Bình Vương Thần Cấp


Đạo diễn vô cùng phấn khích đi về phía Lâm Trạch Dương, trong trí nhớ của đạo diễn, cảnh này tuy rằng không dài, nhưng lại liên quan đến phân cảnh đánh nhau, hơn nữa độ khó còn nhiều, không chỉ yêu cầu về tố chất thân thể của diễn viên, quan trọng nhất vẫn là phải biểu hiện được phong thái thần vận bá vương này.

Thật không ngờ Lâm Trạch Dương lại làm được, so với trong tưởng tượng của mình thì tốt hơn bao nhiêu lần.

"Rất tài giỏi đấy chàng trai trẻ, trước kia cậu đã từng học võ sao, động tác của cậu rất nhanh, có một sức mạnh rất là hoàn hảo, đây là chuyện mà rất nhiều minh tinh hàng đầu đều không làm được.”

Đạo diễn không ngớt lời khen ngợi Lâm Trạch Dương, thật sự nổi lên tâm tư với nhân tài.

"Có luyện, hiện tại cũng đang luyện. " Đối với mấy chuyện này Lâm Trạch Dương phải khiêm tốn. Trước kia còn rất nhỏ, khi còn ở cô nhi viện, bởi vì một số nguyên nhân mà anh đã bắt đầu sự nghiệp võ đạo của mình, kể từ lúc đó trở đi, Lâm Trạch Dương đều không lãng phí một giây nào, tập luyện không ngừng nghỉ.

Lâm Trạch Dương nói câu hiện tại đang luyện, thật sự hiện tại cũng đang luyện. Hô hấp của anh, động tác thân thể của anh, mạch máu của anh, cơ trong thân thể khi anh chuyển động, hiện tại đang vận hành dựa theo bí tịch* không có tên.

Bí tịch: sách vở thư tịch quý hiếm

Rất nhiều người không hiểu tại sao người khác lại thành công, đều cho rằng đó là may mắn, đây chẳng qua do không nhìn thấy người đó mà thôi. Nếu bạn có cơ hội trao đổi linh hồn của bạn với những người thành công, sau đó bạn sẽ biết người thành công sống khó khăn như thế nào.

Đạo diễn gật đầu và nói: "Rất tốt, hãy tiếp tục kiên trì và cố gắng ”

Đạo diễn khuyên Lâm Trạch Dương một câu, sau đó suy nghĩ một chút, nói: "Hiện tại đạo diễn Ngô đang chuẩn bị quay một bộ phim mới, nam chính vẫn chưa quyết định được, cậu có hứng thú không, tôi giới thiệu cho cậu một chút.”

Đạo diễn cũng không nói rõ ra tên đầy đủ của vị đạo diễn Ngô kia, nhưng chỉ trong nháy mắt tất cả những người nghe được cái tên này đều sững sờ tại chỗ.

Đừng nói là Chu Quang, ngay cả ngôi sao hàng đầu quốc tế như Nicole cũng phải trợn tròn mắt. Không cần chỉ đích danh đạo diễn Ngô làm phim hành động là ai, nếu biết chút ít về giới điện ảnh, đều hiểu được người quay phim hành động sẽ không vượt quá một cái tên.

Bộ phim võ thuật của người này, không có một bộ phim nào là không bán cháy ghế ngồi, hơn nữa ở bên trong phim của ông ta có một thứ khiến cả thế giới đều phải chấn động. Quan trọng nhất, ông ta là người duy nhất có thể giành được giải thưởng hàng đầu thế giới với các bộ phim võ thuật.

Nói cách khác, miễn là phim do ông ta quay, bất cứ ai cũng sẽ nhận được vinh quang quốc tế. Vì vậy, đạo diễn Ngô có thể nói là một trong những đạo diễn mà tất cả các diễn viên ngôi sao muốn được gần gũi nhất.

"Quên đi, tôi không có nhiều thời gian đóng phim, nghe nói đóng phim phải tốn rất nhiều thời gian. Quãng thời gian này, tôi không thể về nhà để xem một vài tập phim hoạt hình được.”

Lâm Trạch Dương nói với vẻ mặt không sao cả.

Cả trường quay đều khiếp sợ, ngay cả đạo diễn cũng mắt chữ A mồm chữ O. Lại có người có thể từ chối một cơ hội như vậy.

Cuối cùng đạo diễn cũng không nói gì, vừa rồi ông quá kích động mới có thể đưa ra lời đề nghị như vậy.

Cho nên chuyện này cũng không giải quyết được gì.

Bởi vì hôm nay quay phim thật sự quá thành công, không có NG*, cho nên mọi người được nghỉ ngơi sớm, cảnh tiếp theo sẽ được quay tiếp vào ngày mai.

NG là những cảnh quay phim bị lỗi hay không đạt chất lượng và bắt buộc phải quay lại.

Lâm Trạch Dương chợt nhớ ra cái gì đó, đi về phía Chu Hoành lúc này đã nằm trên một cái ghế, đang băng bó khắp người.

"Anh thật sự rất chuyên nghiệp đó, nói thật trước kia tôi có ấn tượng không tốt với diễn viên lắm, cảm thấy những người này chỉ biết làm đẹp mà thôi, cho đến khi phát hiện ra anh. Người làm cho tôi phải mở rộng tầm mắt, mặt của anh ma sát với mặt đất không đau sao ”

Lâm Trạch Dương nhìn Chu Hoành với vẻ mặt thán phục.

Lúc này Chu Hoành muốn rơi lệ cũng không được, bởi vì nước mắt đã khô, hắn rất muốn nói gì đó với Lâm Trạch Dương, nhưng hoàn toàn không mở miệng ra được, thậm chí mắt của hắn cũng không nhìn thấy Lâm Trạch Dương được, khuôn mặt của hắn gần như đều bị băng gạc bao phủ toàn bộ.

Lúc này đây Chu Hoành rất muốn nhảy lên tát cho Lâm Trạch Dương một cái, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, nhưng hắn lại không dám, tên khốn này vô cùng gian xảo.

"Sao anh không nói chuyện với tôi, diễn viên các anh đều như vậy sao, lúc quay phim thế nào cũng được, quay xong liền im lặng. Vậy anh cứ nghỉ ngơi đi, chúng ta lại làm việc cùng nhau sau." Lâm Trạch Dương không nhận được câu trả lời từ phía Chu Hoành, có chút thất vọng.

Chu Hoành suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi, lần sau gì chứ, cả đời này chúng ta đừng gặp lại nữa.

Lâm Trạch Dương lại đi về phía Chu Quang, lúc này Chu Quang đã thay quần.

“Nếu như tôi chỉ có thể nói với anh một chữ, vậy tôi sẽ nói, diễn xuất của anh quả thật rất lợi hại, làm cho tôi rất khâm phục, dù có như thế nào anh cũng không cảm thấy xấu hổ, anh trực tiếp đi tiểu ra ngoài, đều nói diễn viên nếu nghiêm túc, sẽ hoàn toàn quên đi chính mình, không ngờ lại là thật”.

Nói xong, Lâm Trạch Dương giơ ngón tay cái về phía Chu Quang, đối với những người nghiêm túc trong công việc, cho đến bây giờ Lâm Trạch Dương sẽ không tiếc lời khen ngợi.

Mặt của Chu Quang trong nháy mắt đỏ lên, may mắn vừa rồi mọi người đều cho rằng đó là diễn xuất, nếu để cho bọn họ biết mình bị dọa đến tiểu trong quần, sau này mình phải sống sao đây.

Chu Quang nghĩ đến đây, không ngừng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hôm nay thật sự là một ngày bị sỉ nhục đến tận cùng.

Ánh mắt của Chu Quang không ngừng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, sau đó nhịn không được siết tay thành nắm đấm, nhưng rất nhanh, Chu Quang liền thả lỏng tay ra, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, quân tử động não không động thủ.

"Quá khen" Chu Quang đành miễn cưỡng bật cười.

"Không có quá đâu, anh thật sự rất lợi hại, vậy mà có thể tè nhiều đến như vậy." Lâm Trạch Dương nhịn không được lại giơ ngón tay cái lên trước mặt Chu Quang.

Chu Quang rất muốn chết, thật hy vọng lúc này trong tay có một miếng đậu phụ, anh ta có thể trực tiếp đâm chết ở đây.

Lâm Trạch Dương anh hãy nhớ kỹ, nỗi nhục mà tôi phải chịu hôm nay, một ngày nào đó tôi sẽ trả lại cho anh

Lâm Trạch Dương cùng rời đi với Nicole.

Dọc theo đường đi, Nicole quả thực rất muốn dính vào người Lâm Trạch Dương, thậm chí còn có chút không thèm để ý đến ánh mắt của người khác. Thật sự là biểu hiện lúc nãy của Lâm Trạch Dương quá mức bá đạo, muốn chết đi quá.

Lâm Trạch Dương liên tục đẩy Nicole ra, rất nghiêm túc nói với Nicole: "Đừng tới gần tôi, nóng chết tôi rồi.”

Vẻ mặt của Nicole u oán, sau đó vẫn tiếp tục sát lại gần Lâm Trạch Dương.

Hai người cứ đẩy qua đẩy lại như vậy đến bãi đỗ xe.

Điều hai người không chú ý tới chính là, ở một góc nào đó có người đang ấn nút chụp, chụp toàn bộ dáng vẻ thân mật vừa rồi của hai người, tuy rằng bởi vì vấn đề góc độ chỉ có thể chụp được sườn mặt của Lâm Trạch Dương, nhưng lại có thể nhận ra hình dáng của Nicole.

Người này nhìn thoáng qua máy ảnh của mình, vô cùng hài lòng, trên mặt không ngừng xuất hiện một nụ cười, tươi cười thật lớn.

Chưa nói đây là nhiệm vụ do đại ca Lý Hoán giao phó, chỉ cần một tấm ảnh này cũng đủ mang lại lợi ích cho hắn.

Hắc hắc, cuối cùng ông đây cũng phát tài rồi.


Nhấn để mở bình luận

Bình Vương Thần Cấp