồi dậy, vuốt tóc, nói: “Vậy buổi trưa chúng ta dẫn nó đi ăn đi!”

“Được.” Vệ Linh nhìn Kỳ Tham mỉm cười.

Sau khi mọi người giải quyết xong, Quân Tuyết và mọi người đã trở về. Chiến lược hợp tác với Vệ thị đã bắt đầu tiến hành, có rất nhiều chi tiết nhỏ cần cấp dưới phối hợp xử lý, đồng thời các nàng còn phải tập trung tinh thần quản lý tập đoàn của mình.

Đối với Kỳ Tham, trong nhà đã quen với cảnh náo nhiệt, bây giờ các nàng rời khỏi, đúng thật có chút tẻ nhạt.

Tiết mục giải trí chính thức bắt đầu, Kỳ Tham dựa theo yêu cầu, mặc áo sơ mi cùng quần dài màu đen, hình tượng này giống với lần trước cô tham gia bộ phim điện ảnh do Tô Oánh đóng vai chính, đáng tiếc Kỳ Tham không nhớ chuyện này, thậm chí ngay cả tổ chuyên môn chuẩn bị một vài hình ảnh trong bộ phim đó cô cũng không biết.

Tô Oánh đã tới đài truyền hình sớm hơn Kỳ Tham, ở hậu đài đợi cô hơn mười phút, khi thấy cô xuất hiện với hình tượng mình mong muốn, lập tức cười lớn, nói: “Nha nha, thật hài lòng, lại được gặp dáng vẻ này của cô.”

“Quần áo màu đen trong tủ của tôi không quá hai cái.” Kỳ Tham sờ sờ cổ áo: “Tôi thích màu trắng nhiều hơn.”

Tô Oánh cười híp mắt: “Lâu lâu thay đổi cũng rất tốt. Đi, tôi và cô lên đài làm công tác chuẩn bị.”

Nhân viên dẫn hai người tới dưới đài, vị trí này có thể nhìn rõ ràng ở phía trên. Lúc này hai MC đang ở một góc quay lưng vào hậu trường phỏng vấn một nữ nhân tóc dài.

“Ồ? Cô ta cũng tới làm tiết mục sao?” Tô Oánh hỏi, quay đầu liếc nhìn người quản lý - Quyên Tử.

“Cô không biết lát nữa cô ấy, cô và Kỳ tiểu thư cùng nhau ghi hình tiết mục hôm nay sao?” Quyên Tử vừa giải quyết công việc vừa trả lời.

Tô Oánh biết rõ còn cười lạnh hỏi ngược lại: “Tôi hỏi cô ta cũng làm tiết mục hôm nay?”

“Chắc chắn là đài truyền hình tự mình mời, có gì kỳ lạ sao?”

“Chỉ bằng trình độ của cô ta?” Tô Oánh biểu thị thái độ xem thường.

Quyên Tử trả lời: “Tốt xấu gì vừa rồi cô ta cũng tham gia bộ phim do cô làm đạo diễn, chút nữa cô ấy sẽ làm vai phụ nâng cô lên, cô có thể đừng công khai khinh bỉ cô ấy được không?”

Kỳ Tham mơ mơ hồ hồ nghe hai người nói chuyện, cô biết Tô Oánh không phải rất yêu thích nữ minh tinh ở đằng kia, liền xen miệng vào nói: “Nữ chính đó là ai?”

Tô Oánh lập tức nhìn về phía Kỳ Tham, cười nói: “Quyên Tử cô xem, còn nói cô nhóc kia đang lên, ngay cả Kỳ Tham cũng không nhận ra!”

“Bởi vì sau khi Kỳ Tham mất trí nhớ cập nhật tin tức quá ít.” Quyên Tử không chút do dự trả lời.

“Câm miệng! Ai cho phép cô nói Kỳ Tham như vậy!” Tô Oánh lập tức nghiêm mặt.

Kỳ Tham nhìn tình hình trước mắt gãi gãi đầu: “Thì ra không phải chỉ có mình tôi giúp cô quay tiết mục, còn có người khác nữa sao không nói sớm.”

Tô Oánh không để ý trả lời: “Những nghệ sĩ đang hot giống vậy, chỉ vì muốn nâng ánh mắt ưu tú và phẩm chất đạo diễn của tôi mà thôi, thế nhưng lần này hoàn toàn ngược lại, để cô ta làm nữ chính là vì công tác hậu trường cô ta tài trợ đầu đủ kinh phí.”

“Lúc quay tiết mục cô cũng sẽ nói như vậy?” Kỳ Tham buồn cười hỏi ngược lại.

“Tất nhiên là không.” Tô Oánh thản nhiên trả lời: “Mặc kệ nội tâm nghĩ thế nào, trước mặt mọi người chúng ta phải cố gắng hết sức khen ngợi đối phương.”

Lúc này trên thính phòng bùng nổ tiếng hô nhiệt liệt, lập tức thu hút chú ý của Kỳ Tham và Tô Oánh.

Hai MC làm ra dấu hiệu muốn mọi người im lặng, sau đó tiếp tục phỏng vấn nữ chính đang cực kỳ hưng phấn: “Tiểu Ngũ! Cô nói thật lòng sao? Cô đặc biệt đặc biệt... Yêu thích Tô Oánh?”

“A...” Nữ minh tinh đang đưa lưng về phía Tô Oánh với Kỳ Tham, âm thanh trong sáng vang lên một tiếng, rồi dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Vừa nãy mọi người nghe không lầm, tôi nói rồi, tôi rất thích đạo diễn Tô Oánh.”

Nói xong câu này, bỗng nhiên nàng gác một tay lên ghế sô pha, xoay người quay đầu lại, hình như phát hiện Tô Oánh lập tức lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn.

Gò má trắng nõn... Kỳ Tham còn chưa kịp nhìn rõ gương mặt, nàng liền mỉm cười nhìn MC tiếp tục cuộc phỏng vấn.

“... Buồn nôn chết rồi!” Lần này Tô Oánh không đơn giản biểu hiện xem thường, hơn nữa còn kèm theo sự căm ghét.


Nhấn để mở bình luận

Biện Ái Pháp Tắc