Bình Vương Thần Cấp


Lúc này Sử Mật Tư cảm thấy bản thân mình thật sự bị oan.

"Đây là phòng của tôi, sao mấy người lại ở đây" Sử Mật Tư tức giận nói với bốn người phụ nữ.

Bốn cô gái không khỏi nhìn nhau, vừa mới tỉnh dậy thì nhớ ra vừa rồi bọn họ đều say cho nên có hơi mê man, tiếp theo liền mạnh dạn đụng chạm.

Bốn người nhìn nhau với ánh mắt đầy khinh thường như muốn nói rằng cô là người đàn bà ghê tởm không biết xấu hổ.

"Hừ", tiếp đó bốn người phụ nữ đồng thời đứng dậy.

"Tôi nói này, sao các cô lại ở đây" Sử Mật Tư lại lên tiếng.

"Câm miệng" Bốn cô gái cùng nhau quay lại trừng mắt nhìn Sử Mật Tư, giọng điệu của bọn họ vô cùng tức giận.

Bây giờ bọn họ gần như đã tỉnh táo, đương nhiên là họ sẽ cảm thấy hối hận vì những gì mình vừa làm, nhưng điều quan trọng nhất là còn có ba người phụ nữ khác chứng kiến bộ dạng xấu hổ của họ, làm sao có thể không tức giận cho được. Đúng lúc này, Sử Mật Tư lên tiếng và điều đó hiển nhiên trở thành đối tượng trút giận của bốn người.

"Ừm, nhưng đây là phòng của tôi." Sử Mật Tư thì thầm.

"Anh cút ra khỏi đây cho tôi", bốn người đồng thanh quát Sử Mật Tư.

Anh ta vốn dĩ không hề sợ, bởi bản thân anh chính là một người anh hùng chân chính, nhưng lúc này Sử Mật Tư lại thấy ánh mắt bốn người phụ nữ này có gì đó khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Sử Mật Tư nuốt khan một cái, sau đó chỉ có thể tự mình đi ra khỏi phòng.

Anh vừa rời đi, bốn người phụ nữ trong nháy mắt nhảy xuống khỏi giường, sau đó nhìn nhau bằng ánh mắt khinh thường, thậm chí họ còn chế nhạo, miệng suýt chút nữa thốt ra ba chữ vô liêm sỉ.

Hừ.

Bốn người phụ nữ nhìn nhau rồi đồng thời hừ lạnh một tiếng, sau đó chuẩn bị rời khỏi phòng. Nhưng vừa đi được vài bước, họ bỗng dưng dừng lại, mỗi người tìm một chiếc gương và bắt đầu chỉnh trang lại bản thân.

Một lúc sau, bốn người cùng bước ra khỏi phòng của Sử Mật Tư.

Sử Mật Tư vừa rồi đứng chờ đợi ở bên ngoài, anh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy bốn người phụ nữ đi ra, rồi chuẩn bị đi vào phòng ngủ tiếp.

"Nếu anh dám đi vào, anh sẽ chết" Bốn người nói như vậy với Lâm Phi. Thân là Sử Mật Tư khiến cả thế giới lính đánh thuê khiếp sợ, trước nay chưa từng có ai dám uy hiếp anh, nhưng bây giờ anh lại không dám cử động vì bị người khác uy hiếp.

Trong lúc Sử Mật Tư và những người khác đang uống rượu, giám đốc Hoàng cũng không hề rảnh rỗi.

Giám đốc Hoàng đã báo cáo tình hình của Sử Mật Tư phía bên này.

"Công ty Kiểu Lan Nữ này hoàn toàn không tuân theo các quy định. Không những dùng lời nói làm nhục khách hàng tại triển lãm Bác Mỹ, mà thậm chí còn đánh cả họ. Họ phải biết rằng vị khách đó là Smith, người được mệnh danh là đôi mắt của Chúa"

Giám đốc Hoàng nói rằng Kiều Lan Nữ và Sử Mật Tư đều là những tên cướp đã phạm đủ mọi tội ác và hoàn toàn không phải là một công ty, sau khi đọc nội dung báo cáo của hắn ta, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Kiều Lan Nữ không phải là một công ty sản xuất đồ dùng của phụ nữ, mà là một công ty sản xuất bánh bao thịt người.

Sau khi báo cáo những nội dung này, giám đốc Hoàng trực tiếp dẫn người đến khu vực phía Đông Nam tới trước Kiểu Lan Nữ.

Trên đường đi, đội ngũ đông đảo của giám đốc Hoàng đi tới vô cùng mạnh mẽ và ngông nghênh, điều này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Bởi vậy không tránh khỏi việc có người tiến lên hỏi, giám đốc Hoàng cũng không giấu diếm, hắn ta nói: "Có một công ty vi phạm nghiêm trọng nội quy của triển lãm Bác Mỹ của chúng tôi. Bây giờ tôi sẽ yêu cầu công ty này rời khỏi triển lãm Bác Mỹ"

Mọi người đều bàn tán xôn xao, những chuyện như vậy chưa từng xảy ra trước đây. Điều này khiến tất cả mọi người càng tò mò, rất nhiều khách hàng và thậm chí một số doanh nghiệp đã đi theo giám đốc Hoàng.

Thế là, lực lượng của giám đốc Hoàng ngày càng lớn mạnh, thu hút nhiều người hơn và gần như toàn bộ triển lãm Bắc Mỹ đều đã theo sau giám đốc Hoàng.

Giám đốc Hoàng vô cùng hài lòng với hiệu ứng này, ban đêm mà mặc đồ gấm đi dạo là việc chỉ kẻ ngốc mới làm vì rõ ràng khi mặc đồ gấm ra ngoài ban đêm thì chẳng để cho ai ngắm cả. Đây là thời điểm tốt nhất để quản lý Hoàng thể hiện ra sự uy nghiêm của mình. Làm sao hắn ta có thể không cho mọi người biết rằng đây là cơ hội tốt nhất của hắn để khiến cho Sử Mật Tư xấu hổ và mất hết thể diện. Chuyện như này làm sao có thể không có khán giả chứ.

Giám đốc Hoàng phải dìm Sử Mật Tư thật sâu dưới bùn bằng một cái tát để từ nay về sau anh không bao giờ có thể đứng dậy được nữa. Nhưng khi giám đốc Hoàng dẫn đầu một nhóm người tới chỗ Kiều Lan Nữ, hắn ta phát hiện ra rằng không có ai ở đây. Sử Mật Tư không có ở đây, Triệu Vũ Yên cũng không nốt, không có một ai ở đó.

Giám đốc Hoàng tức giận đến mức muốn hộc máu. Cái quái gì thế này? Hắn ta tung ra một cú đấm gần như sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình nhưng lại chỉ đấm vào không khí.

Giám đốc Hoàng cảm thấy đầu mình ong ong. Hắn hít một hơi thật sâu rồi chỉ Kiều Lan Nữ và nói với mọi người: "Mọi người đều thấy ở đây không có ai đúng không? Đây là công ty kiểu gì vậy? Dịp quan trọng như này mà không có một ai ở đây, chắc tôi bị điên rồi nên mới trao cho bọn họ một vị trí ở triển lãm Bác Mỹ. Tôi phải xử lý một con cừu đen như vậy sao."

Nói xong, giám đốc Hoàng tới chỗ Kiều Lan Nữ, ngồi xuống và yêu cầu người của mình liên lạc với Sử Mật Tư và Triệu Vũ Yên nhưng đều không thể liên lạc được với cả hai người. Giám đốc Hoàng có thể làm gì lúc này? Tất nhiên là hắn ta không hề bỏ cuộc, hôm nay hắn phải đích thân trừng phạt Sử Mật Tư. Vì vậy giám đốc bắt đầu Hoàng ngồi đó chờ đợi.

Hắn đã ngồi chờ suốt hơn hai giờ và hắn ta cảm thấy thắt lưng của mình bắt đầu đau nhức.

Lúc này nhiều người đã rời đi, họ cảm thấy chẳng có gì hay ho để xem. Tuy nhiên, ông trời không phụ lòng người, sự kiên trì của giám đốc Hoàng đã được đền đáp khi cuối cùng Sử Mật Tư cũng quay lại.

Khi Sử Mật Tư quay trở lại cung thể thao/nơi tổ chức triển lãm cùng với bốn người phụ nữ, anh phát hiện sự chú ý của mọi người đột nhiên rơi vào họ và còn chỉ chỉ trỏ trỏ.

Đối với việc này Sử Mật Tư không có phản ứng gì, nhưng với bốn người phụ nữ thì họ lại cảm thấy mặt mình có chút nóng, giống như chuyện vừa rồi đã bị phát hiện. Cho nên ánh mắt bốn người họ nhìn Sử Mật Tư tràn đầy tức giận.

Không bao lâu sau, Sử Mật Tư liền phát hiện điều khác thường, anh tiến về phía trước, những người xung quanh lại tụ lại ở phía sau.

Vì vậy khi Sử Mật Tư trở về khu vực phía Đông Nam thì ở đó đã tập trung rất nhiều người.

"Cuối cùng cậu cũng xuất hiện" Sử Mật Tư chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì giám đốc Hoàng ở phía trước đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi với đôi mắt đầy sự tức giận dán chặt vào anh.

"Đúng vậy, cuối cùng tôi cũng xuất hiện, ông có vấn đề gì liên quan đến tôi sao?" Sử Tư Mật nhìn giám đốc Hoàng với vẻ mặt vô tội.


Nhấn để mở bình luận

Bình Vương Thần Cấp