Bức Xướng Vi Lương


edit: Băng Tâm

beta: hanhmyu

Bùi Tố Ngữ đứng ở trong phòng, một
tay vịn lên song cửa sổ, cách một chiếc bàn nhìn tôi mỉm cười: “Thật có
lỗi, ta không phải cố ý nghe lén, chỉ là, hình như Diệp đại ca thật sự
không có để ý đến ta.”

Mặt tôi nháy mắt nóng lên, lại lập tức
khôi phục bình thường, lấy lại bình tĩnh, đi đến bên cửa sổ cười hỏi:
“Buổi tối cưỡi ngựa hít đầy một bụng gió, quả thực khó chịu, có thể quấy rầy ngươi một lát không, pha cho ta một chén trà nóng?” Trên bàn là một bức họa được vẽ rất tỉ mỉ, do đứng ngược hướng nên nhìn không rõ lắm,
chỉ có thể đại khái nhìn ra là một người nằm nghiêng, giới tính hình như là nam.

Aiz, không ngờ rằng nàng cũng có sở thích giống tôi, cảm tình của tôi với nàng lập tức tăng lên nhiều.

Bùi Tố Ngữ kéo một tấm mành trắng phủ lên bản vẽ, cười nói: “Được thôi.”

Nàng mời tôi vào cửa, sau đó lại mời tôi
ngồi xuống giường, tự mình đi vào trong cầm một ấm nước nóng đi ra, sau
khi dọn xong trà cụ, đem tay áo hơi kéo lên, lộ ra hai cổ tay trắng như
tuyết, nhìn tôi cười: “Xin chờ một chút, nước ấm và lá trà đều đã có
sẵn, một lát là xong.” Dứt lời liền hâm chén sấy cốc, nhấc cao ấm trà mà rót xuống, động tác như nước chảy mây trôi, lộ ra phong nhã thanh thản, không giống như là ra vẻ.

Tới khi nàng đem một ly trà đưa cho tôi,
tôi mới bình thường trở lại, cười nói: “Ta mở quán trà mấy tháng đúng là uổng công, hiện tại nhìn thấy ngươi mới được mở mang tầm mắt, ta bất
quá chỉ là một kẻ thô tục, miễn cưỡng học đòi văn vẻ người khác, cũng
chỉ làm lãng phí của cải vô ích.” Lại giơ chén qua trước mũi một vòng,
than một tiếng, “Ngửi mùi hương liền biết là thứ tốt, đáng tiếc ta chỉ
biết là tốt, lại nói không ra lí do vì sao tốt, thật sự là hoa nhài cắm
bãi phân trâu, đúng là đại sát phong cảnh. Lần sau ta đến vẫn nên chỉ
cần xin một ly nước ấm là được rồi, cũng đỡ phải lãng phí trà ngon của
ngươi!”

Bùi Tố Ngữ bưng miệng cười, ngồi xuống
đối diện tôi: “Ta cũng chẳng qua là có chút hiểu biết, nhưng nếu như nói chuyện này cho người am hiểu sâu về trà đạo, cũng sẽ chê cười ta bán
bình dấm chua đó. Uống trà vốn chẳng qua là để thư thái, nếu là khi phẩm trà có thể thuận tiện nói ra chút môn đạo, để người bên ngoài hiểu ý đỡ chê cười, thật cũng coi như dệt hoa trên gấm. Chỉ là nếu như cứ nói ra
mấy lời vô vị kiểu như không hiểu biết thì không được uống này khác, vô
duyên vô cớ thành ra ca tụng quá đáng việc uống trà, đó là lẫn lộn trắng đen, ý định làm khó người. Ngươi có thể uống mà biết là trà tốt, vậy
trà này của ta cũng không tính ủy khuất, làm gì lại học người ta kinh
sợ, uống một ly trà cũng làm như cúng Bồ Tát vậy?”

Tôi vui mừng cười khúc khích: “Cô nương
quả nhiên tính tình thật tốt.” Không khỏi lại nghĩ tới lời ngọc “Nhất
bôi vi phẩm, lưỡng bôi vi ẩm, tam bôi vi ngưu ẩm”*, vội vàng nói cho
nàng nghe, lại thở dài, “Chính bởi vì một câu này mà ta trước sau nơm
nớp lo sợ, chỉ lo mạo phạm sự tao nhã, tới hôm nay ở chỗ này của cô
nương mới xem như giải nút thắt trong lòng!”

*”Nhất bôi vi phẩm, lưỡng
bôi vi ẩm, tam bôi vi ngưu ẩm”: Uống một chén là thưởng thức, hai chén
là giải khát, ba chén là trâu bò uống.

Bùi Tố Ngữ mỉm cười: “Phẩm có lạc thú của phẩm, gia súc có hạnh phúc của gia súc, nếu mỗi người đều gò bó đồng
nhất trong cùng một khung, lúc đó thiên hạ đại đồng, vậy ngày đó còn có
cái gì mới mẻ, ngươi nói xem liệu có thú vị không? Ngươi nói vị nữ đạo
sĩ tự xưng người nước ngoài này, lại vẫn cứ nhảy không ra khỏi vòng luẩn quẩn, nhưng thật ra so với rất nhiều người nơi đây, sống càng phải câu
nệ vậy.”

Tôi buông chén trà, thiệt tình cười nói: “Cô nương thật sự là một người tiêu sái.” Đại gia ta thích!

Nhân lúc chúng tôi tán gẫu hợp ý, tôi lại cố uống thêm ba chén mới mang theo một bụng đầy nước cáo từ ra về.

Những ngày sau này liền có một chút nhàm chán.

Vết thương của Diệp Tô gần như đã khỏi
hẳn, liền có cả đống chuyện trên thuyền chờ hắn quan tâm, không thể mỗi
ngày đến chỗ tôi phụng sự làm bạn hai mươi bốn tiếng; Bùi Tố Ngữ với tôi cũng chỉ là mới quen, da mặt tôi cũng không quá dày, ngày ngày ngồi ở
chỗ nàng hơn nửa ngày mới đi. Nghĩ tới nghĩ lui, đành phải nhờ Diệp Tô
chuẩn bị cho tôi một bộ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), mấy tờ giấy bản lại đây, cô nương ta muốn luyện chữ.

Lúc trước không có công phu, mới tạm
thông qua được cách dùng bút lông ngỗng, lúc này được nhàn rỗi, nếu tôi
không tự cố gắng, cũng không muốn rơi vào hoàn cảnh của Tiểu Bạch (bao nuôi).

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại cũng không sai, bình thường Tiểu Bạch hiện đại đều kết duyên với một bạn trai phúc hắc
tổng tài, nói to “Ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ” cưng chiều nàng
giống như em bé mà ôm ôm xoa xoa, thật sự là yêu như thế nào cũng đều
không đủ.

Tuy rằng trải qua những ngày như thế này
cả đời nhất định sẽ thổ huyết, nhưng mà ít nhất có thể giải quyết giai
đoạn phức tạp lớn nhất của tôi hiện tại không phải sao?

Hư, hiểu biết là đã có được thứ gì đó rồi, không cần phải nói thành lời.

Diệp Tô nghe xong yêu cầu của tôi liền
cười: “Oan gia, chuyện ướt át như thế, nàng làm sao có thể để một người
làm? Chờ ta mấy ngày, ta sẽ tự tay dạy nàng.”

Tôi không khỏi nhận thức rằng tôi đang
ngồi ở trên đùi hắn, hắn một tay ôm cả thắt lưng tôi, một tay nắm lấy
tay cầm bút của tôi, thổi ra khí nóng như có như không qua vành tai tôi : “Oan gia, nàng nếu như lại viết sai, ta sẽ đánh vào mông…”

Tôi lắc lắc mạnh đầu, vô hạn bi thương
phát hiện, nhu cầu dục vọng của lão nương đã không thể kiềm chế nổi rồi, tâm lý đã đến mức biến thái rồi. Cố kìm nén ham muốn, hắn lại vài lần
hấp dẫn tôi, tôi tinh thần phân liệt tự sản tự tiêu cũng không phải
không có khả năng.

Có câu trong lúc nổi lên ham muốn không bùng nổ thì cũng trở nên biến thái

Cho dù tiểu vũ trụ tôi bùng nổ cũng đè
không ngã Diệp Tô, nếu nói là biến thái… tôi lại không phải báu vật gì
đó, một người tự biên tự diễn trong một bộ phim tình yêu cũng quá hại
người không biết mỏi mệt.

Xuất phát từ sự lo lắng trong mắt của của mọi người, tôi nghiêm túc cự tuyệt đề nghị cùng học của hắn, nghiêm túc ra lệnh cưỡng chế hắn lập tức đưa cho tôi bảng chữ mẫu cùng bút mực,
nghiêm túc cảnh cáo hắn gần đây bổn cô nương khí huyết không thuận, cả
tháng luôn luôn như vậy ba mươi ngày, nghiêm túc yêu cầu hắn mấy ngày
gần đây đừng tới câu dẫn tôi, bổn tọa phải ở nơi phật quang chiếu khắp
xuống tìm kiếm nội tâm an bình, tìm hiểu hắc bạch âm dương.

Diệp Tô hết lần này đến lần khác xác nhận không phải tôi đang tức giận hắn, không phải muốn nhân cơ hội để bỏ
trốn, lúc sau vừa tức vừa cười mà cho tôi một nụ hôn, tôi lại thập phần
đáng xấu hổ sa vào trong đó .

Không được, bình tĩnh!

Tôi miệng niệm bát đại chú, tay chụm
thành hoa sen quyết, xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống một hàng chữ to: Hết
thảy soái ca đều là hổ giấy!

Ngoài cửa sổ có người khẽ cười một tiếng, tôi quá sợ hãi ngẩng đầu, Bùi Tấn chỉ ngón trỏ lên môi, hướng tôi làm
động tác chớ có lên tiếng, vô thanh vô tức xoay người vào nhà.

Tôi vê tròn tờ giấy, bất đắc dĩ xoay
người: “Loại cửa như thế này, ngoài việc cho ngươi đạp ra thì hẳn là còn có tác dụng khác chứ?” Mang thù mà châm chọc hắn ngược đãi cánh cửa của tôi.

Bùi Tấn mặt đỏ lên, thay tôi đóng cửa sổ, nhỏ giọng: “Có thể nói giúp ta mấy câu hay không?”

Tôi dựa sát vào vách bên cạnh, cũng giả
bộ hạ giọng: “Cho tỷ tỷ ngươi? Hai tỷ đệ các ngươi có cái gì lặng lẽ cần nói thì tự đi nói đi, làm gì cần người ngoài như ta giúp? Hơn nữa,
ngươi cũng không vô sự trèo lên tam bảo điện giả bộ, thật làm lão nương
thất vọng đau khổ a!”

Bùi Tấn hừ một tiếng: “Ngươi sớm đã bị
Diệp Tô mê hoặc thần hồn điên đảo, còn hoài nghi liệu ta có tới tìm
ngươi hay không? Vừa mới viết hổ giấy cái gì đó, cũng là đang nói hắn
đúng không? Nhưng mà ngươi nằm vùng ở chỗ hắn lại không tức giận, đành
phải tự mình trốn đi viết chữ cho hả giận sao?” Lại bĩu môi, “Gần một
tháng không gặp, ngươi thế nhưng thật ra một chút tiến bộ đều không có,
chung quy vẫn là xấu như vậy.”

Tôi yên lặng rơi lệ, cười khổ ha ha thỉnh giáo: “Thiếu gia, ngài là tới xin ta giúp đỡ đúng không? Vừa mở miệng
liền phun một tràng tật xấu là ai nuôi dưỡng thành vậy? Hô, không phải
là ta đấy chứ?”

Bùi Tấn liếc cao liếc thấp một cái, lườm
tôi: “Nghe nói ngươi muốn ra ngoài ở, không biết là vì nguyên nhân gì,
cho nên đến đây gặp mặt hỏi một chút. Nếu là Diệp Tô đối với ngươi không tốt, ta thay ngươi đòi lại công bằng.”

Tôi bỗng nhiên cảm thấy lòng ấm áp, không khỏi kéo tay hắn, cảm động: “Không uổng công thương ngươi tiểu hài tử
chết tiệt này!” Lại ho nhẹ một tiếng, “Không có gì, chỉ là cảm thấy dù
sao ở Diệp gia danh bất chính ngôn bất thuận, không tránh được nhiều khi bị người ta đâm sau lưng, dứt khoát dọn ra ngoài, kiếm chút thanh tĩnh
tự do.”

Thắt lưng Bùi Tấn giống như bị chấn động: “Là nguyên nhân này?”

Tôi thản nhiên gật đầu: “Chứ còn sao
nữa?” Tôi chung quy không thể nói trắng ra, là tư tình của tôi không
được đáp ứng, tôi mới tức giận một mạch dọn sạch ra ngoài?

Thể diện vứt đến tận nhà bà ngoại rồi.

Bùi Tấn nhìn tôi chằm chằm nghiên cứu,
sau một lúc lâu mới xem như miễn cưỡng tin, gật gật đầu nói: “Sắp tới lễ mừng năm mới, ở trong am ni cô đợi chung quy cũng không phải chuyện của người như ngươi, không bằng ngươi đến nhà ta ở đi. Nhà chúng ta cũng
khá rộng rãi, ngươi xem như là khách của ta, cũng sẽ không ai dám nói
xấu gì ngươi. Ở Lạc Hà, ngoài Diệp Tô ngươi cũng chỉ quen biết ta, ta
không lo thì ai lo cho ngươi? Ngươi nếu cứ khách khí không chịu, ta liền trực tiếp trói ngươi đem về nhà.”

Bộ dáng đáng yêu tiểu Hỗn Thế Ma Vương
kia, làm cho tôi nhịn không được chìa tay xoa hai má hắn, lại bị hắn dễ
dàng nghiêng đầu né qua một bên, đành phải buồn bực mà thu tay lại, cười nói: “Ý tốt của ngươi ta xin nhận. Nhưng còn gần hai tháng mới tới lễ
mừng năm mới không phải sao? Ta chờ sau khi nào mùa đông tới rồi tính
toán cũng không muộn… Ngươi không phải có chuyện muốn nói với tỷ tỷ
ngươi sao?”

Bùi Tấn gật gật đầu, cười khổ: “Ta rời
nhà trốn đi, chính là bởi vì đại náo ầm ĩ với tỷ tỷ một trận. Lúc ấy
trong lòng ta thật sự rất tức giận, liền muốn đích thân đi Chiêu Lĩnh,
thu thập những chứng cứ không tốt của người nọ, để quay trở về hung hăng cười nhạo để tỷ ấy thông suốt, hiểu ra chuyện. Ai ngờ sau khi ta đi rồi mới thấy thật ra không tức giận như vậy… Chỉ sợ là tỷ ấy vẫn còn đang
tức giận, không chịu gặp ta. Ngươi chút nữa giúp ta mang chuyện này nói
với tỷ ấy, nói rằng, ta đã gặp người nọ rồi, không thể không thừa nhận, ở bên ngoài, hắn không có gì ngoài thân phận, đích thật là một người tốt, trong nhà cũng đều là những người vô cùng tốt. Nếu tỷ chịu về nhà, ta
liền ủng hộ tỷ.”

Tôi gật gật đầu, hỏi hắn: “Ngươi mỗi lần
nói đến chuyện của chị ngươi đều là muốn nói lại thôi, có thể thấy được
là không muốn để cho ta biết. Người ngoài như ta, lỡ miệng thất hứa đem
chuyện này ra ngoài nói, nàng sẽ cảm thấy xấu hổ. Không bằng ngươi viết
ra, ta giúp ngươi chuyển giao là được rồi.”

Bùi Tấn có chút xấu hổ, sờ sờ mũi nói:
“Ta nhờ ngươi nhắn, thực ra cũng có ý muốn nhờ ngươi giúp ta khuyên nhủ
tỷ. Như ngươi vừa mới nói, ngươi là người ngoài, lại từ trước đến nay
không câu nệ tiểu tiết, có lẽ trong lòng tỷ sẽ không ác cảm, càng dễ
dàng cùng ngươi thổ lộ tình cảm.”

Tôi khều khều một bên lông mi: “Không câu nệ tiểu tiết? Ngươi là muốn nói ta thô bỉ thì có? … được được, ngươi
không cần lo lắng đến việc trở về. Nàng có chịu nói chuyện với ta hay
không, có chịu nghe ta hay không, ta không dám cam đoan, ngươi cũng đừng ôm ảo tưởng quá lớn. Tóm lại đem ý tứ của ngươi nói cho tỷ ấy biết, coi như là ta chuyến đi này không tệ .”

Bùi Tấn gật đầu như giã tỏi: “Ta tránh đi! Ngươi đi đi, ta ở trong phòng chờ ngươi.”

Tiểu tử thối còn gấp gáp! Tôi tức giận
chìa tay đánh vào gáy hắn, hắn cuối cùng vẫn còn biết là đang cầu tôi,
ngoan ngoãn cúi đầu xuống để tôi đánh một cái, tội nghiệp mà nhìn theo
tôi đi ra khỏi cửa.

Tôi thuận tay cầm một bức tự, chỉnh lại
quần áo, tóc, đi đến cửa phòng của Bùi Tố Ngữ, với ngón tay nhẹ nhàng gõ lên ván cửa hỏi thăm, cười nói: “Bùi cô nương, ngươi có ở đó không?”

Bùi Tố Ngữ trả lời một tiếng, mở cửa cười nói: “Đúng là lại mang bản tô chữ đến rồi? Mau mời vào.” Từ khi tự
luyện chữ tới nay, mỗi ngày tôi đều cầm chữ đến cầu nàng chỉ điểm, nàng
cũng thập phần tận tâm hết sức, truyền hết kinh nghiệm cho tôi.

Tôi ừ một tiếng, đem tờ chữ kia đặt lên
bàn, kéo nàng ngồi xuống, cười nói: “Không cần vội phải xem chữ gà bới
kia của ta, ngươi cũng biết, ta và đệ đệ Bùi Tấn của ngươi cũng có một
chút giao tình?”

Bùi Tố Ngữ mở to hai mắt, lắc đầu cười
yếu ớt: “Ta chỉ biết hắn có bản lãnh chạy ra ngoài chơi mấy tháng, cuối
cùng là bị người của Vạn Dật tướng quân phong phong quang quang mà đuổi
về nhà, những chuyện cụ thể thật ra không rõ ràng lắm.”

Tôi than một tiếng: “Đệ đệ ngươi lần này
xa nhà, vốn là muốn đi Chiêu Lĩnh. Mục đích của hắn chắc ngươi cũng đoán được. Nhưng mà vừa đến Thanh Đường, lộ phí hắn mang trên người đều bị
kẻ cắp lừa sạch sẽ, chỉ có thể tránh ở một chỗ trong rừng đào, giả làm
quỷ hù dọa người khác, ở đó hái đào, trộm bánh bao miễn cưỡng qua ngày.
Cũng là cơ duyên xảo hợp, trùng hợp là ta mua lại rừng đào kia, cũng
trùng hợp ta không tin nơi đó có yêu ma quỷ quái nên phá được kỹ xảo của hắn, thu hắn làm tiểu nhị, giúp đỡ công việc của ta trong quán trà.”

Bùi Tố Ngữ ấn ngực, mắt lộ ra buồn bã: “Hắn từ nhỏ đã được nuông chiều…”

Quả nhiên, dùng khổ nhục kế làm điểm khởi đầu là chiến thuật tối hữu hiệu.

Tôi cười cười: “Ta lúc ấy tự nhiên cũng
chẳng hay biết gì. Đợi đến khi ta đến Lạc Hà, hắn mới nói cho ta biết,
hóa ra hắn không phải Tiểu Mãn, tên là Bùi Tấn. Hắn cũng không phải vô
duyên vô cớ chạy ra ngoài chơi thành ăn trộm, mà là tức giận ngươi cùng
người trong nhà cãi nhau, muốn đi Chiêu Lĩnh tận mắt gặp một lần, ngươi
và người nọ đến tột cùng như thế nào. Hắn muốn ta nói với ngươi, hắn
phục rồi, hắn tin người nọ sẽ đối đãi ngươi thật tốt. Nếu ngươi chịu về
nhà, hắn liền giúp đỡ ngươi, cùng nhau khuyên cha mẹ ngươi đồng ý hôn sự này.”

Bùi Tố Ngữ cúi đầu yên lặng nghe, sau một lúc lâu buồn bã cười: “Cha mẹ ta sẽ không đồng ý đâu.”

Nàng đi đến bên cạnh bàn, bày ra phía trước ta cho ta xem bức tranh được vẽ với lối vẽ tỉ mỉ.

Bức tranh đã hoàn thành toàn bộ, bản lĩnh nàng không tồi, một bút một hoa đều cực kỳ sinh động. Giữa bức tranh là một mỹ nam thân áo trắng, ngũ quan tinh xảo, đang dựa người vào giường. Lại dường như là gấm vóc hoa lệ tùy ý trải ra quanh thân rồng như ánh
sáng quanh người, trên mặt mang theo thần sắc hờ hững, hai mắt hình như
có tình lại giống như vô tình mà nhìn thằng ra ngoài bức tranh.

Cặp mắt kia vô cùng phi phàm, đuôi mắt
nhỏ tinh tế khẽ nghiêng, trong con ngươi giống như cất giấu sự bướng
bỉnh của chàng thiếu niên, lại giống như cất chứa sự giả dối của yêu
tinh ngàn năm, nhưng mà bên môi lại gợi lên một chút ôn nhu như có như
không, tựa hồ hắn đang nhìn người đó, người đáng giá dùng toàn bộ sinh
mệnh của hắn để che chở.

Tôi không khỏi bóp cổ tay thở dài, một
nhân vật tựa hồ ly tinh ngàn năm như vậy, tôi lúc trước như thế nào
không đi theo tới mở mang kiến thức một chút?

Nhưng mà nhìn ra được, người này tuổi đã
không còn trẻ, hắn không có sức sống của loại thiếu niên mà giống như có thể nghịch thiên sửa mệnh, tuy rằng vẫn có nét tuổi trẻ, khí chất lại
sớm lột xác.

Năm tháng mài giũa hắn thành một khối ngọc ôn nhuận, khiến mắt chó của tôi bỗng trở nên mù lòa.

Ánh mắt Bùi Tố Ngữ ôn nhu lưu luyến một
vòng ở trên mặt hắn, lại xa cách nhìn tôi: “Người này chính là người
trong lòng ta, tên là Hồ Thấm, nhân sĩ Chiêu Lĩnh, năm nay ba mươi sáu
tuổi, là… nghĩa phụ của ta”

Nàng ưỡn thẳng lưng, mặt không chút thay
đổi: “Nếu ngươi cảm thấy ta loạn luân, vô liêm sỉ thì không cần phải nói lời khách sáo, cứ tự nhiên bỏ đi.”


Nhấn để mở bình luận

Bức Xướng Vi Lương