Cá Cược - Vkook


Jungkook đơ ra một lúc, mọi chuyện sao lại thành ra thế này? Ban đầu là đi nhờ xe, sau đó là yêu cầu cho ngủ qua một đêm.

"Được không Jungkook?" Taehyung lên tiếng hỏi cậu một lần nữa.

"H-Hả...À tôi nghĩ...Hay giờ cậu quay xe về nhà cậu đi, tôi cũng muốn gặp mẹ Kim một chút."

Hai người bọn họ đang ở trong tình trạng thế nào, sao có thể cho ngủ nhờ dễ dàng như vậy. Vả lại mẹ Jeon mà biết cậu đồng ý cho hắn ngủ ở đây nhất định sẽ chất vấn cậu cả ngày trời, hoặc là cùng mẹ Kim tính tới cả chuyện đám cưới luôn mất.

"Giờ cũng muộn rồi, đi đường tối nguy hiểm lắm, với lại mẹ anh không còn thức nữa đâu."

"Thế đưa cậu về xong tôi về luôn, mẹ Kim hôm khác gặp cũng được."

"Mắt em sắp không mở nổi nữa rồi kìa, anh cũng không yên tâm để em lái xe một mình vào đêm muộn thế này."

"Đâu có, mắt tôi mở to thế này cơ mà!" Jungkook tròn mắt ngước lên nhìn hắn, cố gắng mở thật to để chứng minh mình không hề buồn ngủ.

"Thôi anh vẫn không yên tâm, em cho anh ngủ tạm một hôm có mất gì đâu nào." Taehyung nhất quyết ngồi lì trên xe tới khi nào cậu đồng ý thì thôi.

"Nhưng mà...Cậu ngủ đâu được?" Jungkook cũng khó xử lắm, cho Taehyung ngủ lại thì có chuyện mà giờ đưa hắn về xong phải vòng lại về nhà mình cậu cũng lười.

"Anh ngủ với em, trước đây ngủ cùng nhau suốt rồi nên anh không ngại đâu!" Taehyung hớn hở đáp lại.

"Ai cho? Cậu ngủ ở sofa!" Jungkook thẳng thừng cắt ngang sự vui vẻ của hắn, cậu xoay người bước xuống xe đi vào trong nhà, không quên dặn Taehyung nhỏ tiếng lại. Hắn gật đầu nói cậu đi vào trong trước đi, còn mình ở ngoài gọi điện cho một người.

"Jung Hoseok tôi có chuyện cần nhờ cậu đây, đến bệnh viện Jungkook làm lái xe của tôi về nhà đi, ngày mai đem tới công ty cho tôi là được. Tiền lương tháng nay muốn bao nhiêu tôi cũng chiều, vậy nhé."

Hắn nói xong liền cúp máy ngay không đợi người bên kia kịp đáp lại, Jung Hoseok ngái ngủ còn chưa hiểu sự tình, chỉ nghe được tới chỗ làm Jungkook lái xe về và được tăng tiền lương. Nhưng anh đây đâu có thiếu tiền? Tên kia cớ gì lại ra lệnh cho anh rồi đem tiền ra mua chuộc chứ?

Taehyung không để tâm tới những cuộc gọi của Hoseok mà đi thẳng vào bên trong nhà, hình như bà và mẹ cậu ngủ rồi, Jungkook đang ở dưới bếp làm gì đó, hắn cũng lần mò đi vào trong.

"Jungkook này, anh cảm thấy hơi đói bụng, nếu em không phiền thì-"

"Có phiền." Jungkook nhanh chóng đáp lại một câu xanh rờn.

"Cả tối nay anh chưa ăn gì hết..."

Lại bắt đầu đem bộ dạng đáng thương ấy ra, Jungkook thở dài xuống nước hỏi hắn, "Cậu muốn ăn gì?"

"Anh ăn qua loa một chút là được rồi, em nấu gì cũng được."

"Suy nghĩ như vậy bảo sao hay bị bệnh và gầy đi một cách nhanh chóng, ăn uống phải đầy đủ mới khoẻ được. Cậu ra ngoài đi, tôi nấu xong sẽ mang ra." Jungkook nhớ đến bệnh tình trước đây của Taehyung lại không vui mắng hắn.

"Anh muốn ở trong này nhìn em."

Cậu không trả lời cũng không có ý định bảo hắn ra ngoài nữa, bắt đầu xắn tay vào nấu nướng cho hắn ăn. Rõ là Jungkook đang rất mệt và buồn ngủ, chỉ cần nằm xuống là vào được giấc ngay nhưng vẫn đồng ý nấu đồ ăn cho hắn, lại là một món rất cầu kỳ và tốn thời gian, món miến trộn mà Taehyung yêu thích.

Taehyung chăm chú nhìn từng hành động của cậu, khoé môi cong lên thành một nụ cười hạnh phúc. Rất lâu rồi hắn mới được nhìn lại cảnh tượng này, Jungkook vào bếp làm đồ ăn cho hắn, mùi hương này hình như còn là một trong những món mà hắn thích ăn. Cậu mặc dù ngoài miệng luôn phũ phàng và lạnh nhạt nhưng hành động lại đi ngược lại, điều nhỏ nhoi này cũng làm hắn thấy vui cả ngày.

Mười lăm phút sau món ăn cũng được hoàn thành, Jungkook cẩn thận bê đến cho hắn, Taehyung cầm lấy tay cậu xoa xoa cảm ơn một tiếng, ánh mắt dịu dàng ấy làm Jungkook ngơ ra vài giây, cậu ậm ừ thu tay lại kêu hắn ăn đi, còn mình dọn dẹp đồ trong bếp.

Ngoài miến trộn ra Jungkook còn làm thêm thịt và rau cho Taehyung ăn kèm, hắn vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, còn có ý muốn mỗi ngày được ăn đồ cậu nấu và đương nhiên không nhận lại được câu trả lời từ Jungkook, cậu chưa đánh cho hắn một trận là may.

Lúc hắn ăn xong cũng đã hơn 11 giờ, nhìn Jungkook không có ý muốn cho mình lên phòng ngủ cùng hoặc chí ít là ở phòng khác hắn lại càng lo lắng cậu thật sự định cho hắn ngủ ở sofa sao?

"Bây giờ em đi ngủ à?"

"Ừ, còn chuyện gì nữa sao?"

"Vậy còn anh, không phải em định cho anh ngủ ở sofa thật đấy chứ?"

"Tôi có nói đùa đâu? Sofa rộng mà."

Taehyung không bằng lòng lắc đầu, "Trời lạnh vậy anh ngủ sofa bị ốm thì sao."

"Tôi lấy chăn cho cậu đắp, ra đó trước đi."

Jungkook chạy lên tầng lấy chăn bông cho hắn, Taehyung vẫn không chịu đi đến đó ngủ, hắn làm mọi cách mới có thể ở lại nhà cậu giờ bảo hắn ngủ sofa sao hắn chịu.

"Thật đấy à?" Taehyung giữ tay Jungkook lại như níu giữ niềm hy vọng cuối cùng của mình, kết quả cậu lại gật đầu rồi đi thẳng lên phòng, bỏ lại người đàn ông đang dần chết tâm tại phòng khách rộng lớn.

Taehyung đi tới sofa ngồi xuống, bộ dạng phờ phạc chán đời ấy nếu để Jungkook nhìn thấy khẳng định cậu sẽ cười một trận đau bụng. Hắn đang nghĩ xem làm thế nào để được ngủ cùng Jungkook, tình hình này có vẻ không ổn rồi.

"Taehyung? Sao cháu lại ở đây?" Giọng mẹ Jeon ở phía cầu thang vang lên, bà đang ngủ thì nhớ ra còn nồi thịt chưa cất vào tủ lạnh, xuống nhà để cất không nghĩ lại thấy Taehyung. Hắn cũng giật mình quay lại chào bà một tiếng, lễ phép giải thích.

"Hôm nay cháu xin phép ngủ nhờ nhà bác một hôm ạ. Xe cháu bị hỏng nên Jungkook cho cháu đi chung, về nhà cháu xa mà tối đường cũng nguy hiểm nên em ấy cho cháu ở lại."

"Thế Jungkook đâu? Thằng bé đang chuẩn bị phòng cho cháu ngủ hả?"

"Dạ không...Em ấy bảo cháu ngủ ở sofa."

"Lạnh thế này sao lại để cháu ngủ ở sofa, cái thằng nhóc này." Mẹ Jeon nhìn Taehyung ngồi ủ rũ như vậy không khỏi mềm lòng và thương xót, bà vẫy hắn tới gần, "Đi lên đây với bác."

Taehyung cũng nhanh chóng ôm theo chăn đứng dậy, cùng mẹ Jeon lên tầng tiến tới một phòng ngủ, hình như là của cậu. Bà gõ cửa gọi hai câu, rất nhanh cánh cửa được mở ra, Jungkook đã thay xong đồ ngủ rồi, cậu nhìn thấy mẹ mình và Taehyung đang đứng cùng nhau không khỏi bất ngờ, sao mẹ lại xuống nhà vào giờ này được...

"Nhà mình đầy phòng sao con lại để cho Taehyung ngủ ở sofa hả?" Mẹ Jeon chống nạnh hỏi cậu, nhìn mà xem, trông có giống như đang đòi lại công bằng cho con trai bà không.

"Con thấy mấy phòng còn lại chưa dọn dẹp xong hết, phòng thì chưa có giường, với lại cậu ấy cũng nói mình ngủ ở sofa là được rồi, đúng không Taehyung?" Jungkook hướng tới hắn thân thiết hỏi, ai mà nghĩ Taehyung lại dám phản lại cậu.

"Không phải đâu bác, cháu nói là không quen ngủ ở sofa, còn có thể bị nhiễm lạnh nhưng em ấy chỉ đưa cho cháu một chiếc chăn bông rồi chạy lên phòng ngủ."

"Nè! Ai đánh mà cậu khai vậy hả!" Jungkook nghiến răng quát hắn một tiếng, còn bày ra vẻ mặt kia cho mẹ cậu thương hay sao? Biết vậy không cho hắn ngủ lại nữa!

"Jeon Jungkook, sao lại xấu tính như vậy hả. Mấy phòng còn lại không được thì cho Taehyung vào ngủ cùng con một hôm cũng được chứ sao, đều là đàn ông con trai với nhau con ngại cái gì, trước đây hai đứa thân thiết vậy cơ mà."

Mẹ Jeon dang tay đánh một cái vào mông Jungkook, Taehyung bên cạnh cố nhịn cười không phát ra tiếng, cũng may là có mẹ ra tay nếu không con thỏ kia còn lâu mới cho hắn ngủ cùng.

"Hay con sang ngủ với mẹ nha, để phòng này cho Taehyung ngủ." Jungkook phụng phịu ôm lấy tay mẹ Jeon, bà sao biết được tên Taehyung kia lắm trò thế nào.

"Mẹ thích ngủ một mình, không cần con sang ngủ cùng." Mẹ Jeon từ chối một cách phũ phàng, trước khi đi vẫn không quên thúc giục cậu và hắn nhanh chóng vào phòng đi ngủ.

Lúc này chỉ còn lại hai người, Taehyung chưa kịp vui mừng thì Jungkook đã đóng cửa phòng lại, hắn gọi thế nào cũng không mở cửa, cuối cùng đành phải dùng cách cuối.

"Anh đi mách mẹ."

Quả nhiên cửa phòng được mở ra ngay lập tức cùng khuôn mặt lo lắng của Jungkook, "Này, đứng lại!"

"Vậy mới ngoan chứ."

Taehyung thản nhiên bước vào phòng không quên nựng cằm cậu một cái, hành động ấy như đang chọc cho Jungkook tức hơn. Cậu hậm hực đóng cửa lại trừng mắt về phía hắn, miệng lẩm bẩm những lời chỉ mình nghe được.

Nhìn hắn đang thoả mãn lăn lộn trên giường Jungkook lại càng thêm chướng mắt, "Ai cho cậu ngủ ở đó, xuống đất mà ngủ."

"Hết sofa lại tới nằm đất, em còn tình người không thế?"

"Phòng tôi trải thảm lót lông ấm như vậy cậu còn kêu ca cái gì?"

"Anh không xuống đâu."

"Được thôi, vậy thì tôi xuống!" Jungkook kéo lấy chăn và gối về phía mình, thấy Taehyung không phản ứng gì liền lặp lại một lần nữa cho hắn nghe, "Tôi xuống thật đấy!"

"Ừm, cục bông ngủ ngon nhé." Taehyung trùm chăn kín mít lười biếng đáp lại.

Jungkook sốc tới mức không tin hắn lại nhẫn tâm để cậu nằm đất, không phải sẽ là nhượng bộ để cậu nằm trên giường còn hắn xuống đất sao? Miệng lúc nào cũng nói yêu cậu, thương cậu. Vậy mà giờ để cho cậu nằm đất, đúng là lời nói của hắn chẳng bao giờ đáng tin, Kim Taehyung đáng ghét!

Jungkook không tình nguyện nằm xuống đất, dưới này vừa lạnh vừa cứng, không có êm và ấm như giường cậu. Rõ ràng đây là phòng của mình nhưng lại phải nằm đất, đồ đáng ghét kia thì được ngủ trên giường.

Cứ nghĩ như vậy là xong rồi thì mười phút sau trên giường lại có tiếng động đậy, Jungkook liền nhắm chặt mắt vào giả bộ như đang ngủ. Rất nhanh sau đó cả người cậu nhanh chóng bị ôm gọn vào lòng người ta bế lên, không biết Taehyung có phát hiện cậu giả vờ ngủ không nhưng hắn không nói gì, chỉ đơn giản đem cậu lên giường rồi mình cũng nằm xuống bên cạnh.

Được ngủ trên giường rồi...Jungkook vui mừng nhảy múa trong đầu, đã giả bộ ngủ thì phải giả bộ cho chót, lúc này mà bị phát hiện thì người quê sẽ là cậu.

Taehyung đắp chăn cho cả hai kín mít rồi mới đem Jungkook ôm chặt vào lòng, cậu bị ôm tới thiếu điều muốn ngạt thở, thầm mắng hắn lại bị làm sao mà ôm cậu chặt thế này. Taehyung thì đang mãn nguyện vô cùng, bốn năm rồi hắn mới được trải nghiệm lại cảm giác này, không phải những đêm ngủ một mình rồi lại tỉnh dậy giữa chừng vì quá nhớ cậu nữa...

Jungkook nghĩ đủ cách thoát khỏi cái ôm của hắn, cậu giả bộ cựa quậy chân tay, cố ý chạm vào chỗ đau trên đầu gối của Taehyung để hắn buông mình ra. Quả nhiên hắn liền nhíu mày rít lên một tiếng, tay cũng nới lỏng ra rất nhiều. Jungkook phải nhịn lắm mới không cười ra tiếng, cho chừa cái tội làm cậu khó thở!

"Con thỏ xấu xa này, tới cả lúc ngủ cũng không yên với em!" Taehyung ấn nhẹ một cái vào mũi cậu mắng yêu, hắn đâu có biết rằng chuyện vừa rồi là cậu cố tình.

Jungkook tưởng vậy là xong rồi, có thể đi ngủ được rồi nhưng không. Taehyung im lặng một lúc rồi đột nhiên áp môi hắn lên môi cậu, không chỉ đơn giản chạm nhẹ mà còn mân mê một lúc, hơi thở nóng bỏng ấy làm Jungkook ngột ngạt không thôi. Dù trong lòng có kích động thế nào cậu cũng không dám đưa tay đẩy hắn ra hay làm bất cứ hành động gì tránh đi, bởi giờ cậu mà mở mắt mọi chuyện sẽ càng khó xử hơn.

Nhưng mà Kim Taehyung cứ hôn cậu mãi thôi...Jungkook chưa ngủ nên đếm được cả hắn hôn mình bao nhiêu cái, cũng không nhiều lắm đâu, sắp gần 50 cái thôi ấy mà!


Nhấn để mở bình luận

Cá Cược - Vkook