Biện Ái Pháp Tắc


Đêm đó hai người không ai về nhà, nhưng Kỳ Tham cân nhắc tới việc Vệ Linh vẫn còn ngượng ngùng nên không có ý định làm khó nàng. Đầu thu, buổi tối gió thổi mát, muỗi ruồi cũng ít dần, hai người lấy hai cái gỗ lớn ra ban công cùng nhau uống trà tán gẫu.

Đề tài toàn là những chuyện vặt thường ngày, Kỳ Tham chợt nhớ tới một việc, liền hỏi: “Chừng nào em mới theo tôi về chính thức gặp ba mẹ?”

“Ai?” Vệ Linh ngẩn người, ý tứ có chút không tốt trả lời: “Phương diện này em còn chưa nghĩ tới.”

Kỳ Tham liền cười nàng: “Làm sao em có thể sơ ý như vậy? Bây giờ nghĩ là vừa, chúng ta cùng nhau định ngày.”

“Vậy lúc nào Tham đi gặp người nhà em?” Tuy thời điểm hỏi ngược lại có chút chột dạ, nhưng dù sao cũng phải đối mặt, Vệ Linh nhân cơ hội này hỏi Kỳ Tham suy nghĩ thế nào.

Không ngờ Kỳ Tham bình chân như vại nở nụ cười: “Em gặp người nhà tôi rồi, sau đó lúc nào cũng có thể.”

“... Tại sao không phải là Tham tới nhà em trước?” Vệ Linh hỏi.

Kỳ Tham cười ha hả nắm tay Vệ Linh hôn xuống ngón áp út: “Bởi vì em phải gả vào Kỳ gia, còn cần tôi nói tỉ mỉ không? Hay để tôi dùng hành động trực tiếp trả lời câu hỏi của em!”

Trong nháy mắt Vệ Linh liền hiểu hàm nghĩa trong lời nói vừa rồi, rút tay về đỏ mặt trầm thấp hắng giọng: “... Không cần... Lưu manh!”

Kỳ Tham thưởng thức dáng vẻ yêu kiều của người yêu, hài lòng dựa lưng vào ghế: “Nhà tôi cũng tốt, ba mẹ đều đã gặp em, từng ăn cơm với nhau, ấn tượng dành cho em cũng rất tốt. Chúng ta chỉ cần chọn một ngày đẹp trời mua ít quà tới nhà, sẽ không ai làm khó em. Việc thật sự khiến tôi buồn phiền chính là nhà em, ngẫm lại cùng người nhà em ăn cơm lại không có chuyện gì để tán gẫu, tôi liền cảm thấy đau đầu.”

Vệ Linh trừng Kỳ Tham: “Người nhà em không khinh khủng như vậy, trước đây Tham với bọn họ đối chọi gay gắt sao không thấy Tham than đau đầu?”

“... Nha? Thật sao?” Kỳ Tham vô tội trừng mắt lại, vò vò đầu mình: “Dù sao cũng là chuyện trước đây, bây giờ tôi mất trí, em biết mà. Huống hồ ba em là ba vợ của tôi, phải để mặt mũi cho em, không thể cùng ba vợ vỗ bàn trừng mắt nhìn nhau đúng không?”

Vệ Linh nói: “Tham với ba ba chưa từng vỗ bàn trừng mắt, nhưng quả thật ba ba em không thích Tham!”

“Này, sao em có thể thẳng thắng nói ba mình không thích bạn gái mình như vậy chứ?” Kỳ Tham nhíu mày: “Tiếp theo còn có thể yêu đương bình thường sao?”

Vệ Linh cười cười: “Nói thẳng để Tham chuẩn bị tinh thần sớm, em chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của người bạn gái mà thôi!”

“Nếu không tôi không cần tới nhà em, sau khi gặp ba mẹ tôi, em trực tiếp dọn ra ngoài là được.” Kỳ Tham hào sảng không trách nhiệm nói.

“Không... Được.” Vệ Linh kiên quyết từ chối.

Kỳ Tham na luôn cái ghế chuyển qua bên cạnh Vệ Linh, nhìn nàng, khuôn mặt dán sát mặt nàng: “Em không lo lắng ba em trói tôi lại vứt vào hầm bí mật, không cho tôi ăn cơm, bỏ tôi chết đói sao?”

“Họ sẽ không làm như vậy.” Vệ Linh trả lời khẳng định.

“Ví dụ thôi!” Kỳ Tham hôn môi Vệ Linh.

Vệ Linh nghiêm túc suy nghĩ: “Vậy mỗi ngày em đều đem cơm xuống hầm cho Tham.”

“Nếu em cũng bị ba em nhốt lại không thể tự do hoạt động?” Kỳ Tham bĩu môi rồi hôn thêm cái nữa.

Vệ Linh nhìn gương mặt hứng trí bừng bừng của Kỳ Tham nói: “Ừm... chắc chắn Tiểu Duyệt và Tiểu Khác không đứng nhìn Tham chết đói.”

Kỳ Tham cười nói: “Ồ! Nếu như tôi xảy ra chuyện ở nhà em, một đại gia đình lớn như vậy, có thể đáng tin chỉ là hai đứa trẻ vị thành niên?”

Vệ Linh nghe được sự xem thường trong lời Kỳ Tham vừa nói, không nhịn được phản bác: “Trẻ vị thành niên cũng không ảnh hưởng hai đứa nó đem cơm tới cứu Tham.”

“... Ngẫm lại đúng thật!” Kỳ Tham cố ý biểu hiện dáng vẻ hiểu rõ gật đầu: “Lớp người thừa kế tiếp theo ở nhà em, nhìn đi nhìn lại ra dáng nhất chính là hai đứa nhóc sinh đôi.”

Vệ Linh bực mình nhéo mặt Kỳ Tham: “Nói cái gì đó.”

Kỳ Tham cười lớn kéo Vệ Linh qua, nửa ép buộc ấn nàng ngồi xuống đùi mình, ôm hông nàng phân tích: “Em xem, hiện giờ ở nhà em, bác cả cũng coi như là người lớn tuổi, đã về hưu ở nhà sẽ không làm gì quá dữ dằn, ba em thì quản lý tập đoàn, đang liều mạng để tập đoàn lớn mạnh, chắc cũng vì muốn người kế nhiệm dễ dàng hơn thôi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Phó tổng tài, anh họ em sẽ là người tiếp quản. Nhưng dưới cái nhìn của tôi, năng lực hắn quá tầm thường, không xuất chúng, không có ưu điểm vượt trội gì, nếu nhà em đem tập đoàn giao cho hắn, khoảng chừng mười năm toàn bộ sẽ chết trong tay hắn... Tôi nói như vậy cũng là lời nói tận đáy lòng em đừng tức giận! Trái lại ba em làm người quản lý, quyết đoán có thừa, năng lực không cần bàn cãi rất đáng để người khác kính phục! Điểm này chị Quân Tuyết và chị Nhạc Lộ đã từng nói tới, đáng tiếc Ông ấy tiêu hao tâm huyết hơn nửa đời để tập đoàn chói chang như mặt trời ban trưa, lại vì chuyện bác cả cắn răng lấy ra quá nhiều tài chính...”

Cả người Vệ Linh đều dựa vào Kỳ Tham, nghe cô phân tích mạch lạc rõ ràng, một mặt khâm phục sức quan sát và tư duy logic, một mặt muốn biết cái nhìn của cô về những người khác: “Rất khách quan, tiếp theo thì sao?”

Kỳ Tham biết Vệ Linh cảm thấy hứng thú, cười vỗ về sau lưng nàng tiếp tục nói: “Vì lẽ đó hiện giờ ba vợ phải lao tâm lao lực đem tập đoàn vào quỹ đạo. Ông ấy tình nguyện dứt bỏ 40% cổ phần cũng không muốn chuyện làm ăn của gia tộc bị hủy trong tay mình. Tôi tin tưởng với năng lực ba vợ và sự trợ giúp của chị Quân thì mọi chuyện không thành vấn đề. Thế nhưng anh họ em thì... Muốn khí độ không có khí độ, muốn năng lực không có năng lực, đúng là đáng lo! Trừ phi gia đình em nhìn thoáng chút, thay đổi ứng cử viên thừa kế! Phải chọn ai đây? Em họ Vệ Minh? Nếu đem hắn so sánh với những người trong gia đình thì hắn là kẻ tàn phế, thực lực còn không bằng Vệ Tân, bỏ qua... Tiếp theo là em... Vệ Linh thân ái! Năng lực về mọi mặt đều cân bằng, nhưng nghề nghiệp đã sớm định từ nhỏ, vì vậy cứ đàng hoàng làm bạn gái luật sư của tôi là tốt rồi, ngoan! Cuối cùng, còn lại Vệ Duyệt và Vệ Khác, tuy tính cách của hai đứa vẫn chưa hoàn toàn hình thành triệt để, nhưng xem ra ưu thế vẫn rất rõ ràng, nếu như tụi nó có hứng thú với việc quản lý tập đoàn, mà tôi là ba vợ, chắc chắn sẽ tập trung vun đắp bồi dưỡng cho bọn họ. Dù sao ba vợ chỉ mới trung niên, giữ vị trí tổng giám đốc thêm mười mấy năm, chờ tính cách hai đứa nhỏ ổn định, kinh nghiệm phong phú, lúc đó tiếp nhận cũng không muộn. Về phần Cung Khả Khả, thứ nhất con bé còn quá nhỏ, thứ hai không được Vệ gia thừa nhận, nên tạm thời quên đi.”

“Đáng tiếc lý tưởng của Tiểu Khác là làm một nhà ngoại giao ưu tú, đối với chuyện kinh doanh không phải rất để bụng.” Vệ Linh nói tiếp: “Còn Tiểu Duyệt, bây giờ em ấy vẫn chưa có định hướng cụ thể, mà gia tộc nhà em chưa có tiền lệ nữ tử tiếp nhận tập đoàn.”

Kỳ Tham trả lời: “Rất nhiều gia tộc đều tồn tại quy tắc ngầm nữ bất truyền nam, nhưng tôi cho rằng không cần thiết. Nếu như không thể chọn ra người ưu tú để thừa kế, chẳng lẽ trơ mắt nhìn mọi thứ suy tàn sao?”

“Đây không phải vấn đề em có thể cân nhắc.” Vệ Linh không có cách nào thở dài, chủ động nghiêng người hôn hôn mặt Kỳ Tham: “Để xem ba em tính toàn thế nào trong tương lai.”

Kỳ Tham nửa đùa nửa thật nói: “Tại sao em không thể cân nhắc, hiện tại em là người nắm giữ 40% cổ phần của tập đoàn.”

“Đồng thời còn cùng Tham yêu đương.” Vệ Linh mỉm cười tiếp lời: “Vì hai nguyên nhân này mà tới bây giờ bên nhà bác cả vẫn cảnh giác với em, họ sợ một ngày nào đó em và Tham liên thủ lại, gây bất lợi tới quyết sách của bọn họ.”

Kỳ Tham nhướn mày ‘Oa’ một tiếng: “Thật sự có một ngày như vậy, tình cảnh đó chỉ cần tưởng tượng thôi đã cảm thấy thú vị!”

“Làm sao có khả năng.” Vệ Linh dở khóc dở cười dùng ngón tay chỉ vào trán Kỳ Tham: “Em thì không muốn nhìn thấy Tham với người nhà em nghi kỵ chém giết lẫn nhau.”

Kỳ Tham dang tay ôm cả người Vệ Linh vào lòng: “Như vậy chỉ có thể mong đợi anh họ em không phải quá kém cỏi. Được rồi! Hai chúng ta đi ngủ thôi! Những ngày qua em cực khổ nhiều rồi, thân ái Vệ Linh!”

“Tham cũng cực khổ không ít, cảm ơn Tham vẫn ở bên cạnh em, cho em dũng khí lựa chọn.” Vệ Linh an giấc trong lòng Kỳ Tham, bình yên cười nói.

Hôm sau trong lúc ăn điểm tâm, Vệ Linh và Kỳ Tham quyết định mạnh ai về nhà người đó coi tình hình trong gia đình, chủ yếu là thông báo hai người đã xác định quan hệ, sau đó chọn thời gian để gặp trưởng bối hai bên.

“Nếu như mọi thứ đều thuận lợi, hai chúng ta hãy chọn ngày đi hưởng tuần trăng mật.” Khóa kỹ cửa lớn biệt thự, hai người cùng nhau vào ngồi ghế sau, Kỳ Tham liền lên tiếng.

Vệ Linh khó hiểu nhìn Kỳ Tham: “Hưởng... Tuần trăng mật?”

“Đúng vậy, tìm một nơi phong cảnh tú lệ người ở thưa thớt chơi đùa mấy ngày.” Kỳ Tham cười nói.

“Cũng tốt.” Vệ Linh đáp lời: “Tham muốn đi đâu?”’

Kỳ Tham suy nghĩ một chút: “Đâu cũng được, nếu không, khí trời không quá lạnh, tới nơi cạnh biển, chúng ta đi lặn thế nào?”

“... Cạnh biển?” Lòng Vệ Linh lóe lên tia dị dạng, nàng chưa kịp nắm bắt vẫn gật đầu đồng ý: “Có thể.”

“Được! Quyết định vậy đi!” Kỳ Tham vui vẻ phất tay để tài xế khởi động xe.

Đưa Vệ Linh tới trước cửa Vệ gia, Kỳ Tham mới trở về nhưng ba mẹ đều không có ở nhà, nên cảm thấy cực kỳ tẻ nhạt. Kỳ Tham bắt đầu lần lượt gọi điện thoại quấy rầy Trương Hoắc Tưởng, Trâu Bằng, Phú Tường, Trịnh Tiểu Cầu thậm chí là Tiểu Lan, thông báo bọn họ mau mau chuẩn bị tiền lì xì và lễ vật.

Cuối cùng tới trưa Kỳ Tham mới gọi điện thoại cho Kỳ Tề: “Này, chị, đang bận sao?”

“Đã nghỉ trưa.” Kỳ Tề hờ hững trả lời: “Sau khi trở về, công việc cần xử lý còn rất nhiều, gầu như mỗi ngày đều phải tăng ca. Sao lại đột ngột gọi điện, có chuyện gì xảy ra sao?”

Kỳ Tham cố ý kéo dài ngữ điệu nói: “Đúng! Có đại sự...”

“Nếu không nói chuyện gì, chị cúp máy.” Kỳ Tề không hề nao núng nói thẳng.

“Chờ đã chờ đã!” Kỳ Tham mau mau hồi phục tốc độ nói chuyện bình thường: “Thật sự có chuyện, nhưng là chuyện tốt. Là như vầy... Em và Vệ Linh... Ở bên nhau.”

Kỳ Tham vốn nghĩ tin tức này sẽ làm chị mình kinh ngạc, không ngờ Kỳ Tề tiếp tục duy trì bình tĩnh: “Há... Còn Tô Oánh?”

“Ai... Tại sao mỗi lần em nói chuyện mình và Vệ Linh, ai ai cũng hỏi một lần về Tô Oánh vậy?” Kỳ Tham vạn phần không hiểu chất vấn: “Chuyện này liên quan gì tới Tô Oánh chứ?”

Kỳ Tề trả lời: “Bởi vì mọi người đều nhìn ra Tô Oánh có ý với em. Đương nhiên, hỏi Tô Oánh chỉ vì xác nhận, nhưng ngược lại sẽ không bao giờ xuất hiện câu tương tư ‘Vệ Linh đâu’?”

“Làm sao...” Kỳ Tham trợn trắng mắt: “Em sẽ không bỏ Vệ Linh! Còn nữa, em muốn có quà!”

“Quà gì?” Kỳ Tề hỏi.

“Em gái ruột có người yêu, thân là chị không nên tặng hậu lễ thay lời chúc phúc sao?” Kỳ Tham hỏi ngược lại.

Kỳ Tề không chút khách khí nói: “Năm ngoái lần đầu tiên em với Vệ Linh bên nhau, chị đã đưa rồi, lần này xem như tái hợp, không cần quà!”

“Cái gì mà tái hợp? Chị quá đág!” Kỳ Tham bất mãn nói lớn.

“Chị đã tặng hậu lễ, em không nhớ thì kêu Vệ Linh nhắc em, quên nữa... Chúc em và Vệ Linh tiếp tục hạnh phúc. Bây giờ chị bận việc, có thời gian sẽ tán gẫu tiếp.” Vừa dứt lời liền trực tiếp kết thúc cuộc gọi.

Kỳ Tham trừng mắt nhìn màn hình điện thoại tối đen: “Đây là chị sao? Ít nhất phải nói rõ lần trước tặng quà gì mới được chứ!”

Suy nghĩ hồi lâu vẫn không nhớ nổi, liền nhắn tin cho Vệ Linh: Chị tôi nói năm ngoái có tặng hậu lễ cho chúng ta, là cái gì?”

Sau ba phút Vệ Linh gửi tới bức ảnh hình chiếc nhẫn, kèm theo lời nhắn: Chiếc nhẫn này là quà của chị Tề. Thời điểm đó chị họ em cũng tặng Tham một chiếc, là ngọc lục bảo thạch, nhưng em không biết Tham để chỗ nào. Có thể tìm được không?

Kỳ Tham lập tức đứng dậy chạy vào phòng ngủ lục soát một phen, quả nhiên trong ngăn tủ đầu giường tìm được chiếc nhẫn Vệ Linh nói, rất cao hứng chụp hình gửi cho nàng: Thì ra hai chúng ta đã có nhẫn! Nhưng có thời gian chúng ta mua một cặp bình thường đi! Chị tôi mới nói chúng ta là tái hợp, nên không tặng quà! Tức chết mà!

Vệ Linh trả lời kèm theo icon vui vẻ: Hóa ra chị Tề hài hước như thế.

Hài hước cái rắm... Kỳ Tham không thể nhẫn nhịn híp mắt oán trách chị mình một trận.


Nhấn để mở bình luận

Biện Ái Pháp Tắc