Bình Vương Thần Cấp


Cuộc sống đầy rẫy những điều kỳ diệu, đó là sự tồn tại tuyệt vời nhất trên thế giới này, nhưng đồng thời cuộc sống cũng là sự tồn tại mong manh nhất, nó có thể bị phá hủy nếu bạn không quan tâm tới sinh mệnh của mình.

Nước mắt Sở Sở chảy xuống, toàn thân cô trở nên yếu ớt, không thể đứng vững được nữa.

“Sở Sở, hiện tại đã xác nhận cha mẹ con đã chết, vậy thì chúng ta phải nhanh chóng đến nhà tên nhà giàu đó đòi tiền bồi thường.” Lúc này, cô họ của Sở Sở đột nhiên vươn tay nắm lấy cánh tay Sở Sở, đang định kéo Sở Sở về phía trước.

Bây giờ Sở Sở hồn bay phách lạc, toàn bộ tinh thần đều không còn nữa, cô không có cách nào kháng cự lại người cô họ của mình, bước chân cô đột nhiên mềm nhũn, toàn thân không còn sức lực, trực tiếp ngã xuống nền đất.

Lúc này Sở Sở đột nhiên cảm giác được một đôi bàn tay rắn chắc ôm lấy eo cô, giúp cô đứng vững.

“Sở Sở, cô không sao chứ?” Lâm Trạch Dương khẽ cau mày nhìn Sở Sở.

Sở Sở quay đầu lại nhìn Lâm Trạch Dương, nước mắt đầm đìa, giống như một đóa hoa nhỏ màu trắng bất lực trước gió mưa, thật đáng thương, thật bất lực, thật đẹp đến mức đau lòng.

“Lâm Trạch Dương, cha mẹ của tôi đã chết rồi.” Sở Sở còn chưa nói hết câu, giọng cô khàn khàn, hai mắt đỏ hoe.

“Cậu là ai? Mau buông Sở Sở ra, chúng tôi muốn Sở Sở cùng đi đến nhà của tên nhà giàu kia để đòi tiền bồi thường.” Cô họ Sở Sở đưa tay đẩy Lâm Trạch Dương ra.

Lâm Trạch Dương nhìn chằm chằm những người này, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.

Người cô họ bị dọa cho hết hồn, nhanh chóng thu tay về, suýt nữa thì ngã xuống đất.

Cô họ có lẽ cảm thấy mình thế mà lại bị một chàng trai trẻ tuổi hù dọa như vậy, trong lòng rất tức giận, mắng Lâm Trạch Dương: “Cậu là ai, thả Sở Sở ra, nếu chúng tôi không được bồi thường thì phải làm sao đây, cậu có đủ khả năng không hả, là 20 triệu lận đấy.”

Cô họ hét lên, những người họ hàng xa xung quanh thấy như vậy cũng ồn ào, tất cả đều chỉ tay vào người Lâm Trạch Dương.

Cô họ cảm thấy mình có thêm tự tin, thấy Lâm Trạch Dương không lên tiếng, tưởng Lâm Trạch Dương đang sợ hãi, bèn đưa tay muốn kéo Sở Sở đi.

“Cút đi!” Lâm Trạch Dương nắm lấy tay cô họ Sở Sở, sau đó đẩy ra, cô họ bị đẩy lùi lại rồi va vào một người đàn ông đứng ở phía sau, cả hai người cùng ngã nhào xuống đất.

“Cậu đúng là đang tự mình tìm đường chết.” Cô họ nghiến răng nhìn Lâm Trạch Dương, chật vật đứng dậy từ dưới đất, như muốn xé xác Lâm Trạch Dương ra.

“Còn cử động là tôi giết chết bà đấy!” Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn cô họ Sở Sở, trong mắt không có cảm xúc, giống hệt như một lưỡi dao vậy.

Cô họ lại bị dọa đến sợ hãi, tim đập thình thịch, toàn thân nháy mắt đều trở nên lạnh như băng, đứng im tại chỗ hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Đúng lúc này, có một y tá đẩy giường bệnh tới.

Vị bác sĩ trung niên vừa rồi cũng đi tới, trên tay cầm một tập tài liệu đưa cho Sở Sở, lạnh lùng nói: “Cô có thể ký vào đây để xác nhận người nhà đã mất.”

Sở Sở chết lặng nhận lấy tài liệu, chuẩn bị ký tên.

Nhưng vào lúc này, hai mắt Lâm Trạch Dương sáng lên, nói: “Chờ đã, tôi cảm thấy trong cơ thể họ vẫn còn hơi thở lưu thông, có lẽ vẫn chưa chết.”

“Cái gì?” Hai mắt Sở Sở cũng sáng lên, kinh ngạc nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương đi về phía trước, một tay đặt lên cổ tay của cha Sở Sở đang nằm trên giường bệnh, hai nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở miệng nói: “Cha của cô chưa chết, còn có thể cứu được.”

“Tại sao cha tôi chưa chết? Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương, anh nhất định phải cứu cha tôi!” Sở Sở giờ đây đang rất vui mừng, lớn tiếng hét lên.

“Cậu đang làm cái gì vậy? Cậu có biết đây là đâu không? Cậu có biết tôi là ai không? Cậu là ai? Cậu có phải là bác sĩ không? Hai người này đã chết rồi, cậu có hiểu không hả?” Vị bác sĩ trung niên kích động, tức giận nhìn Lâm Trạch Dương, thậm chí ông ta còn tuyên bố bệnh nhân đã tử vong, vậy mà Lâm Trạch Dương lại dám đưa ra phán đoán như vậy.

Vị bác sĩ trung niên này là phó trưởng khoa phẫu thuật, ông nổi tiếng trong lĩnh vực chuyên môn và được nhiều người kính trọng. Thông thường, hầu hết mọi người không thể gặp được vị bác sĩ này nên ông ta đương nhiên rất kiêu ngạo, luôn vô cùng thờ ơ với người khác.

Bác sĩ trung niên này tên là Từ Phong.

Lâm Trạch Dương nhìn Từ Phong rồi nói: “Họ đang ở trong một trạng thái gọi là chết giả, vậy nên dụng cụ của ông không thể chẩn đoán được dấu hiệu sự sống của họ, tôi chỉ cần kết nối một dây thần kinh nào đó trong tim họ, thế là được rồi.”

Từ Phong cảm thấy Lâm Trạch Dương đang xúc phạm mình, ngược lại ông ta trở nên tức giận nói: “Tôi hỏi cậu, cậu là ai? Cậu có phải là bác sĩ không? Đừng sử dụng loại kỹ năng y tế lang băm đó để gây rối ở đây. Tôi vừa chẩn đoán cho họ, nhịp tim đã ngừng đập, sóng não không hề có một chút động tĩnh nào, thậm chí hơi thở cũng không còn, người như vậy làm sao có thể sống được? Cậu có não không? Cậu có biết đặc điểm cơ bản của sự sống là gì không? Cái gì không hiểu thì đừng giả vờ phế vật ở đây.”

Lâm Phi khẽ cau mày, nói: “Tôi không phải bác sĩ, nhưng tôi có thể khẳng định bọn họ chưa chết.”

Từ Phong cười khinh bỉ một cái, nhìn Lâm Trạch Dương như nhìn một kẻ ăn xin, nói: “Ngay cả bác sĩ cũng không dám bảo tôi ra khỏi đây, cũng không dám cản trở công việc của chúng tôi, tôi sẽ báo nhân viên bảo vệ đưa cậu ra ngoài.”

Lâm Trạch Dương phát hiện mình không có cách nào nói lý lẽ với Từ Phong, anh không để ý đến Từ Phong nữa, đi về phía cha mẹ của Sở Sở.

“Cậu đang làm gì vậy, cậu bị điếc à, không nghe thấy tôi vừa nói gì sao, ra khỏi đây và đừng chạm vào bệnh nhân của tôi.” Nhìn thấy Lâm Trạch Dương rất tự nhiên đi tới trước mặt cha mẹ Sở Sở, Từ Phong vội vàng lao đến, đẩy Lâm Trạch Dương ra.

Lâm Trạch Dương khẽ cau mày, dùng lực nhẹ đẩy Từ Phong nói: “Ông không xứng làm bác sĩ, bởi vì ông không có tư cách đó.”

Đang nói chuyện, Lâm Trạch Dương lại quay đầu lại, đặt tay lên mạch của cha Sở Sở. Lâm Trạch Dương cần phán đoán nhịp tim của cha Sở Sở có vấn đề ở đâu dựa vào nhịp tim của ông ấy, mạch yếu đến mức ngay cả dụng cụ cũng không thể phát hiện được.

“Mẹ kiếp, cậu dám đẩy tôi ngã à, thế giới này điên thật rồi, bảo vệ, gọi bảo vệ cho tôi, đuổi tên ngu ngốc này ra ngoài mau.”

Từ Phong hét lên với mấy y tá bên cạnh, ông ta thật sự không nhịn nổi nữa.

Những y tá kia nghe thấy vậy, vội vàng chạy đi tìm bảo vệ.

Tâm trạng lúc này của Sở Sở vô cùng phức tạp, một mặt thì cô rất cảm động, Lâm Trạch Dương sẵn sàng làm những việc này vì cô, nhưng mặt khác, trong lòng cô cũng rất hy vọng, cô hy vọng bố mẹ mình sẽ nhanh chóng khỏe lại, nhưng những người trong gia đình vẫn lo lắng, lo lắng cho Lâm Trạch Dương.

Bởi vì ở một góc độ nào đó, Sở Sở cũng đã chấp nhận sự thật rằng cha mẹ cô đã qua đời, dù sao đây cũng là bệnh viện, là Bệnh viện Trung ương, hơn nữa bác sĩ phẫu thuật là phó trưởng khoa.


Nhấn để mở bình luận

Bình Vương Thần Cấp