Bình Vương Thần Cấp


Cuối cùng Tần Quân Dao cũng trở lại Trung Hoa.

Cô ghé qua công ty một lát rồi nhanh chóng trở về nhà, đã lâu lắm rồi Tần Quân Dao không chơi với Manh Manh, cô rất nhớ con bé.

Khi Tần Quân Dao về tới nhà, cả người cô sững lại.

Trên bàn trà chất đầy một đống đồ ăn vặt đủ các loại, trên cả trên sô pha và sàn nhà cũng có, có thể nói toàn bộ đại sảnh không nơi nào là không có đồ ăn vặt.

Chỉ mới nhìn lướt qua thì Tần Quân Dao hoàn toàn không thấy trong nhà có ai cả, nhưng ngay sau đó cô nhìn thấy đống đồ ăn vặt bắt đầu động đậy.

Suýt chút nữa là Tần Quân Dao đã tức điên lên, tên khốn Lâm Trạch Dương kia đang bới đống đồ ăn vặt thì cũng thôi đi, lại còn kéo theo Manh Manh chui vào trong đó.

Lúc này, mặt của cả hai người dính đầy vụn, miệng thì đang nhai gì đó, tay trái cầm khoai tây chiên, tay phải cầm lon coca, ánh mắt đầy khao khát nhìn đống đồ ăn vặt đầy ắp kia.

Tần Quân Dao cảm thấy cô sắp điên đến nơi rồi, Lâm Trạch Dương lớn như vậy mà còn thích đồ ăn vặt, chẳng lẽ không biết mấy đồ ăn như này rất có hại cho sức khỏe chứ? Muốn tự hại mình thì thôi đi, lại còn muốn hại chết Manh Manh à?

Ngay lúc này, cô nghe được Lâm Trạch Dương nói gì đó, nhưng vì đồ ăn trong miệng nên cứ lẫn lộn không rõ.

"Manh Manh, con như vậy là không được, trẻ con không thể ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy, không tốt cho sức khỏe, cũng không lớn được đâu. Con muốn sau này vẫn chỉ là một đứa nhóc thôi à?"

Tần Quân Dao thở phào nhẹ nhõm, xem ra Lâm Trạch Dương vẫn chưa hoàn toàn mất trí.

"Baba à, baba khỏi dọa con đi, con biết ba chỉ muốn ăn quà vặt một mình mà." Giọng của Manh Manh vang lên.

"Sao cái gì con cũng biết vậy?" Lâm Trạch Dương ngạc nhiên hỏi.

Tần Quân Dao đưa tay ra đỡ trán, lần này cô thật sự thấy Lâm Trạch Dương hết cứu rồi.

Tần Quân Dao hít một hơi thật sâu rồi ho khan một tiếng, cô nhận ra hình như mình không có một chút cảm giác tồn tại nào, cả Lâm Trạch Dương và Manh Manh đều không biết cô đang đứng đây.

"Mẹ, mẹ, mẹ về rồi!" Rốt cuộc thì Manh Manh cũng đã phát hiện ra Tần Quân Dao, cô bé vui vẻ reo lên.

Trên khuôn mặt Tần Quân Dao cũng nở một nụ cười. Bản thân cô vất vả ngược xuôi như vậy, còn không phải là vì cảnh tượng này sao?

Cô dang hai tay ra, chuẩn bị ôm Manh Manh vào lòng.

Nhưng không ngờ Manh Manh chạy được nửa đường thì dừng lại, sau đó quay sang nói với Lâm Trạch Dương: "Baba à, baba đừng ăn khoai tây chiên của con nữa nha? Nếu baba không ăn nữa thì sau này baba nói gì con cũng nghe hết."

Sau đó, Tần Quân Dao nhận ra Manh Manh không thèm để ý tới cô nữa.

Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác rất mất mát, sau đó đi về phòng một mình.

Tần Quân Dao cảm thấy như bản thân đã mất đi thứ gì đó, tất cả là tại cái tên đáng ghét Lâm Trạch Dương kia, dùng đồ ăn vặt mua chuộc Manh Manh.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không phải cái tên đó lúc nào cũng luôn miệng than thở không đủ tiền sống à? Sao bây giờ lại mua được nhiều đồ ăn vặt như vậy chứ? Mẹ nó, đây mà là không đủ tiền sống á, là không đủ tiền mua đồ ăn vặt thì có!

Nghĩ tới đây, Tần Quân Dao lại tức điên lên.

Ngay lúc này, cửa phòng mở ra, Manh Manh bưng một chậu nước đi vào, ngồi xổm trước mặt cô.

"Mẹ, mẹ ở ngoài lâu như vậy, chắc chắn là mệt lắm, con rửa chân cho mẹ nhé." Manh Manh ngoan ngoãn nói.

Tần Quân Dao cảm động tới mức sắp khóc, cô ôm chặt lấy Manh Manh rồi nói: "Vẫn là Manh Manh yêu mẹ nhất, cũng chỉ có con mới đau lòng cho mẹ thôi. Manh Manh muốn gì mẹ đều cho hết, sau này mẹ cũng sẽ đối xử với con thật tốt."

Đôi mắt Manh Manh sáng rực lên: "Thật ạ mẹ?"

Tần Quân Dao vội vàng đáp: "Chắc chắn rồi, chỉ cần con muốn, mẹ nhất định sẽ cố gắng hết sức."

"Vậy mẹ, mẹ có thể cho ba tiền được không ạ, ba nói chỉ cần con bưng nước rửa chân cho mẹ, mẹ sẽ cho ba tiền, như vậy thì ba sẽ không cướp khoai tây chiên của con ăn nữa." Vẻ mặt Manh Manh sung sướng nhìn Tần Quân Dao.

Trong nháy mắt Tần Quân Dao sững người lại, sau đó không nhịn được nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Lâm Trạch Dương!"

Nếu không phải Manh Manh vẫn còn ở đây, Tần Quân Dao thật sự muốn bắn một phát nát đầu anh luôn.

Cái tên khốn Lâm Trạch Dương kia mặt phải tới dày cỡ nào mới dám lợi dụng Manh Manh để xin tiền chứ, hắn thiếu tiền đến thế à? À không, tên kia đâu có thiếu tiền, nếu không thì làm sao mà mua được nhiều đồ ăn vặt như vậy chứ.

Từ tận đáy lòng, bây giờ Lâm Trạch Dương đang cảm thấy vô cùng oan uổng. Đồ ăn vặt là Trình Mạnh Cường mua cho mà, anh có bỏ một phân tiền nào đâu.

Nhưng hiện tại thì anh đang thiếu tiền thật, tiền lương tháng này thì chưa tới, mà một ngàn tệ lần trước thắng Trương Liên thì cũng không tiện hỏi lắm. Anh đường đường là King, chẳng lẽ lại đi đòi người ta một ngàn tệ à?

Mà vừa nghĩ tới một ngàn tệ thì hai mắt Lâm Trạch Dương lập tức sáng rực lên, thôi thì lát nữa gọi cho Lưu Uy, bảo ông ta đi đòi tiền Trương Liên vậy.

Khi cuộc sống quá bình yên thì thời gian thường trôi đi nhanh hơn, nên người ta mới hay nói với nhau rằng, thời gian chính là một tên trộm, nó có thể vô tình cướp đi tất cả mọi thứ của bạn.

Một tuần trôi qua trong nháy mắt.

Buổi tối hôm nay, Tần Quân Dao có vẻ vui hơn mọi ngày. Cô vừa được cấp dưới thông báo rằng cái gốc cây nho nhỏ cô mang về đã thành công làm ra dẫn dược, tối ưu hóa loại thuốc X.

Loại thuốc này vừa được thử nghiệm lâm sàng, và đã thành công.

Một gã thuộc hạ cũ của cô, sau khi được tăng cường loại thuốc X bản cập nhật này, thể chất tăng lên rất nhiều, sức mạnh cũng tăng lên hai cấp bậc.

Trước kia, gã này như người không tên không tuổi, ngay cả đoàn lính đánh thuê cũng không đủ đẳng cấp được xếp vào, nhưng bây giờ Tần Quân Dao phát hiện ra gã ta đã gần đạt tới tiêu chuẩn của cô, đây chính là một bước nhảy vọt về chất!

Tần Quân Dao biết, lần này cô thành công lớn rồi.

Tất nhiên, sự thành công này vẫn phải chuyển hóa thành lợi nhuận thực tế.

Ngay lập tức Tần Quân Dao nghĩ tới Lưu Uy.

Trong lòng cô, Lưu Uy là đại diện tiêu biểu cho một thương nhân lương thiện, lần trước gặp cơ hội tốt như vậy, ông ta cũng không thừa cơ mà đục nước béo cò, nếu lần này bán thuốc cho ông ta, chắc chắn sẽ vạn vô nhất thất.*

*(vạn vô nhất thất: không có sơ hở; tuyệt đối không thể sai sót, nhầm lẫn)

Tuy nhiên.

Trước đó, cô quyết định mang theo thuộc hạ cũ của mình đi đến sàn đấu quyền anh ngầm, để tên này càn quét một trận, cũng để thông báo cho Lưu Uy biết được loại thuốc X mà Tần Quân Dao cô vừa nghiên cứu ra tốt đến mức nào, giá trị như thế nào.

Nhưng mà điều kỳ lạ là, khi cô vừa gọi cho Lưu Uy, hỏi ông ta nghĩ gì về mối làm ăn này, phản ứng của Lưu Uy lại không hề hưng phấn, mà có vẻ rất do dự, như thể đang kiêng kị điều gì đó, mãi vẫn không trả lời rõ ràng.


Nhấn để mở bình luận

Bình Vương Thần Cấp