Cái Gì Bảo Ta Bán Con Ăn Đất Gặm Vỏ Cây Tro Cốt Cũng Cho Ngươi




Bỗng nhiên, Kiều Hiểu Khê chợt lóe lên suy nghĩ, nói: “Nương, nếu không ngài đến tiệm vải Hồng Yến thêu hoa cho chưởng quầy đi? Tuyệt đối có thể kiếm được tiền ~”

“!!!”

Kiều Như Nguyệt ngẩn ra, đúng vậy, nàng có thể dựa vào làm quần áo để kiếm tiền, nhưng tuyệt đối không phải đến tiệm vải Hồng Yến làm công.


Một kế hoạch lớn để kiếm tiền đã nảy ra ở trong đầu Kiều Như Nguyệt!

Kiều Như Nguyệt bế Kiều Hiểu Khê lên rồi hôn “bẹp” một cái, khen ngợi nói: “Hiểu Khê nhà ta thật thông minh!”

Kiều Hiểu Khê ghét bỏ mà lau nước miếng trên mặt, khuôn mặt nhỏ hồng hồng.

Nữ nhân này lại dám sàm sỡ mình.


Ngoài việc dắt tay ra thì dường như cô bé chưa từng thân mật với Kiều Như Nguyệt như vậy bao giờ, vẻ mặt của cô bé có chút mất tự nhiên.


Kiều Như Nguyệt là người thuộc phái hành động, lập tức đi trấn trên.


Hàng bà tử chật vật mà về đến nhà, Kiều Phong Thu thấy thế thì khẩn trương hỏi: “Thế nào? Mượn được tiền không?”

Hàng bà tử chân trước vừa về đến nhà, Du bà tử ở nhị phòng và Trịnh bà tử ở tứ phòng cũng đi theo về đến nhà.


Chuyện vừa xảy ra ở Kiều gia đã truyền rộng khắp toàn bộ thôn, nhìn thấy Kiều Phong Thu nói chuyện với Hàng bà tử ở sân, Du bà tử mỉa mai một câu:

“Phong Thành và tứ đệ đều đang nhổ cỏ ở ngoài ruộng, ta mới hỏi sao không nhìn thấy đại ca đâu? Phong Cách nói đại ca trở về đi tiểu.

Ta suy nghĩ hơn nửa canh giờ, sợ đại ca rớt xuống hầm cầu rồi không ai cứu, hiện tại nhìn thấy đại ca không có việc gì thì ta cũng liền an tâm rồi.

Nói đến cũng khéo, ta mới từ ngoài ruộng trở về, nghe người trong thôn nói thôn chúng ta có bà lão họ Hàng lại véo cánh tay của một đứa nhỏ hai tuổi đến một mảnh hồng một mảnh tím, đã thế lại còn không thừa nhận, cuối cùng phải bồi thường cho người ta hai mươi tám văn.

Cũng không biết là bà lão ác độc nào? Đại tẩu, ngươi có nghe nói không?”

Người ba phòng đều ở nhà cũ của Kiều gia, mọi người cũng cùng nhau trồng ruộng, đến khi thu hoạch thì tất cả mọi người cùng ăn.


Đại phòng sinh được hai con trai, mỗi bữa đều ăn ba bát lớn, nhị phòng bà ấy chỉ sinh được một con trai, tính toán ra thì nhị phòng bà ấy đã bị thiệt.


Hiện tại đang phải đi nhổ cỏ ngoài ruộng, vậy mà đại phòng lại dám lười biếng?

Kiều Phong Thu nghe vậy thì đầu tiên là nhíu mày, ông ta đã sớm lĩnh giáo qua miệng lưỡi sắc bén của thê tử lão nhị.


Nhưng sau đó, ông ta lại dâng lên một cơn lửa giận, bà lão họ Hàng ở trong toàn bộ thôn Toàn Âm cũng chỉ có một mình Hàng Xuân Miểu.


Lại thấy sắc mặt Hàng Xuân Miểu một trận xanh một trận trắng thì Kiều Phong Thu nổi giận nói: “Bà bồi thường cho Kiều Hiểu Khê kia hai mươi tám văn sao?”

Kiều Phong Thu đột nhiên cất cao giọng khiến cho Trịnh bà tử đứng ở một bên vẫn luôn không hé răng bị hoảng sợ.


“Ta là bị oan uổng, hai kẻ Như Nguyệt và Hiểu Khê không có mắt kia lừa ta, thôn trưởng Lư cũng ở đó, nói nếu mà ta không bồi thường tiền thì về sau Hữu Kim, Hữu Ngân cưới thê tử sẽ không ai dám tiến vào cửa nhà ta……”

Hàng bà tử vội vàng giải thích, Kiều Phong Thu lại ngắt lời hỏi ngược lại: “Không phải bà đi vay tiền sao? Kết quả lại còn phải bồi thường tiền?”


Nhấn để mở bình luận

Cái Gì Bảo Ta Bán Con Ăn Đất Gặm Vỏ Cây Tro Cốt Cũng Cho Ngươi