Bình Vương Thần Cấp


Một tuần nữa trôi qua. Một tuần có thể ngắn cũng có thể dài nhưng cũng đủ có rất nhiều chuyện xảy ra.

Thì sự việc giữa Trần Bá Trực và Lý Hoán khiến cho cả mạng xã hội trở lên xôn xao, nhưng chỉ sau ba ngày, đã không còn ai nhắc đến, một số sự kiện nóng hổi xảy ra trên mạng xã hội, có người đã lừa ai đó và sau đấy mọi sự chú ý của mọi người đều quay sang hóng tin tức khác.

Ngay cả bây giờ, cũng đã là một tuần sau, không còn ai trên mạng nhắc đến Lâm Trạch Dương. Khoảng một tuần nữa trôi qua, bọn họ thậm chí có thể quên mất tên của anh là Lâm Trạch Dương chứ đừng nói đến ngoại hình chưa bị lộ diện ra bên ngoài quá nhiều của Lâm Trạch Dương.

Mạng xã hội vốn dĩ là như vậy, người nổi tiếng còn gặp phải khó khăn, đặc biệt là những minh tinh vừa mới nổi, nếu không duy trì được mức độ xuất hiện nhất định thì việc họ bị lãng quên chỉ là vấn đề thời gian. Vì vậy, chúng ta thường thấy những hành vi vô liêm sỉ cố tình tạo drama của một số người nổi tiếng trên tin tức giải trí.

Đương nhiên, những chuyện này đối với Lâm Trạch Dương không quan trọng.

Sau khi sự thật bại lộ, thì Guerlain Woman đã trở lại trạng thái hoạt động bình thường như ban đầu, có lẽ vì đã trải qua một sự kiện lớn như vậy nên các nhân viên của Guerlain Woman luôn muốn bản thân thật siêng năng và nghiêm túc hơn.

Có thể nói, Guerlain Woman đã chính thức bước vào đường đua, nó đã thực sự trở thành một thương hiệu đứng đầu trong nước. Hóa ra từ trước đến nay Guerlain Woman vẫn luôn không được may mắn nhưng đến cuối cùng thì giờ đây nó như một bước ngoặt thu được nhiều lợi nhuận và ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn. Chúng ta có thể tin rằng trong một tương lai gần thôi, Guerlain Woman sẽ có một chỗ đứng vững chắc trên toàn đất nước Trung Hoa, thậm chí vươn xa hơn đến quốc tế.

Về những công việc chi tiết của công ty, Lâm Trạch Dương cơ bản đều không quản lý.

“Có cậu ở đây không phải là được sao? Những chuyện này cậu tự mình giải quyết là được, tôi không muốn để cậu trở thành phó tổng giám đốc, hay là cậu làm tổng giám đốc đi, như vậy sau này chuyện công ty, cậu đều có quyền xử lý.”

Đối mặt với sự thúc giục của Triệu Cẩn Du một lần nữa, Lâm Trạch Dương trực tiếp lắc đầu từ chối.

Triệu Cẩn Du không thể ngừng nói cái gì đó khác ngoài các quy tắc và quy định của công ty, Lâm Trạch Dương đã mất toàn bộ lợi nhuận từ việc chia hoa hồng và quyền quản lý công ty rồi.

Trước đây thì không sao, ít nhất đến bây giờ Lâm Trạch Dương cũng đã biết vì sao anh muốn tìm tới cô, hiện tại đến chuyện Lâm Trạch Dương hỏi cũng không muốn hỏi.

“Lâm tổng, cậu không thể cứ tiếp tục như vậy được, nếu tôi muốn chuyển nhượng tài sản của công ty thì cậu cũng nên biết rằng đến lúc đó Guerlain Woman sẽ là của tôi.” Triệu Cẩn Du tức giận nói với Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương ngẩn người ra, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn Triệu Cẩn Du.

Triệu Cẩn Du cũng sững người một lúc, cảm thấy lời mình vừa nói có hơi nặng lời, đang định giải thích thì giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên.

“Được, được, nếu cô muốn Guerlain Woman, tôi sẽ để nó cho cô, từ giờ trở đi, cô sẽ là tổng giám đốc của Guerlain Woman. Nhưng cô trả lương cho tôi nhưng tôi vẫn không muốn làm việc thì sao?” Lâm Trạch Dương đầy mong đợi nhìn Triệu Cẩn Du.

Nếu không phải Triệu Cẩn Du rất thân thiết với Lâm Trạch Dương, thì khi Lâm Trạch Dương sẽ không nói ra lời những này và Triệu Cẩn Du sẽ không bao giờ tin những lời nói đó là sự thật.

Một công ty có tiềm năng vô hạn, dù tình hình kinh doanh hiện tại chắc không được gọi là quá tốt, nhưng mỗi ngày nào đó sẽ có doanh thu khổng lồ, cuối năm chắc chắn công ty sẽ có lợi nhuận không thể tưởng tượng được, có người nói không muốn thì sẽ là không muốn, trên đời này làm sao lại có người kiểu như vậy?

Nhưng trên đời này thì vẫn sẽ có người như vậy, người này chính là Lâm Trạch Dương.

Triệu Cẩn Du trợn mắt nhìn Lâm Trạch Dương, thật sự không biết nên nói cái gì với anh.

“Vậy bây giờ chúng ta làm thủ tục đi.” Có vẻ như sự mong chờ trên mặt của Lâm Trạch Dương càng thêm rõ hơn.

“Chết tiệt! Cậu muốn tôi làm việc không ngừng nghỉ à, rồi sau đó cậu sẽ biến tôi thành một người phụ nữ mặt vàng ư.” Triệu Cẩn Du hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó quay người rời đi.

“Đáng tiếc thật, đúng là đáng tiếc mà, nếu như Triệu Cẩn Du bằng lòng làm tổng giám đốc mỗi tháng trả lương cho tôi, vậy thì tôi sẽ không cần phải làm việc rồi.” Lâm Trạch Dương lắc đầu thở dài.

Thực không biết, mọi người sẽ nghĩ gì nếu như nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Lâm Trạch Dương không quan tâm, nhưng Triệu Cẩn Du thì lại không muốn làm như vậy. Chẳng biết phải nói sao với người bạn thân thiết Lâm Trạch Dương như thế nào đây?

“Lâm Trạch Dương, anh có thể thường xuyên gọi điện cho tôi không?” Nicole nhìn Lâm Trạch Dương đầy mong đợi.

Lâm Trạch Dương vội vàng lắc đầu nói: “Tất nhiên là không, em nghĩ tôi là người ngu ngốc sao? Một phút gọi điện thoại xuyên biên giới tốn biết bao nhiêu tiền, mỗi một tháng tôi gọi em một lần là đã tốn quá nhiều rồi, mà em vẫn muốn tôi gọi cho em thường xuyên thêm à.”

Nicole thực sự muốn nhảy lên bóp chết cái tên Lâm Trạch Dương này. Chuyến đi Trung Quốc của Nicole đã kết thúc, cô ấy phải về lại Mỹ, ở bên đấy có một thông báo rất quan trọng cô ấy không thể từ chối được nên đành phải về.

Tất nhiên, Nicole không nỡ rời xa Lâm Trạch Dương. Nicole đã xác nhận được thứ tình cảm của mình dành cho Lâm Trạch Dương là tình yêu. Trước đó, Nicole chưa từng gặp được ai như Lâm Trạch Dương.

Anh chàng này luôn có suy nghĩ khác biệt với người thường, luôn làm những việc mà người bình thường không thể làm, cuối cùng thì đem lại kết quả đầy bất ngờ ngoài dự đoán của mọi người, anh chàng này đúng thật là siêu nhân.

Sẽ tốt hơn nếu Lâm Trạch Dương không quá keo kiệt, cũng như đừng thường xuyên chọc giận người khác.

Chỉ có điều là Lâm Trạch Dương không chọc giận người khác là điều không thể.

Bây giờ anh còn đang lo lắng về một vài hóa đơn điện thoại, anh vờ như không nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đáng yêu đang đứng trước mặt mình sao? Đối với một người phụ nữ như vậy với hóa đơn điện thoại cũng chẳng là gì cả.

“Tôi giúp anh trả tiền điện thoại, như thế được chưa?” Nicole cảm thấy mình nhu nhược đến mức phải đi thỏa hiệp với anh, Nicole là một siêu sao quốc tế hàng đầu, vậy mà lại chấp nhận đi thỏa hiệp.

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương vẫn còn do dự, anh vẫn chưa muốn đồng ý.

“Anh còn muốn gì nữa?” Nicole tức giận mắng Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhìn Nicole, không hề biết mình đã làm sai điều gì, anh nói: “Bây giờ em đặt cọc cho tôi sao? Tôi sợ sau này em quên đưa cho tôi. Da mặt này tôi rất mỏng nên ngại đòi em lắm.”

Suýt chút nữa Nicole muốn nghiến nát răng, da mặt anh như này mà mỏng, anh còn dám nói da mặt anh mỏng sao, da mặt anh còn dày hơn cả bức tường xi măng xây thành.

“Hừ.” Nicole lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó lấy từ trong ví ra một cục tiền giấy màu đỏ, đặt trước mặt Lâm Trạch Dương, nói: “Như này được rồi chứ.”

Lâm Phi vội vàng cầm lấy tiền mặt, sau đó đếm thật cẩn thận.

Nicole phát hiện rằng Lâm Trạch Dương không hề nhìn cô ấy thậm chí liếc cô lấy một cái cũng không có, cô tức giận như muốn nổ tung.

“Anh cứ ở đấy từ từ mà đếm.” Nicole không nhịn được nữa nên hét lớn một tiếng rồi bước ra khỏi cửa.

“Nhìn Nicole thì có vẻ rất nhiều tiền, nhưng sao chỉ có 3.100 tệ thôi?” Lâm Trạch Dương lắc đầu ngao ngán.

Nicole tưởng rằng cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng nhận ra mình sai ở đâu, cô ấy quay người lại, sau đó nghe được nửa câu sau của Lâm Trạch Dương, bước chân chân cô ấy lại tăng tốc rời đi.

Cô ấy thực sự đã sai khi hi vọng ở anh rồi. (Theo dõi tài khoản công khai “songshu566” Weixin để xem thêm)


Nhấn để mở bình luận

Bình Vương Thần Cấp