Bình Vương Thần Cấp


Lời Lâm Trạch Dương nói không phải không có lý.

Bây giờ nếu muốn làm một phép ẩn dụ, những lời nói không tốt của Lâm Trạch Dương trên mạng cũng giống như thủy triều vậy, một trận thủy triều không thể ngăn cản. Dù Nicole có là một ngọn núi lớn đi chăng nữa cũng không thể chặn lại đợt thủy triều này, thậm chí còn có thể bị nó vùi lấp luôn không chừng.

“Nicole, tôi cũng rất muốn giúp Lâm Trạch Dương, nhưng với vấn đề hiện tại, quả thật nó không phải thứ em thích và muốn thì có thể ngay tức khắc thay đổi được, chúng ta chỉ có thể chờ mà thôi. Thời gian chính là liều thuốc tốt nhất, chị tin sau một thời gian khi mọi thứ đã lắng xuống, mọi người sẽ quên Lâm Trạch Dương.” Triệu Cẩn Du có vẻ bất đắc dĩ khi nói những lời này, đúng là cô bất đắc dĩ thật, giờ cô chỉ có thể đem tất cả mọi kỳ vọng đặt vào những hot search đang được dân mạng tìm kiếm.

Có lẽ ngày mai sẽ có tin tức nào đó nổi lên trên top, rồi sau đó mọi người sẽ quên đi Lâm Trạch Dương. Đây là chuyện rất có thể xảy ra, dù sao bây giờ mỗi ngày trôi qua đều có rất nhiều chuyện xảy ra mà người ta không thể tưởng tượng được. Sự chú ý của dân mạng luôn bị những thứ mới mẻ hấp dẫn mà.

Nicole suy nghĩ một lát, sau đó cũng chỉ có thể bất lực lắc đầu. Vụ việc lần này có thể sẽ chìm xuống, nhưng sau này Lâm Trạch Dương cũng không còn khả năng nổi tiếng trong giới giải trí nữa, vì anh đã để lại vết nhơ trong giới rồi.

Đối với việc này, Lâm Trạch Dương đương nhiên không hề để ý. Anh chưa hề tính tới chuyện sẽ tiến vào giới giải trí, càng không muốn trở nên nổi tiếng. Trước đây anh ở lại Hoa Hạ là vì anh muốn có một cuộc sống yên bình, nhưng đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, chuyện này rồi chuyện kia cứ liên tục kéo vào đời anh không ngừng!

Sự việc của Lâm Trạch Dương cũng không vì thời gian trôi qua mà dịu xuống, ngược lại còn có xu hướng càng ngày càng nổi hơn.

Ngay ngày hôm sau, có thêm vài người có tiếng trong giới giải trí vào cuộc, đổ thêm dầu vào lửa, một diễn viên nổi tiếng đã chỉ trích Lâm Trạch Dương không thương tiếc.

“Lâm Trạch Dương nhất định phải đứng ra nói xin lỗi, phải đến xin lỗi Trần Thiên Vương. Có lẽ Trần Thiên Vương không để bụng, nhưng chuyện này không thể coi như chưa từng xảy ra được.” Nam diễn viên tên Liễu Sinh này là một tiểu thịt tươi có danh tiếng, số lượng fan thậm chí còn có phần hơi khủng bố, đã cán mốc mấy triệu người.

Hơn nữa, gần đây Liễu Sinh có một bộ phim được đầu tư lớn sắp công chiếu, vậy nên hắn được tuyên truyền rất bài bản, danh tiếng trong giới càng ngày càng tăng.

Có Liễu Sinh tham gia, vụ việc của Lâm Trạch Dương đang muốn giảm xuống, trong nháy mắt lại nhảy lên top 1 hot search. Fan não tàn của Liễu Sinh càng hăng máu lao vào xâu xé Lâm Trạch Dương, nói chuyện không hề có chút khách khí nào.

Fan của Trần Thiên Vương tất nhiên cũng tham gia. Một ít người qua đường cũng không ngại chuyện chưa đủ to nên đều cùng nhau góp một chân vào.

Lần này chuyện của Lâm Trạch Dương quả nhiên đã trở thành sự kiện lớn mang tính quốc dân.

Bên trong văn phòng City Headlines.

“Trần Thiên Vương, không ngờ ông có thể mời được Liễu Sinh đấy, lúc này đúng là chẳng còn chuyện ngoài ý muốn nào có thể xảy ra được nữa. Bọn họ muốn im lặng kéo dài thời gian, sau đó để cho mọi người dần quên đi chuyện này sao? Haha, Lâm Trạch Dương lần này tránh vỏ dưa lại gặp phải vỏ dừa rồi.”

Trần Thiên Vương cũng trưng ra vẻ mặt đắc ý, bật cười thành tiếng mà nói: “Bộ phim sắp tới của Liễu Sinh chính là hợp tác với tôi, tôi lại là tiền bối trong nghề của cậu ta, muốn nhờ cậu ta làm chút chuyện đương nhiên là có thể, haha.”

Hai người lại cười to thêm lần nữa, trong tiếng cười tràn ngập sự đắc ý và ác độc như Diêm Vương như đã tuyên án tử cho người nào đó vậy, một nụ cười mang đầy quyền lực.

Bên trong văn phòng của Lâm Trạch Dương.

Triệu Vũ Yên nhìn Lâm Trạch Dương, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng nói: “Lâm tổng, tình hình bây giờ thật sự quá nghiêm trọng. Đừng nói là trực tuyến, ngay cả ở thực tế chúng tôi cũng bị ảnh hưởng rồi. Bây giờ bên ngoài đã có không ít người vây quanh, những người này đều là rình chặn anh, muốn anh xin lỗi Trần Thiên Vương.”

Nói tới đây, lồng ngực Triệu Cẩn Du phập phồng vài cái. Cô vừa thấy bực vừa thấy sợ, những fan kia sao có thể vô lý như vậy, hơn nữa còn rất lớn tiếng.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lát, sau đó đứng lên.

“Lâm tổng, anh đi đâu vậy.” Triệu Cẩn Du vội vàng đi theo.

“Không phải cô nói bọn họ chặn tôi ngoài cửa sao? Tôi ra đuổi bọn họ đi, nếu không đến lúc tan làm, bọn họ gây ảnh hưởng tới nhân viên công ty chúng ta thì phải làm sao? Nếu mọi người không thể về nhà đúng giờ thì sẽ phải ở lại công ty ăn cơm, đã thế còn đổ mọi trách nhiệm lên đầu tôi, bắt tôi trả tiền cơm, vậy thì tôi chịu thiệt lớn rồi!” Lâm Trạch Dương lo lắng nhìn về phía Triệu Cẩn Du, sốt ruột nói.

Lo lắng thì không có gì là sai, nhưng suy nghĩ và cách tư duy này… Đại ca, giờ anh vẫn lo về chỗ tiền ăn đó à? Đầu óc của anh cấu tạo theo kiểu gì vậy? Anh có thể suy nghĩ bình thường như một con người bình thường được không?

Triệu Cẩn Du chưa kịp nói gì, Lâm Trạch Dương đã đi ra ngoài.

“Lâm tổng, anh chuẩn bị giải quyết vấn đề này như nào?” Triệu Cẩn Du sửng sốt một lát mới nhớ tới vấn đề quan trọng nhất hiện giờ. Tài năng nổi bật nhất của fan não tàn chính là không bao giờ nói chuyện bằng đạo lý, nếu không đã chẳng bị người khác gọi là fan não tàn.

Vậy nên, Triệu Cẩn Du rất lo lắng cho Lâm Trạch Dương, vội vàng đuổi theo anh.

“Mọi người đều đến tìm tôi à.” Khi Triệu Vũ Yên đuổi tới dưới lầu đã thấy Lâm Trạch Dương lúc này đang đứng trước hai mươi tới ba mươi fan.

Tất nhiên, những người hâm mộ này đều là fan của Trần Thiên Vương.

“Lâm Trạch Dương, mày bắt buộc phải xin lỗi Trần Thiên Vương, phải xin lỗi công khai, nếu không tao không bỏ qua cho mày đâu.” Một fan đứng đầu trong nhóm người trực tiếp bước ra, dùng ánh mắt cao ngạo nhìn Lâm Trạch Dương.

“Chuyện này là không thể rồi, tôi đã nói tôi không có làm sai chuyện gì, vấn đề này tôi không muốn nhắc tới nữa. Nếu mấy người không có việc gì khác, vậy thì mau tránh ra đi. Các người đang ở đây làm mất trật tự công cộng, tôi có thể báo cảnh sát bắt các người.” Lâm Trạch Dương không chút do dự nói với những người đó.

Triệu Vũ Yên thấy vậy không khỏi gật gật đầu, cảm thấy biện pháp xử lý của Lâm Trạch Dương rất tốt, có thể dọa được những fan kia rồi.

“Ha, còn dám đe dọa bọn tao? Để tao nói cho mày biết, người bọn tao không sợ nhất chính là mấy người trong đồn cảnh sát. Nếu hôm nay mày không đưa ra được kết quả mà bọn tao hài lòng, bọn tao nhất định sẽ không đi.” Người đứng đầu nhóm fan kia tất nhiên cũng chẳng phải người dễ đụng chạm gì, ánh mắt hắn có vẻ rất hung dữ, giọng nói càng thêm kiên định.

Triệu Cẩn Du cảm thấy hơi lo lắng, đối phó với những người thế này thật sự rất nan giải, bọn họ không hề biết sợ, hơn nữa cũng không dùng lý lẽ như người thường để nói chuyện.

Dựa theo lý thuyết mà nói, lúc này Lâm Trạch Dương nhất định sẽ rất tức giận, nhưng thực tế lại không hề.

Lâm Trạch Dương xoay người lại, rút điện thoại ra gọi điện: “Alo, xin chào, tôi là người của công ty Guerlain Woman. Chúng tôi bây giờ đang đứng dưới sảnh, không biết vì sao lại có một nhóm người đến đây làm loạn. Bọn họ không cho phép nhân viên của chúng tôi ra vào và có thái độ rất tệ. Tôi cảm thấy bọn họ có âm mưu xấu với công ty chúng tôi, không biết chừng bọn họ còn có thể cướp giật và đánh người gây thương tích nữa. Mong các anh nhanh tới đưa họ tới đồn cảnh sát đi.”

Sau đó, bóng dáng Lâm Trạch Dương liền biến mất ở góc đường, chỉ để lại một đám fan của Trần Thiên Vương đứng đó ngơ ngác nhìn nhau.


Nhấn để mở bình luận

Bình Vương Thần Cấp