Bình Vương Thần Cấp


Nhạc Bá ngã xuống đất, cơ thể hơi co giật, giống như một con chó sắp chết.

Tạ Nhâm Trạch đương nhiên biết rõ thực lực của Nhạc Bá cho nên mới để cho Nhạc Bá lên trước.

Thực ra Tạ Nhâm Trạch có một nỗi sợ hãi nhất định với Lâm Trạch Dương. Hắn ta không dám trực tiếp đối mặt với Lâm Trạch Dương, muốn để Nhạc Bá lên xử lý Lâm Trạch Dương trước sau đó mới lên thu dọn tàn cục nhưng không ngờ Nhạc Bá ngã xuống rồi.

Tạ Nhâm Trạch nuốt nước miếng nhìn Lâm Trạch Dương đứng trước mặt, trong mắt lại lần nữa hiện ra sự sợ hãi. Nếu Lâm Trạch Dương đánh bại Nhạc Bá vậy thì dù những đệ tử của Tạ gia dưới tay hắn ta có tăng lên gấp đôi cũng không có cách nào đánh bại tên kia được.

“Lại là anh. Sao anh vẫn dám đến?” Lâm Trạch Dương lúc đầu hơi cau mày sau đó gương mặt lại lộ ra nụ cười vô sỉ: “Tôi biết là anh tới đây để nhận lỗi, biết bản thân làm sai nên muốn tới đây bồi thường cho tôi phải không? Con người tôi hào phóng, chỉ cần anh đưa cho tôi 1000 nhân dân tệ à không, 1 vạn nhân dân tệ, tôi sẽ tha thứ cho anh.”

Lâm Trạch Dương cảm thấy anh không thể xem thường người khác, nhìn thế nào cũng thấy cái tên Tô Đông Thành là kẻ có tiền, bắt bồi thường 1 vạn nhân dân tệ hẳn là không có gì quá đáng cả.

Tạ Nhâm Trạch sửng sốt một lát rồi tức giận đến tím cả mặt mày. Lâm Trạch Dương đây là đang sỉ nhục hắn, hạ thấp bản lĩnh của hắn. Giờ còn nói hắn đến để nhận lỗi mà dù cho là đến nhận lỗi thật thì 1000 nhân dân tệ, à không 1 vạn nhân dân tệ lại là cái khỉ gió gì vậy? Tạ Đông Thành hắn mà chỉ đáng giá 1 vạn nhân dân tệ thôi sao?

Thấy Tô Đông Thành tức giận, Lâm Trạch Dương hơi xấu hổ liền vội cười nói: “1 vạn nhân dân tệ nhiều quá thì 5000 nghìn, không thì 3000 nhân dân tệ là được rồi. 1000 nhân dân tệ, không thể ít hơn nữa đâu.”

Lâm Trạch Dương không ngừng báo ra số tiền, phát hiện sắc mặt Tô Đông Thành ngày càng khó coi. Nhưng 1000 nhân dân tệ là điểm mấu chốt rồi, mấy nhà con cháu thế gia này không phải có rất nhiều tiền sao? Sao 1000 nhân dân tệ cũng không có vậy? Ôi cái dáng vẻ nghèo kiết xác này.

Tô Đông Thành thiếu chút nữa tắt thở rồi. Hắn trước giờ chưa bị ai sỉ nhục như này ấy vậy mà hôm nay là lần đầu tiên hắn phát hiện hắn chỉ đáng giá 1000 nhân dân tệ. Rốt cuộc tên Lâm Trạch Dương này nghĩ mình là ai chứ?

“Lâm Trạch Dương, anh đừng có kiêu ngạo như vậy. Đừng nghĩ bản thân có chút thực lực thì không coi ai ra gì. Thế giới này lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của anh đấy.” Tạ Nhâm Trạch chuẩn bị sẵn sàng rồi. May mắn vừa nãy để Phúc Bá đi mời Trương trưởng lão nếu không thì bây giờ thật sự không biết phải làm như thế nào.

“Cũng không lớn đến thế đâu. Tôi đã đi du lịch khắp các nơi trên thế giới này rồi. Tôi thấy anh nên đi nhiều nơi hơn không thì sẽ bị người khác cười nhạo cái suy nghĩ này của anh đó. Mà thôi bỏ đi, nhìn anh nghèo thế này chắc cũng không có tiền để đi du lịch đâu.”

Nói rồi Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu, ánh mắt nhìn Tạ Nhâm Trạch lộ ra sự thương hại.

Tạ Nhâm Trạch tức giận thật rồi. Ý của hắn không phải là trái đất to hay không to. Thế giới này có bao nhiêu châu lục, bao nhiêu bãi biển, bao nhiêu quốc gia, hắn chẳng lẽ không biết chắc?

Ngay lúc này có tiếng bước chân đi đến.

“Thiếu chủ, Trương trưởng lão đến rồi.” Không đợi Tạ Nhâm Trạch quay đầu lại đã có giọng nói vang lên.

Sau đó mọi người đều nhìn thấy dưới sự dìu dắt của Phúc Bá, một người đàn ông trung niên đi đến đây. Người đàn ông trung niên này mặc một bộ quần áo Tôn Trung Sơn, đầu tóc được chải chuốt kỹ lưỡng thậm chí vào ban đêm vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng bóng loáng đó. Không biết đã dùng bao nhiêu keo xịt tóc nữa.

Nhưng mà người đàn ông trung niên này trông cũng không tồi, trên người toát ra vẻ chính chắn khiến mọi người nhìn vào đều cảm thấy rất thoải mái.

“Trương trưởng lão.” Tất cả mọi người nhìn thấy người đàn ông trung niên này đều cúi người xuống, đồng thanh hô to một tiếng đầy kính trọng.

Người đến là người đứng đầu Võ Đang đồng thời cũng là người có võ công mạnh nhất trong giang hồ, chính là Trương trưởng lão.

Nhìn thấy Trương trưởng lão, mắt Tạ Nhâm Trạch sáng lên sau đó vội vàng bước qua: “Chú Trương, chú phải làm chủ cho cháu. Cháu bị người khác ức hiếp, mấy kẻ này nói chuyện đều không có đạo lý, vừa đến đã đánh người. Chú xem bọn họ làm phiền cháu tu luyện, cháu muốn đòi lại công lý. Nhạc Bá bị bọn họ đánh thành cái dạng này rồi, đám người này cực kỳ hung ác.”

Tô Thành Đông không hổ danh là con cháu là thế gia, nói chuyện hoảng loạn như thế mà mắt cũng không thèm chớp một cái.

Nếu là lúc bình thường, Trương trưởng lão chắc chắn đã lộ ra dáng vẻ giận dữ vì dù sao Tạ Nhâm Trạch và ông ta cũng có sợi dây liên kết vô cùng chặt chẽ, thậm chí có thế nói đây là mối quan hệ có sướng cùng sướng có khổ cùng khổ.

Nhưng mà bây giờ Trương trưởng lão không dám. Lâm Trạch Dương giống như một ngọn núi lớn đang đè trên đầu ông ta khiến ông ta không thở nổi.

“Là ai có lá gan lớn như thế.” Trương trưởng lão bất chấp khó khăn nhỏ giọng nói. Dù sao thì thể diện của người đứng đầu võ lâm vẫn rất quan trọng.

“Là anh ta, chính là anh đó chú Trương. Anh ta không xem ai ra gì, thậm chí còn nói là muốn đánh cả chú. Cháu hận không thể một tay đánh chết anh ta ngay bây giờ. Nếu không phải chú ở đây thì cháu đã ra tay rồi.”

Tạ Nhâm Trạch rất kích động, ngón tay chỉ vào Lâm Trạch Dương mà làm ầm ĩ lên.

Mới nãy có rất nhiều người đứng bên cạnh Trương trưởng lão cho nên hắn không nhìn thấy Lâm trạch Dương, bây giờ cuối cùng cũng nhìn thấy rồi.

Mắt Lâm Trạch Dương sáng lên, tầm nhìn đặt lên người Trương trưởng lão, khoé miệng khẽ nhếch lên một chút.

Trương trưởng lão không khỏi nuốt một ngụm lớn nước bọt, ánh mắt này làm ông ta cảm thấy mông căng cứng cả lên, trong lòng có một cảm giác lo lắng không thôi.

Lâm Trạch Dương vốn dĩ muốn giải quyết chuyện này thật nhanh gọn nhưng tình hình bây giờ dường như có chút rối loạn rồi.

Điều quan trọng nhất là Lý Tuyết Tinh cũng đang ở đây. Lâm Trạch Dương thấy Trương trưởng lão chắc cũng có chút địa vị, không bằng lợi dụng ông ta để giải quyết triệt để vấn đề của Lý Tuyết Tinh.

Lâm Trạch Dương cười như không cười nhìn về phía Trương trưởng lão: “Tên nhóc họ Tạ này là cháu trai của ông sao?”

“To gan, anh là cái thá gì mà dám nói chuyện với chú Trương? Anh nghĩ anh là ai?” Tạ Nhâm Trạch chưa nói hết câu đã bị Trương trưởng lão ở bên cạnh vỗ mạnh một cái vào đầu.

Tạ Nhâm Trạch khó hiểu nhìn về phía Trương trưởng lão, thấy rõ sự nghiêm túc và phẫn nộ trên mặt ông. Hắn ta chỉ đơn giản nghĩ rằng ông đang trách móc mình cướp lời làm mất mặt ông ấy.

Nhưng không ngờ Trương trưởng lão cứng ngắc rồi lộ dáng vẻ tươi cười nhìn Lâm Trạch Dương. Nụ cười của ông ta trông có chút nịnh bợ thì thôi đi vậy mà còn thấy Trương trưởng lão khom lưng xuống để cúi chào.

Tạ Nhâm Trạch cảm thấy bản thân nhìn nhầm rồi. Hắn ta dùng sức lấy tay dụi mắt lại phát hiện cảnh tượng trước mắt không thay đổi vì thế lại gõ mạnh một cái vào đầu.

Tạ Nhâm Trạch phát hiện cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi!

Cảm thấy giấc mơ này chân thật quá sau đó liền ngã vào người Trương trưởng lão ngất đi.


Nhấn để mở bình luận

Bình Vương Thần Cấp