Bình Vương Thần Cấp


“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi quên hỏi, cậu là ai vậy?” Lâm Trạch Dương nhìn Trần Thăng với vẻ mặt khó hiểu.

“Hừ, anh còn không biết tôi là ai sao, sao anh có thể không biết tôi là ai chứ. Tôi chính là Trần Thăng, người của Trần gia.” Trần Thăng tức giận đến mức đau đầu, đầu óc của tên này có vấn đề à?

“À, không biết.” Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ một chút, sau đó lắc đầu với Trần Thăng, ngồi xuống ghế với tư thế thoải mái hơn.

Khóe miệng Trần Thăng không tự chủ được mà co giật, đôi mắt cậu ta ngập tràn giận dữ, nói: “Tôi nói tôi là người của Trần gia, tên là Trần Thăng, anh có biết Trần gia không?”

Lâm Trạch Dương lại suy nghĩ kĩ càng một chút, sau đó lắc đầu nhìn Trần Thăng, nói: “Tôi thật sự không biết cậu, có phải là cậu nhận nhầm người rồi không, hay là do cậu có vấn đề về thần kinh?”

Lâm Trạch Dương cau mày nói, nhìn Trần Thăng với ánh mắt đầy sự thương hại, giống như đang nhìn một bệnh nhân tâm thần vừa trốn khỏi bệnh viện vậy.

Hơi thở của Trần Thăng trở nên dồn dập, cảm giác như phổi của mình đang sắp nổ tung, tên này chắc chắn là bị điên rồi, nếu không thì sao có thể thốt ra những lời điên rồ như vậy?

Trần Thăng lại hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng của mình rồi nói: “Tôi là đệ tử của Trần gia, thế gia lánh đời, người đứng đầu Trần gia chúng tôi là Trần Gia Dũng.”

“Ồ, là Trần Gia Dũng sao, tôi còn nhớ rõ ông ấy.” Lâm Trạch Dương không nghĩ tới mình lại có thể nghe được một cái tên quen thuộc ở đây, không nhịn được vui mừng, hai mắt sáng lên.

Thấy vậy, Trương Dân khẽ thở phào nhẹ nhõm, qua biểu hiện vừa rồi của Lâm Trạch Dương, có vẻ như cái danh Trần Thăng của Trần gia vẫn chưa đủ lớn. May mắn thay, giống như Trần Thăng đã nói, Trần gia có một địa vị nhất định trong các thế gia lánh đời.

Vẻ mặt của Trần Thăng lại trở nên kiêu ngạo, cậu ta nói với Lâm Trạch Dương: “Bây giờ anh đã biết được thân phận của tôi, hẳn anh cũng biết mình nên làm gì rồi.”

Lâm Trạch Dương lập tức bày ra vẻ mặt cảnh giác, nhìn Trần Thăng nói: “Không thể! Tôi nói cho cậu biết, chuyện đó là không thể.”

Nhìn thấy Lâm Trạch Dương phản ứng như vậy, Trương Dân càng tin chắc Lâm Trạch Dương sẽ không dám làm trái lời Trần gia, nếu không thì tại sao anh ta lại căng thẳng như vậy, không phải vì thực lực và địa vị giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn sao?

“Việc này không có gì là không thể.” Khóe miệng Trần Thăng nhếch lên.

Mã Hoa và lão Cẩu cảm thấy tim mình như đang bị treo lơ lửng trong không trung, vô cùng căng thẳng. Rốt cuộc Trần gia là sao, hình như Lâm Trạch Dương rất sợ hãi, còn Trần Thăng thì lại có vẻ rất kiêu ngạo.

“Tôi sẽ không mời cậu ăn cơm đâu. Chuyện này không thể thương lượng được. Cho dù Trần Gia Dũng có tới thì tôi cũng sẽ không bao giờ đãi ông ta một bữa.” Ánh mắt Lâm Trạch Dương dán chặt vào Trần Thăng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, giống như một nhà nghiên cứu đang đối mặt với dự án của mình vậy.

Dứt lời, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, cơ thể giống như đã hóa đá, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Lâm Trạch Dương đang nói cái gì vậy, chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến lúc nãy anh lại căng thẳng như vậy sao? Sở dĩ lý do anh lo lắng như vậy, chỉ là vì sợ Trần Thăng muốn Lâm Trạch Dương mời cậu ta một bữa cơm.

Ôi trời ơi! Rốt cuộc cái tên này đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy, đừng nói đến Trương Dân và Trần Thăng, cho dù có là Mã Hoa và lão Cẩu đi chăng nữa thì việc đãi ai đó một bữa ăn cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, xem ra Lâm Trạch Dương thật sự là người như vậy, thật sự sẽ vì một chuyện như vậy mà trở nên căng thẳng.

Mã Hoa và lão Cẩu không nhịn được mà nhìn Lâm Trạch Dương một lần nữa, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, xem ra không phải là Lâm Trạch Dương sợ hãi. Chỉ cần anh không sợ hãi thì không phải mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì nữa sao?

“Anh đang nói cái gì vậy? Đãi tôi một bữa cơm, vừa rồi anh nghĩ tôi muốn anh mời tôi một bữa cơm sao?” Hai mắt của Trần Thăng trừng lớn hơn cả mắt trâu, cậu ta vẫn không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt mình.

“Chẳng lẽ ý anh không phải như vậy sao?”Lâm Trạch Dương vẫn rất cảnh giác nhìn Trần Thăng, anh đã gặp quá nhiều người không giữ lời, kiểu người không tiếc bày mưu tính kế chỉ để có được một bữa ăn anh cũng đã gặp quá nhiều.

“Đương nhiên là không.” Trần Thăng cảm thấy chắc chắn Lâm Trạch Dương đang muốn sỉ nhục mình, cậu ta nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy cậu có chuyện gì cứ nói đi? Ha ha ha, chỉ cần không phải là mời cậu đi ăn cơm thì cái gì cũng có thể nói.” Lâm Trạch Dương không nhịn được mà bật cười, rốt cuộc sự gấp gáp trong lòng cũng đã biến mất.

Trần Thăng lại hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Trạch Dương nói: “Tôi muốn dùng đất của ông cụ Lâm để xây nhà, cho nên tôi muốn mảnh đất đó. Ngoài ra, tôi đang chống lưng cho Trương Dân, trước đây anh đã làm vài chuyện không nên làm với Trương Dân, bây giờ anh phải quỳ lạy xin lỗi hắn. Làm xong rồi thì mọi chuyện coi như kết thúc, anh cũng là người của thế gia lánh đời, tôi vẫn phải cho anh một chút thể diện.”

Cuối cùng thì mọi việc cũng đã quay trở lại đúng quỹ đạo của nó, Trần Thăng cảm thấy tốt hơn nhiều, giọng điệu của cậu ta lại trở nên trịch thượng.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Yêu cầu của cậu, tôi không thể đáp ứng được. Ông cụ Lâm sẽ không từ bỏ mảnh đất đó. Về phần Trương Dân, tôi không nghĩ mình đã làm gì sai.”

“Tôi nói anh sai thì chính là anh làm sai, từ trước tới nay không có thứ gì tôi muốn mà tôi không thể chiếm được.” Thái độ của Trần Thăng cũng trở nên cứng rắn hơn, trong giọng nói có cảm giác cậu ta rất tự cao tự đại, hơn nữa còn là người quen với việc ra lệnh cho người khác.

Lâm Trạch Dương lại lắc đầu nói: “Không được là không được, cho dù cậu có nói thế nào cũng không được.”

“Anh muốn đối nghịch với Trần gia sao, Lâm gia các anh có gánh nổi cơn thịnh nộ của Trần gia không?” Ánh mắt Trần Thăng trở nên sắc bén, giống như một con dao muốn đâm thẳng vào ngực Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhìn Trần Thăng một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Ý của cậu là muốn dùng thủ đoạn cứng rắn, cậu là đại diện của Trần gia, Trần gia các người muốn đối đầu với tôi.”

“Ha ha ha ha.” Trần Thăng sửng sốt, sau đó không nhịn được cười, thật sự rất buồn cười, cười đến mức khiến cậu ta đau bụng.

“Trần gia chúng tôi mà lại phải đi đối địch với anh sao, anh đang nghĩ cái gì vậy? Anh chỉ là một tên đệ tử nhỏ của Lâm gia, anh có bị điên không?” Trần Thăng chỉ vào mặt Lâm Trạch Dương, cười đến mức suýt ngã xuống đất.

“Thu ngón tay của cậu lại.” Vẻ mặt Lâm Trạch Dương trở nên lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn.

“Nếu như tôi nói không, chẳng lẽ anh còn dám ra tay với tôi?” Trần Thăng chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên hét toáng lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

Bởi vì đúng lúc này, Lâm Trạch Dương đã ra tay. Anh dùng một tay nắm lấy ngón tay của Trần Thăng, sau đó dùng sức bẻ gãy nó, một ngón tay của Trần Thăng lập tức bị gãy.

“Tôi không thích người khác chỉ tay vào mình, nó khiến tôi cảm thấy không thoải mái.”

Lâm Trạch Dương buông tay Trần Thăng ra, sau đó thản nhiên nói với cậu ta.

Trần Thăng đau đớn, phải mất một thời gian mới hồi phục lại được, sau đó trong mắt cậu ta tràn ngập sự hung ác.

Chưa từng có ai dám đối xử với Trần Thăng cậu ta như vậy.


Nhấn để mở bình luận

Bình Vương Thần Cấp