Cái Gì Bảo Ta Bán Con Ăn Đất Gặm Vỏ Cây Tro Cốt Cũng Cho Ngươi



Thấy vậy, Kiều Hiểu Khê nhìn về phía phòng bếp, nếu nữ nhân kia bị Hạ thị chém chết, vậy thì cả Kiều gia này chỉ còn mỗi cô bé, căn nhà tranh bốn gian này cũng là của cô bé, hơn hai lượng bạc kia cũng là của cô bé!
Vừa nghĩ đã cảm thấy phấn khích!
Đúng lúc này bên trong phòng bếp truyền đến một tiếng hét chói tai của nữ nhân, Kiều Hiểu Khê phút chốc không nhận ra là của ai nên vội vàng chạy tới!.

Mọi người cũng đều lớn tiếng nói không xong, Hạ thị đã chém chết Kiều góa phụ sao?
Kiều Như Nguyệt đang ngồi ở nhà mình ăn cơm, đột nhiên có một con dao phay chém về phía nàng.

Kiều Như Nguyệt lập tức nắm lấy cổ tay của Hạ thị và bẻ gập nó lại, sau đó nàng đoạt lấy con dao phay trong tay Hạ thị, một chân đá cho nàng ta quỳ xuống mặt đất.

“A!!!”
Khi mọi người chạy đến phòng bếp, chỉ thấy Kiều Như Nguyệt đặt dao phay trong tay lên bàn, ngồi ở trên ghế nhìn Hạ thị đang quỳ ở dưới mặt đất giống như con cóc chết.

Không biết vì sao, khí thế kia của Kiều Như Nguyệt khiến cho mọi người sợ hãi.

Mọi người vừa mới ở bên ngoài ồn ào, lúc này không dám hó hé gì!
"Mọi người phân xử công bằng giúp ta đi, Hạ Tiểu Hồng, ngươi nói xem vì sao ngươi lại cầm dao chém ta? Nếu ta không phản ứng nhanh thì chắc lúc này ta đã gặp Diêm Vương rồi!"
Vừa xuyên đến đây chỉ có nửa cái mạng, hiện tại còn có người muốn giết nàng?
Sợ là không ai thảm hơn so với nàng!
Hạ Tiểu Hồng chưa từng gặp qua người nào mặt dày vô liêm sỉ thế này, vậy mà còn muốn mọi người phân xử giúp nàng?
"Kiều góa phụ, con mẹ nó ngươi đừng có giả vờ! Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng khinh người quá đáng! Nếu nhi tử ta chết, thì dù ta có chết cũng phải kéo theo ngươi để làm đệm lưng!"
Kiều Như Nguyệt nhíu mày nói: "Chuyện con trai ngươi chết thì liên quan gì đến ta? Đó là con của ngươi chứ không phải con của ta!"
Hạ thị phút chốc không thể chịu đựng được việc Kiều Như Nguyệt dùng thái độ không liên quan đến mình để nói đến chuyện sống chết của Nhị Cẩu, nàng ta hỏi: "Nếu không phải do ngươi đưa thịt cho con ta ăn thì hắn sẽ bị gì sao?"
Dáng vẻ gần như phát điên của Hạ thị không giống như đang nói dối, Kiều Như Nguyệt có chút nghi ngờ, nàng cho Nhị Cẩu ăn thịt?
Vào giây phút đó, Kiều Như Nguyệt như đã nghĩ đến chuyện gì, nàng nhìn về phía Kiều Hiểu Khê hỏi: "Con đưa thịt cho Nhị Cẩu ăn à?"
Chẳng lẽ cái chén rỗng kia không phải do Kiều Hiểu Khê ăn, mà là do Vương Nhị Cẩu ăn?
Ánh mắt của Kiều Hiểu Khê khi đối diện với Kiều Như Nguyệt, đồng tử cô bé co lại, có chút sợ hãi mà mím môi.

"Con! Nhị Cẩu ca muốn ăn nên con cho hắn ăn"
Kiều Hiểu Khê vừa dứt lời đã bị Hạ thị hỏi: "Con tiểu tiện nhân này, vậy ngươi có ăn chưa?"
Kiều Hiểu Khê không dám nói dối, chỉ biết tránh nặng tìm nhẹ nói: "Khi Nhị Cẩu ca trả lại chén cho cháu thì bên trong đã không còn gì"
Nhưng Hạ Tiểu Hồng là người thế nào, nàng ta liếc mắt một cái đã nhìn ra được tâm tư của Kiều Hiểu Khê, nàng ta nhìn Kiều Như Nguyệt nói lời chế giễu:
"Kiều góa phụ, thịt ngươi hầm mà con gái của ngươi còn không dám ăn, thế mà lại hại con trai của ta, ngươi không chết tử tế được! "
"Rầm!!!"
Kiều Như Nguyệt đột nhiên đập con dao phay lên trên bàn.

"Nồi thịt hầm này của ta tuyệt đối không có vấn đề gì!"
Nói xong, Kiều Như Nguyệt đứng dậy múc một chén thịt, ăn cho mọi người xem, ngay cả xương cũng không bỏ qua, nàng hút sạch tủy của xương vào trong miệng mình.

Kiều Hiểu Khê nắm chặt cây xương trong tay, thầm nghĩ: Kiều Như Nguyệt đã ăn rồi phải không?"


Nhấn để mở bình luận

Cái Gì Bảo Ta Bán Con Ăn Đất Gặm Vỏ Cây Tro Cốt Cũng Cho Ngươi