Bình Vương Thần Cấp


Để có thể trở thành trợ lý riêng của Lâm Vấn Thiên - Lâm lão gia tử, Từ Vân Sơn tất nhiên là một người rất có năng lực.

Những người có năng lực đều do họ có tham vọng. Từ Vân Sơn cũng không ngoại lệ. Trong khoảng thời gian này, Từ Vân Sơn luôn túc trực bên cạnh Lâm Trạch Dương, muốn giúp đỡ Lâm Trạch Dương.

Hiện giờ Từ Vân Sơn vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Lâm Trạch Dương và ông Lâm là gì, nhưng ông ta chắc chắn chỉ cần mình có thể giúp đỡ Lâm Trạch Dương, để anh ta nói với ông Lâm rằng "Từ Vân Sơn là một người tốt", vậy thì Từ Vân Sơn dám chắc chắn 100% rằng mình sẽ bay lên trời.

Chỉ là thế giới này chính là vậy đó, luôn là người tính không bằng trời tính.

Sau nhiều lần tiếp xúc và quan sát, Từ Vân Sơn cuối cùng cũng phát hiện ra Lâm Trạch Dương hoàn toàn là một người không để tâm đến bất cứ điều gì. Cũng giống như lần trước, người của Kiều Lan Nữ rõ ràng là mục tiêu của Giám đốc Hoàng, nhưng Lâm Trạch Dương dường như không quan tâm chút nào.

Có lẽ đây là suy nghĩ của những người tài giỏi ngoài xã hội. Vì có cơ hội chiến thắng nên họ không phải lo nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa* nên không sợ sóng gió”.

*thay đổi như chong chóng hoặc có ý nói quen với việc chơi quyền lực.

Chắc là vậy.

Đây là lời giải thích do chính Từ Vân Sơn đưa ra, nên ông ta mới cảm thấy bình tĩnh, chuẩn bị rời khỏi thành phố, không muốn lãng phí thêm thời gian cho Lâm Trạch Dương nữa.

Lúc này, Từ Vân Sơn nhận được báo cáo từ Giám đốc Hoàng.

Bản báo cáo này nói về Lâm Trạch Dương và người của Kiều Lan Nữ đối xử với khách hàng và còn nhấn mạnh tên của Smith.

Từ Vân Sơn không khỏi trừng mắt, trong lòng trở nên lo lắng, đối phương là Smith, ngay cả ông Lâm cũng phải kính trọng Smith.

Nếu Lâm Trạch Dương với Smith thực sự có mâu thuẫn không thể hòa giải, thì mọi việc sẽ trở nên khó giải quyết.

Từ Vân Sơn suy nghĩ một lúc rồi quyết định tạm thời không báo cáo với ông Lâm mà đến nhà thi đấu để tìm hiểu tình hình cụ thể.

Lúc này, Từ Vân Sơn, người đang chuẩn bị rời đi đã lao về phía sân vận động.

Lâm Trạch Dương, xin đừng gặp bất kì rắc rối gì.

Trên đường đi, Từ Vân Sơn thực sự đã cầu nguyện các vị thần và niệm Phật, cầu xin thần tiên bảo vệ Lâm Trạch Dương.

Chung quy Smith cũng đã già rồi, uống không nổi nữa cho nên đã trở về khách sạn ngủ liên tục hai tiếng đồng hồ.

Sau khi tỉnh lại, Smith suy đi nghĩ lại, quyết định vẫn là nên đi tìm Lâm Trạch Dương, ngày mốt ông ta sẽ rời khỏi Trung Quốc. Có lẽ sau lần này sẽ không còn cơ hội gặp lại Lâm Trạch Dương ở Trung Quốc nữa.

Đây có thể coi là dấu chấm hết cho giấc mộng của bản thân, siêu anh hùng Lâm Trạch Dương mà ông ta ngưỡng mộ giờ đã trở lại thành một người bình thường, ước mơ như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Nghĩ tới đây, Smith hít một hơi thật sâu, sau đó bảo thư ký chuẩn bị xe, chạy về hướng phía sân vận động.

Smith nghe nói Lâm Trạch Dương và những người khác đã tỉnh rượu, quyết định quay lại sân vận động.

Đúng rồi, Smith đã đồng ý hợp tác với Lâm Trạch Dương và người của Kiều Lan Nữ.

Nghĩ đến đây, Smith nói với thư ký của mình: "Đi chuẩn bị một hợp đồng trị giá khoảng 100 triệu, ký tên tôi, sau đó gửi cho người của Kiều Lan Nữ."

Thư ký không hề ngạc nhiên, đối với những người khác, dự án 100 triệu tất nhiên là một con số trên trời, không thể tưởng tượng được. Nhưng đối với Smith đó chỉ là hạt cát trong sa mạc, không có gì đáng nhắc tới.

Ai mà không biết rằng Smith giỏi nhất trong việc dùng số ít tiền nhất để đạt được lợi ích lớn nhất? Nếu không, làm sao Smith có thể được mệnh danh là “Mắt thần”, khiến đống nát cũng có thể gột nên hồ*? Đây là khả năng của Smith.

*ở đây chỉ biến thứ đã hư cũ thành thứ tốt đẹp

Khu vực phía đông nam bên trong sân vận động.

Giám đốc Hoàng cảm thấy Lâm Trạch Dương buồn cười đến mức gần như có thể gọi là ngu ngốc, ông ta thật sự chưa từng gặp kẻ ngu như thế bao giờ, người không nhìn rõ tình hình hiện tại, cũng càng không hiểu tại sao trước đây bản thân lại xấu hổ trước tên nhóc này.

"Lâm Trạch Dương, bây giờ tôi chính thức tuyên bố với cậu rằng cậu đã bị trục xuất khỏi Triển lãm Bác Mỹ của chúng tôi" Giám đốc Hoàng tuyên bố trực tiếp với Lâm Trạch Dương, sau đó ông ta nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ chế nhạo.

"Ồ, biết rồi." Lâm Trạch Dương gật đầu, vẻ mặt không thay đổi.

Giám đốc Hoàng không khỏi sửng sốt, sao có thể bình tĩnh mà chẳng làm ầm ĩ lên như vậy? Trong trí tưởng tượng của Giám đốc Hoàng, lúc này Lâm Trạch Dương hẳn là đã phát điên rồi.

Người ta sợ nhất điều gì, không phải không có cách nào có được mà là sau khi có được nó sẽ mất đi. Hãy thử nghĩ xem, một người nghèo quả thực sẽ ghen tị với một triệu phú và mơ về cuộc sống như thế. Nhưng người nghèo vẫn có thể sống sót mà không trở thành triệu phú, nếu không thế giới đã diệt vong từ lâu rồi.

Nếu bỗng nhiên từ triệu phú trở thành kẻ nghèo khó, lúc trước ngày nào cũng được ăn sơn hào hải vị, mà bây giờ không thể đảm bảo cuộc sống một ngày ba bữa thì làm sao sống được.

Vì vậy, Lâm Trạch Dương chắc hẳn sẽ vô cùng khó chịu khi mất đi vị trí dành cho Kiều Lan Nữ.

"Cậu…cậu làm cái gì vậy?" Giám đốc Hoàng sửng sốt hồi lâu, sau đó nhịn không được hỏi Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương đang di chuyển một tấm biển , không quay đầu lại mà nói thẳng với Giám đốc Hoàng: “Không phải ông đã nói rằng sẽ trục xuất, loại tên Kiều Lam Nữ chúng tôi không phải sao? Tất nhiên là phải rời khỏi đây rồi. Nên tôi đang thu dọn đồ đạc đây."

Giám đốc Hoàng lại sửng sốt, cho rằng mọi chuyện thật khó tin, bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, hồi lâu không nói nên lời.

Những người đang xem cũng sửng sốt, vốn tưởng rằng sẽ có kịch hay để xem, nhưng bây giờ không hiểu sao Lâm Trạch Dương dường như không phải là người bị đuổi ra ngoài mà là do mất kiên nhẫn nên mới rời đi.

Lâm Trạch Dương quả thực có chút thiếu kiên nhẫn, bốn người phụ nữ kia khiến da đầu anh tê dại. Vốn dĩ Lâm Trạch Dương không thể đối mặt với Nicole và Lý Tuyết Tình, anh chịu không nổi, sao những người phụ nữ này đều điên cuồng và thất thường như thế.

Khi anh nghĩ đến việc ngày mai lại phải đến đây, bốn người phụ nữ này cũng sẽ xuất hiện, đầu Lâm Trạch Dương muốn phình ra đến nơi.

Bây giờ Lâm Trạch Dương còn muốn đích thân nói lời cảm ơn với Giám đốc Hoàng, không nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi, còn muốn đợi tới bao giờ.

Mấy người bên Triệu Cẩn Du lúc này cũng trầm mặc, không hề động đậy, bọn họ không phải Lâm Trạch Dương, sẽ không cho rằng chuyện này không liên quan.

Triệu Cẩn Du trực tiếp đứng dậy và nói với Giám đốc Hoàng: "Dựa vào đâu?"

Triệu Cẩn Du tỏ ra hung hãn, ánh mắt dán chặt vào Giám đốc Hoàng.

Giám đốc Hoàng lúc này đáng lẽ phải tức giận, nhưng ông ta lại muốn khóc, ở cùng một người không bình thường như Lâm Trạch Dương thật sự khiến người ta quên mất bản thân là người bình thường.

Cuối cùng cũng có người có phản ứng bình thường.

Giám đốc Hoàng lấy lại bình tĩnh rồi trách mắng Triệu Cẩn Du.

Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Sau đó, người này bước ra khỏi đám đông, đi đến trước mặt Giám đốc Hoàng và Lâm Trạch Dương.


Nhấn để mở bình luận

Bình Vương Thần Cấp