Bình Vương Thần Cấp


“Hai người đang làm cái gì vậy?”

Giám đốc Hoàng bước đi rất nhanh, thậm chí khi hắn ta đi còn tạo ra một cơn gió, với cái tốc độ này sẽ thật là lãng phí tài năng nếu hắn ta không tham gia Thế vận hội Olympic và giành lấy vinh quang về cho đất nước.

Khi đi về phía bên này, giám đốc Hoàng dán mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của Nicole.

Đương nhiên giám đốc Hoàng biết Nicole là ai, nhưng liệu điều đó có quan trọng hay không? Một ngôi sao quốc tế hàng đầu, khi so sánh với Smith thì tưởng chừng như đó cũng chỉ là một trò đùa mà thôi.

“Anh lại đang làm cái gì nữa vậy?” Nicole trợn mắt nhìn giám đốc Hoàng với vẻ khó chịu, không hài lòng, giọng điệu nói chuyện cũng lộ ra vẻ hơi lạnh nhạt, thờ ơ.

“Tôi là người phụ trách của cuộc triển lãm Bác Mỹ, giám đốc Hoàng. Tôi vừa mới nhìn thấy cô cư xử rất thô lỗ, không khách sáo với những vị khách mà chúng ta đã mời. Điều nảy làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tôn chỉ, mục đích cuộc triển lãm Bác Mỹ của chúng ta.” Giám đốc Hoàng nhìn Nicole và nói chuyện một cách chính trực.

Nicole im lặng, không nói nữa, mặc dù tâm trạng hiện tại của cô ấy không tốt, nhưng cô ấy vẫn biết bản thân mình thật sự đã sai.

“Hừ, sao bây giờ lại không nói gì nữa, không phải vừa rồi cô kiêu ngạo lắm à? Cô có biết hành vi vừa rồi của bản thân cô tệ đến mức nào hay không? Nếu sự việc thế này lan rộng nó sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc triển lãm Bác Mỹ của chúng ta, thậm chí nó còn có thể gây rắc rối lớn cho tập đoàn Lâm thị của chúng ta nữa. Những chuyện như thế này, cô có chịu trách nhiệm được hay không?”

Giám đốc Hoàng càng nói, giọng điệu lại càng trở nên nghiêm khắc hơn.

Triệu Cẩn Du nhận ra giám đốc Hoàng, cô cũng biết rằng mặc dù những gì giám đốc Hoàng nói có hơi cường điệu hóa, nhưng hắn ta thật sự có thể nói những điều như thế này, nhưng mà đối xử với cô nữ sinh nhỏ như thế có phải là có hơi quá đáng rồi hay không?

“Giám đốc Hoàng, chẳng qua vừa rồi Nicole cũng chỉ là…”Triệu Cẩn Du muốn lên tiếng bảo vệ Nicole.

“Chẳng qua là tôi biết có ít nhiều sự việc xảy ra đều là bởi vì sự may mắn của cô, vậy nên cuối cùng nó mới dẫn đến sai lầm lớn.” Giám đốc Hoàng có vẻ quyết tâm không muốn dừng lại và bỏ qua chuyện này.

Nicole không nhịn được mà cắn môi, cảm thấy có hơi tủi thân, uất ức, nhưng mà vẫn im lặng không bác bỏ lời nào.

“Tôi thật sự rất thất vọng với Kiều Lan Nữ Nhân các cô, tôi đã quyết định rồi

mặc dù lúc này giám đốc Hoàng có vẻ nghiêm túc nhưng trong lòng hắn ta đã sớm tràn ngập niềm vui rồi, đây thật sự chính là một cơ hội mà Chúa ban tặng, trước hết là có thể để lại ấn tượng sâu sắc với Smith, thứ hai là có thể tận dụng cơ hội này để xóa sạch Kiều Lan Nữ Nhân và Sử Mật Tư.

“Cháu xin lỗi, vừa rồi không phải là cháu cố ý đâu ạ, ông có thể tha thứ cho cháu không?” Nicole nhìn Smith, nói chuyện với ông ta bằng tiếng Mỹ.

Vốn dĩ Smith không hiểu được tiếng Trung Quốc, vì thế nên ông ta không biết vừa rồi những người này đang nói cái gì, lúc này ông ta lại nghe Nicole nói những lời như thế này, ông ta không thể không gật đầu, nói: “Không sao đâu.”

“Thưa ngài, ngài không cần phải sợ. Ngài là khách mà chúng tôi mời đến đây, ngài đã bị đối xử một cách thô lỗ*, với tư cách là người phụ trách ở đây, tôi sẽ giúp ngài đòi lại công bằng.”

*欺负 /qīfù/ (Khi phụ): ức hiếp, bắt nạt, nhưng nếu dựa theo ngữ cảnh thì dùng nghĩa này không phù hợp nên chuyển nghĩa một chút để phù hợp với ngữ cảnh hơn.

Khi nói, giám đốc Hoàng lại nhìn Nicole, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc, nói: “Tôi quyết định sẽ khai trừ* Kiều Lan Nữ Nhân của các cô ra khỏi cuộc triển lãm Bác Mỹ này, đồng thời tôi cũng sẽ thông báo chuyện này với nội bộ cuộc triển lãm Bác Mỹ của chúng tôi.”

*Khai trừ: đưa ra khỏi tổ chức, không còn được công nhận là một thành viên, có thể hiểu gần như là bị đuổi.

Đây là một hình phạt rất nghiêm khắc, một khi hình phạt này được đưa xuống dưới để tiến hành, sau này Kiều Lan Nữ Nhân cũng không cần nghĩ đến việc có thể ở lại ngành này nữa, nhưng đây là thông báo của tập đoàn Lâm thị.

“Phải làm sao thì anh mới có thể tha thứ cho việc tôi vừa mới làm đây?” Đôi lông mày của Nicole không khỏi nhíu lại thật chặt, vẻ mặt trông rất khó coi, đây là công ty của Sử Mật Tư, không thể chỉ bởi vì bản thân cô mà làm hỏng mất công ty của Sử Mật Tư.

“Hừm, tha thứ, cô nghĩ rằng bản thân mình vẫn còn là một đứa trẻ sao, làm sai thì phải gánh chịu hậu quả tương ứng.” Giám đốc Hoàng vẫn nói chuyện một cách chính trực.

Nicole cảm thấy vô cùng bất lực, không biết bản thân mình nên làm sao nữa, nước mắt chực chờ sắp chảy xuống.

Vào lúc này ba người phụ nữ còn lại cũng rơi vào tình trạng tương tự, tất cả họ đều cảm thấy giám đốc Hoàng đã quá đáng quá rồi, đều muốn giúp đỡ Nicole, nhưng nếu như họ giúp đỡ Nicole, thì Kiều Lan Nữ Nhân đó sẽ không bị xử phạt.

“Tôi…” Nicole mở miệng muốn nói chuyện nhưng lại không biết phải nói gì.

“Thưa ngài, chúng ta đi thôi.” Giám đốc Hoàng phớt lờ Nicole và làm động tác mời chào Smith.

Smith liếc nhìn Nicole, lại liếc mắt nhìn giám đốc Hoàng, rồi thuận thế mà đi theo giám đốc Hoàng, chuyện này là chuyện nội bộ của họ, nó không hề liên quan gì đến ông ta cả, vì thế nên với tư cách là người ngoài cuộc, ông ta không có dự định sẽ can thiệp vào.

“Anh đợi một chút.” Nicole nôn nóng, sốt ruột, thoáng cái đột nhiên nắm lấy tay của giám đốc Hoàng.

“Chết tiệt, cô đang làm cái gì vậy hả?” Giám đốc Hoàng tức giận, hắn ta đột ngột hất tay một cái, đẩy Nicole ra.

Nicole bị đẩy một cái, cả cơ thể lảo đảo, loạng choạng một cái, suýt ngã xuống đất.

Đột nhiên, Nicole cảm thấy cơ thể của mình được một lực vững chắc nâng đỡ, không khỏi quay đầu lại nhìn.

Sử Mật Tư, chính là Sử Mật Tư đã đỡ lấy Nicole.

Nicole nhìn thấy Sử Mật Tư, trong chốc lát khuôn mặt của Nicole đầy vẻ ngạc nhiên, nhưng chẳng bao lâu sau, nỗi buồn và cảm giác tội lỗi, áy náy không khỏi hiện lên trong đôi mắt của cô, chính bản thân cô đã hại Sử Mật Tư.

“Sử Mật Tư, tôi xin lỗi.” Nicole muốn nói xin lỗi với Sử Mật Tư.

“Không cần phải nói gì cả.” Sử Mật Tư thản nhiên mà nói một câu, rồi anh bước về phía trước, đi đến trước mặt giám đốc Hoàng.

Giám đốc Hoàng không nhịn được mà cười khẩy, nói: “Cậu không cần phải nói gì cả, với tư cách là người phụ trách của cuộc triển lãm này tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình, hình phạt của tôi dành cho Kiều Lan Nữ Nhân của các cậu, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa thì nó cũng sẽ không thay đổi.”

“Sử Mật Tư, tôi…” Nicole nghe xong lời này thì không nhịn được mà lập tức bật khóc, nước mắt cứ thế chảy xuống.

Sử Mật tư đưa tay xoa đầu của Nicole, trên khuôn mặt nở một nụ cười ấm áp, nói: “Đứa trẻ ngốc, có cái gì để khóc chứ? Cô đã làm sai gì sao? Vừa rồi tôi không ở đây, nếu như tôi ở đây, tôi sẽ lập tức đuổi ông già này đi.”

Nicole không khỏi choáng váng, vừa rồi trong lòng cô tràn đầy cảm giác tủi thân bất bình và áy náy có lỗi, rất sợ Sử Mật Tư sẽ vì chuyện này mà chán ghét mình, nhưng cô lại không ngờ Sử Mật Tư không những không mắng cô, mà ngược lại anh còn an ủi bản thân cô.

Nicole không nhịn được mà nhìn chăm chú vào Sử Mật Tư, bỗng nhiên cô có cảm giác rất muốn ôm chặt lấy Sử Mật Tư.

“Được, được lắm, các người cứ đợi đó cho tôi.” Giám đốc Hoàng trừng mắt nhìn Sử Mật Tư một cách hung dữ, rất căm phẫn, không ngờ trong hoàn cảnh như thế này rồi mà Sử Mật Tư vẫn không hề chịu khuất phục.

“Đợi đã.” Sử Mật Tư đi vòng qua giám đốc Hoàng.

“Hừ hối hận rồi, muốn xin lỗi sao.” Giám đốc Hoàng không khỏi cười khẩy lần nữa, quả nhiên Sử Mật Tư cũng không hoàn toàn là một tên ngốc, nhưng tao có thể cho mày một cơ hội được hay không?

“Thật sự là tôi muốn xin lỗi, nhưng không phải là chúng tôi xin lỗi cậu, mà tôi muốn cậu xin lỗi Nicole.” Đôi mắt của Sử Mật Tư nhìn giám đốc Hoàng một cách thản nhiên.

Giám đốc Hoàng sửng sốt, sau đó hắn ta không nhịn được mà liên tục cười khẩy hết lần này đến lần khác, cảm thấy như tình huống lúc này, đúng thật là tình huống nực cười nhất mà hắn ta từng gặp phải trong đời mình.

“Cậu có biết bản thân mình đang nói cái gì không hả? Cậu có bị điên không vậy?” Giám đốc Hoàng không thể không nói lại với Sử Mật Tư.


Nhấn để mở bình luận

Bình Vương Thần Cấp