Cái Gì Bảo Ta Bán Con Ăn Đất Gặm Vỏ Cây Tro Cốt Cũng Cho Ngươi



Kiều Hiểu Khê giẫm lên trên chiếc ghế nhỏ, múc cho mình một chén thịt, sau đó ngồi ở trước mặt Kiều Như nguyệt ăn thịt, găm xương, vừa lặng lẽ quan sát sắc mặt của Kiều Như Nguyệt.

"Nương, người nấu thịt ăn ngon thật, con chưa từng ăn qua món nào ngon như vậy"
"Nương, người đối với con thật tốt, mua nhiều thịt cho con ăn thế này"
Những lời Kiều Hiểu Khê nói đều là nói thật, cũng như đang lấy lòng Kiều Như Nguyệt.

Trong chốc lát, Kiều Hiểu Khê đã ăn no, nhưng nhìn sắc mặt của Kiều Như Nguyệt dường như vẫn chưa nguôi giận.

Vả lại cô bé cũng không chắc liệu trong đời này mình có còn được ăn thịt thêm lần nào nữa hay không?
Cho nên, dù có ăn đến no căng bụng thì cô bé vẫn muốn ăn nữa!
Kiều Như Nguyệt thấy Kiều Hiểu Khê vì nàng lộ ra vẻ mặt khó chịu mà lấy lòng mình, còn ăn thịt, cho nên nàng nói: "No rồi thì đừng ăn nữa, để dành cho bữa sau ăn"
Đôi mắt cụp xuống của Kiều Hiểu Khê sáng bừng lên, bữa sau?
Nói như vậy là Kiều Như Nguyệt sẽ không đuổi cô bé ra ngoài?
Trong lòng Kiều Hiểu Khê có chút an tâm.

【 Đinh, giá trị phản nghịch của Kiều Hiểu Khê -30%, tổng cộng giá trị phản nghịch 85%, khen thưởng 30 điểm công đức 】

Kiều Như Nguyệt mở giao diện hệ thống cá nhân ra, điểm công đức đã từ -15 biến thành 15.

Hiểu rõ đức hạnh của hệ thống là dạng gì, lần này Kiều Như Nguyệt cũng không vội vàng dùng hết điểm công đức.

Chi bằng nhìn xem có thể thích góp lên 80 điểm công đức hay không, đến lúc đó đổi một tấm thẻ sinh mệnh, sinh mệnh một tháng quá ngắn.

Ngày mai đi trấn trên mua một ít gạo, gạo lứt này ăn đau cổ họng quá.

Còn có hộ nông thôn cổ đại không có thói quen mặc áo trong.

Ngày mùa hè trực tiếp mặc một cái áo ngắn vải thô, quần dài, bên trong để trống không có gì cả.

Một là mát mẻ, hai là tiết kiệm vải.

Nhưng Kiều Như Nguyệt không thích như vậy.

Vải thô cọ xát cơ thể không thoải mái, hơn nữa cả người nóng bức chảy đầy mồ hôi, quần áo dính vào người quá xấu hổ.

Trong nhà họ Vương ở bên cạnh.

Hạ Thị còn vì chuyện lần trước xúc động hiểu lầm Kiều Như Nguyệt mà tự trách, đột nhiên nàng nhớ ra gì đó nói với Vương Xuân Sinh:
“Cha Nhị Cẩu, chàng còn nhớ rõ trước kia có một thầy bói nói Kiều đại tỷ không sống quá 25 tuổi không? Hôm nay là mùng bảy tháng 5, ngày mai chính là sinh nhật 25 tuổi của Kiều đại tỷ”
Phản ứng đầu tiên của Vương Xuân Sinh là hoảng sợ, sau đó nói: “Chẳng trách hôm nay Kiều đại tỷ lại chuộc Hiểu Khê trở về, còn hầm thịt hầm xương cho Hiểu Khê ăn, đây là biết mình sắp chết!”
Hạ Thị thở dài.

Nàng ấy còn hiểu lầm Kiều Như Nguyệt, cho rằng Kiều Như Nguyệt muốn hại Nhị Cẩu, không ngờ người ta là muốn tranh thủ một chút thời gian cuối cùng để đối xử tốt với đứa nhỏ một chút.

“Hiểu Khê cũng đáng thương, tuổi còn nhỏ đã không có cha, vừa được mẹ ruột chuộc lại thì nương lại sắp mất”
Nghe Vương Xuân Xinh và Hạ Tiểu Hồng nói như vậy, Vương Nhị Cẩu trừng lớn đôi mắt, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.

Kiều Hiểu Khê đang ở trong sân thư giãn thì bỗng nhiên nghe thấy Vương Nhị Cẩu gọi mình, Kiều Hiểu Khê nhìn thoáng qua phòng bếp, thấy Kiều Như Nguyệt đang nấu nước tắm, thế là cô bé liền đi ra sân.

Kiều Hiểu Khê vừa ra ngoài thì Vương Nhị Cẩu lập tức khom lưng bám vào bên tai cô bé rồi nói: “Hiểu Khê, nương của ngươi sắp chết rồi!”
“???”
Kiều Hiểu Khê khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu bé, thằng nhóc này trù ẻo Kiều Như Nguyệt làm gì?
“Là thật, thầy bói nói nương của ngươi không thể sống quá 25 tuổi, ngày mai là nương ngươi liền 25 tuổi.

Cho nên hôm nay nương của ngươi mới chuộc ngươi trở về, còn hầm thịt cho ngươi ăn”
Kiều Hiểu Khê nhớ lại những việc xảy ra trong ngày hôm nay, Kiều Như Nguyệt chuộc cô bé trở về, lại hầm thịt cho cô bé ăn, dường như tất cả đều đã được giải thích.

Trước khi chết muốn đối xử tốt với cô bé một chút?
Cứ như vậy thì ngày mai Kiều Như Nguyệt sẽ chết, bốn gian phòng cỏ tranh này sẽ thuộc về cô bé!
Còn có hơn hai lượng bạc còn thừa trên người Kiều Như Nguyệt cũng là của cô bé!!


Nhấn để mở bình luận

Cái Gì Bảo Ta Bán Con Ăn Đất Gặm Vỏ Cây Tro Cốt Cũng Cho Ngươi