Bước Đến Bên Anh


Tạ Quân Hành nhìn thấy Lưu Thiển Thiển tươi cười với mình, trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh nóng bỏng kia, yết hầu cậu chuyển động liên tục, cô thấy đứng bất động còn mặt thì đỏ lên, cô dìu xe mà Sở Mạnh tặng đi đến gần cậu. Đưa đôi bàn tay mảnh khảnh đặt lên trán, cảm nhận độ ám từ bàn tay cô, cậu mới hoàn hồn trở lại.

" Không sốt! Sao lại đỏ thế này? Quân Hành cậu bị bệnh sao?"

" Không có, thời tiết có chút nóng!"

" Nóng? Trời sắp chuyển sang mùa đông rồi đấy!"

Tạ Quân Hành thầm chửi mắng bản thân biến thái, cậu cố gắng lấy lại tinh thần vội chuyển sanh chủ đề khác. Cả hai đạp xe đi học, trên đường gặp được Diêu Hạ nên cả ba cùng đến trường. Diêu Hạ cảm thấy cậu hôm nay hơi lạ, cứ tránh ánh mắt của Lưu Thiển Thiển, chẳng lẽ hôm qua hai người bọn họ còn chưa làm lành sao?

Đến lớp mấy bạn học khác thấy cô liền cười chào hỏi, không khí giữa cô và các bạn học cũng dần tốt lên. Chỉ có Thương Ánh Nguyệt bắt đầu bị người khác cô lập, hình ảnh của cô ta chẳng khác gì lúc cô vừa mới chuyển đến, bị bọn họ cười nhạo cô lập.

Thấy Thương Ánh Nguyệt vừa đến lớp, các bạn học liền tránh cô ta như tránh tà, đám bạn kia đứng đầu là Lâm Mạc Mạc, cô ta là người khởi xướng để cô lập Thương Ánh Nguyệt. Cô ta cố ý lấy chân đá đi cái ghế của Thương Ánh Nguyệt, miệng cười khinh.

" Ây da chân tôi không cố ý, chắc cậu không để bụng đâu nhỉ?"

Thương Ánh Nguyệt liếc bọn họ một cái rồi đi lấy ghế ngồi im vào chỗ của mình, hiện tại là thời điểm bất lợi đối với cô ta nên phải nhẫn nhịn chịu đựng đợi thời cơ sẽ lấy lời từng chút một.

Diêu Hạ ngồi một bên quan sát từ lúc bước vào gương mặt của Tạ Quân Hành lúc nào cũng đỏ, đặc biệt còn nhìn chằm chằm vào người của Lưu Thiển Thiển, cậu nghĩ đến cái gì đấy, gương mặt thất kinh mở to mắt chỉ tay vào mặt Tạ Quân Hành.

" Cậu...cậu...cậu...Cầm thú."

Tạ Quân Hành nhíu mày nhìn Diêu Hạ, chẳng lẽ biểu hiện của cậu rõ như vậy sao? Nhưng không thể phủ nhận được chỉ cần nhìn thấy gương mặt của cô cả người cậu đều nóng rang, nhớ đến mộng xuân đêm qua. Cậu vội vàng lắc đầu đứng dậy đi rửa mặt để cho tỉnh táo lại.

Khi vừa quay lain Diêu Hạ thăm dò cậu một lần nữa, nhìn thấy ánh mắt dò xét kia cậu hơi chột dạ né tránh.

" Cậu thật sự đã mơ thấy mộng xuân sao?"

Tạ Quân Hành trố mắt nhìn cậu không nói nên lời.

" Biểu hiện của cậu xem ra tớ đoán trúng rồi! Chuyện này rất bình thường với độ tuổi chúng ta, không cần lúng túng như thế!"

Tạ Quân Hành không để tâm những lời Diêu Hạ nói, trực tiếp lấy cuốn sách ra đọc bài. Diêu Hạ được nước lấn tới, cắn không buông với chủ đề này.

" Cảm giác thế nào? Lần đầu cậu mơ thấy cái này sao? Haha! Tớ rất tò mò đấy mau kể đi."

" Cậu cũng từng mơ thấy sao?"

" Đương nhiên rồi ách!"

" Cầm thú."

Diêu Hạ một phút lỡ lời nói ra bí mật của mình, cậu cứng họng không nói tiếp, bĩu môi nhìn cậu rồi tập chung vào bài tập của mình.

Tiếng chuông reo vào lớp, thầy chủ bước vào sinh hoạt đầu giờ, ông cảm thấy tình hình trong lớp của mình cũng đã tốt hơn nên không truy cứu thêm nữa, chỉ cần bọn nhóc này biết sữa lỗi của chính mình là ông đã thành công làm một giáo viên xuất sắc rồi.

" Thông báo cho các em một tin vui với một tin buồn, các em muốn nghe cái nào truớc."

" Là tin buồn ạ!"

" Người ta nói khổ trước sướng sau."

" Im lặng nào! Tin buồn là tuần này các em sẽ chuẩn bị kiểm tra vài môn, chuẩn bị tinh thần học tập đi, không được cà lơ cà phất nữa. Năm nay các em còn ung dung chứ đến lớp 12 các em không có nhiều thời gian đâu."

" Dạ!"

" Còn tin vui, sau khi các em kiểm tra xong nhà trường có diễn ra hai đêm cắm trại tại rừng để cho các em thoải mái vui chơi và sau khi trở về tuần sau sẽ đến lễ hội thể thao thao hằng năm của trường, các em được nghỉ tận hưởng ba ngày để vui chơi thoả thích. Nhưng hiện tại phải cố gắng học tập để chuẩn bị kì thi sắp tới đấy!"

" Vâng ạ!"

" Diêu Hạ, em hãy lập danh những bạn tham gia cắm trại này nhé rồi đưa cho thầy."

" Rõ thưa thầy."

" À còn chuyện này, cắm trại là nhà trường sẽ bao xe nhưng đồ ăn mỗi lớp sẽ chuẩn bị riêng, các em hãy suy nghĩ món rồi đưa ra quyết định."

Mọi người trong lớp đều xôn xao bàn luận món ăn, một lúc sau cũng có quyết định sẽ làm đồ nướng, như vậy sẽ tiện chế biến hơn. Thầy chủ nhiệm xung phong sẽ chuẩn bị đồ nướng. Cả lớp không muốn thầy chi ra nên đã quyết định nộp phí một người một chút rồi đưa cho thầy chủ nhiệm.

Sau tiết sinh hoạt xong, cả lớp bắt đầu ngồi học nghiêm túc trở lại làm cho giáo viên bộ môn rất thích bầu không khí như vậy, không ngừng khen ngợi bọ họ.

Lưu Thiển Thiển thật sự chưa thích nghi, tiến độ cô cũng chưa hoàn toàn nắm vững được, cô lại nghĩ đến bản thân có thể mời Tạ Quân Hành và Diêu Hạ làm gia sư của mình, như vậy trình độ của cô sẽ không bị tuột dốc nữa. Đến giờ ra chơi, cô đi đến bàn của hai người họ để nhờ giúp đỡ.

" Vậy cũng được, mỗi giờ tan học chúng ta sẽ đến thăm Liễu Hân và cùng cậu ấy ôn tập."

" Nhưng ngày mai Liễu Hân sẽ xuất viện."

" Vậy chúng ta đến nhà Quân Hành ôn tập, phòng cậu ấy rộng bốn người chúng ta chui vào sẽ thoải mái."

" Ý của cậu thế nào?"

Diêu Hạ và Lưu Thiển Thiển nói xong đều giương đôi mắt long lanh kia nhìn cậu, nếu cậu không đồng chắc chắn bọn họ sẽ bám riết không buông nên đành gật đầu.





Nhấn để mở bình luận

Bước Đến Bên Anh