Bình Vương Thần Cấp


Trên thế giới này muốn tìm ra một người đáng tin cậy hơn Lâm Trạch Dương là gần như không thể.

Lưu Uy biết điều này, nhưng ông ta cũng không thể làm gì được, ai bảo mười người đó chỉ nghe theo lời của Lâm Trạch Dương?

Hơn nữa Lưu Uy phát hiện ra rằng thể chất của mười người này thực sự đã được cải thiện rất nhiều, họ có thể thích ứng với những yêu cầu ngang ngược của Lâm Trạch Dương, cơ thể của họ đã phát triển rất nhanh.

Lưu Uy không biết điều đó là tốt hay xấu nhưng dù là điều gì, Lưu Uy cũng chỉ có thể chấp nhận nó. Bởi vì lúc này Lâm Trạch Dương đã về nhà xem phim rồi.

Khi Lưu Uy gọi cho Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương trả lời thẳng.

"Chỉ là một cái biệt thự, không có tiền, ông còn muốn tôi làm bao nhiêu việc? Tôi rất bận, phải ăn, ngủ, đi làm, đưa đón con gái, xem phim hoạt hình, có rất nhiều việc phải làm."

Đối mặt với câu trả lời như vậy, Lưu Uy còn có thể làm gì, ông ta cũng rất tuyệt vọng.

Trong hai ngày tiếp theo, cũng không có gì bất ngờ xảy ra.

Tần Tình ra nước ngoài, mang theo vài tên thuộc hạ yếu đuối còn sót lại. Lâm Trạch Dương cũng không quá lo lắng Tần Tình, dù sao anh đã để cho cấp dưới cũ của mình là Ưng Qua đi cùng.

Nếu như ở Mỹ, Falconry ngay cả một nhóm lính đánh thuê cấp S cũng không đối phó được thì Lâm Trạch Dương cảm thấy rằng Falconry không nên gọi là Falconry, mà chỉ xứng là một con chuột nhắt.

Cuộc sống hiện tại của Lâm Trạch Dương chính là đi làm, đưa đón Manh Manh, tùy tiện nói vài câu với Sở Sở.

Lâm Trạch Dương thực sự không có bất kỳ ác cảm nào đối với Sở Sở. Tuy nhiên, Lâm Trạch Dương cảm thấy rằng Sở Sở thực sự có hơi keo kiệt, da mặt cũng dày, lần trước nói sẽ trả mình tiền bất kể bao nhiêu, bây giờ đã hai, ba ngày trôi qua, và cô không hề đề cập đến một từ.

Lâm Trạch Dương cảm thấy rằng anh sẽ không thể lấy lại tiền, cảm thấy hơi buồn, và thái độ của anh cũng có chút khác thường với cô giáo Sở Sở.

Mà vừa rồi, lúc Lâm Trạch Dương tới đón Manh Manh, Sở Sở đã đi tới, nhỏ giọng nói với Lâm Trạch Dương: "Chờ một chút, anh và Manh Manh có thể ở lại chờ tôi một lát được không?"

Lâm Trạch Dương lập tức gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn, Sở Sở cô rốt cuộc đã tỉnh ngộ, lại muốn trả tiền.

Mặc dù Sở Sở đã cố ý nói nhỏ nhưng vẫn để những người xung quanh nghe thấy. Vì vậy, tất cả các phụ huynh nam đều trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương.

Nhìn Lâm Trạch Dương xem, cái tên đầu heo kia cười như một tên ngốc, người này khó mà khá lên được, sao cô giáo Sở Sở lại có tình cảm với anh ta?

Thậm chí, một số phụ huynh còn lộ rõ sự tức giận, căm ghét trên gương mặt.

"Có nên kêu người tới dạy cho thằng nhãi này một bài học không, dám cướp cô giáo Sở Sở của chúng ta? Nhìn bóng lưng của anh ta, tôi chỉ muốn tát cho một cái." Một phụ huynh gay gắt nói.

"Nhưng, hình như Lâm Trạch Dương rất giỏi đánh nhau. Lần trước anh ta không phải đã một mình đánh bại tất cả những tên xã hội đen đó sao?" Một phụ huynh lo lắng.

"Hừ, anh ta rất giỏi đánh nhau nhưng cũng chỉ có thể ăn đòn mà thôi, mọi người đừng quên, mỗi lần Lâm Trạch Dương ra tay, đều là lúc người khác không kịp phản ứng, chỉ cần các anh cẩn thận một chút là được." Chúng ta nhất định có thể hạ gục Lâm Trạch Dương.

Lại có phụ huynh nói.

"Hình như đúng là như vậy, chỉ cần gọi thêm vài người, nhất định có thể đánh bại Lâm Trạch Dương."

"Khi nào thì hành động, ai có thể tìm được những người này."

"Đợi lát nữa lập tức ra tay, tôi có thể tìm người đợi khi Lâm Trạch Dương cùng Sở Sở tách nhau ra, chúng ta tìm cơ hội, để cho tên Lâm Trạch Dương này hoàn toàn tỉnh ngộ."

Khi những phụ huynh này nói chuyện, trên mặt họ hiện lên nụ cười chế nhạo, nhìn Lâm Trạch Dương giống như nhìn người chết, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo, nụ cười càng thêm khó coi, thế mà lại dám tiếp cận cô giáo Sở Sở.

Thế giới này là như vậy, bạn thậm chí không cần phải chủ động đắc tội với mọi người, họ cũng có thể sẵn sàng đâm sau lưng bạn.

Đương nhiên Lâm Trạch Dương không biết những phụ huynh này có ý nghĩ như vậy, kể cả biết cũng không thành vấn đề.

Mà đúng lúc này, Sở Sở từ trong văn phòng đi ra, trực tiếp nói với Lâm Trạch Dương đang ôm Manh Manh: “Chúng ta đi thôi.”

Lâm Trạch Dương cũng không hỏi đi đâu, đi lên phía trước, đẩy đám phụ huynh cản đường sang một bên, còn lịch sự làm ra tư thế mời Sở Sở.

Sở Sở đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, cảm thấy hành động của Lâm Trạch Dương quá khoa trương.

Mấy phụ huynh kia tức đến nghiến răng nghiến lợi, tên Lâm Trạch Dương này lại khiến bọn họ làm nền, trở thành công cụ để lấy lòng Sở Sở, họ thực sự muốn ra tay với Lâm Trạch Dương ngay bây giờ, nhưng lại không dám.

Vì vậy, cuối cùng, mấy phụ huynh này chỉ có thể nhìn Lâm Trạch giống như một con cún, cố gắng lấy lòng cô giáo Sở Sở.

Lúc này tâm trạng Sở Sở có chút phức tạp, hai ba ngày qua, cô phát hiện Lâm Trạch Dương luôn hơi xa cách với mình, sau đó trong lòng không biết vì sao luôn cảm thấy thất thường, cô muốn nhân cơ hội này để hỏi Lâm Trạch Dương xem mình có làm gì sai không.

Cho nên Sở Sở mới quyết định mời Lâm Trạch Dương đi ăn bây giờ.

Sau đó, thái độ của Lâm Trạch Dương bỗng xoay chuyển 180 độ, Sở Sở chưa từng nghĩ tới Lâm Trạch Dương sẽ đối tốt với mình như vậy, lại có thêm cơ hội, còn hỏi mình có khát không, có mệt không.

Quan trọng hơn là, Sở Sở vốn định mời Lâm Trạch Dương ăn tối, nhưng hiện tại Lâm Trạch Dương dẫn đường, luôn miệng nói sắp đến nơi rồi. Chẳng lẽ Lâm Trạch Dương muốn mời mình đi ăn?

Nói cách khác, thái độ của Lâm Trạch Dương đối với mình như vậy, nhưng lại không biết anh muốn cái gì, hiện tại Lâm Trạch Dương rốt cuộc đang nghĩ gì, hay muốn thổ lộ với mình.

Vậy sau một thời gian, mình nên làm cái gì bây giờ, chấp nhận hay là sao đây?

Nghĩ đến đây, Sở Sở lại đỏ mặt, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Trạch Dương, cắn răng, vẻ mặt ngượng ngùng nói với Lâm Trạch Dương: "Lâm Trạch Dương, anh làm sao vậy? Lúc này còn mang theo cả Manh Manh nữa."

Đúng ra trước mặt trẻ con, những chuyện như vậy không tốt lắm.

“Hả, cô nói cái gì?” Lâm Trạch Dương đang dẫn đường, chưa kịp phản ứng lại.

“Đến phía trước chính là ngân hàng rồi.” Lâm Trạch Dương đột nhiên hưng phấn kêu lên.

Lần này đến lượt Sở Sở sững sờ, nói: "Ngân hàng gì mà ngân hàng?”

“Không phải cô muốn thực hiện lời hứa, trả tôi tiền sao? Đây là ngân hàng gần nhất tôi biết, mau đi lấy tiền, tôi ở đây chờ cô." Lâm Trạch Dương vẻ mặt kích động nhìn Sở Sở.

Sở Sở đột nhiên như bị hóa đá, hoàn toàn không nhúc nhích.


Nhấn để mở bình luận

Bình Vương Thần Cấp