Cạm Bẫy Hình Trái Tim



Trình Triệt cố tình soát sự tồn tại trước mặt Lục Thời Duyên, đồng thời ngày nào cô cũng uống sữa đu đủ, nhưng muốn ngực to lên cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Cô càng nghĩ càng chán nản, cô cảm thấy nếu ngực không to lên được luôn thì bây giờ phải học hành chăm chỉ để đè bẹp Lục Thời Duyên, cướp mất vị trí đứng đầu của anh.
Trong kỳ thi tháng đầu tiên, Trình Triệt đã phát huy hết khả năng của mình, cô làm bài cũng cẩn thận hơn, cố gắng cải thiện các điểm số cả môn tự nhiên và xã hội.
Kết quả kiểm tra đã có, cô xếp thứ hai, còn người đứng đầu vẫn là Lục Thời Duyên.
Trình Triệt xem kết quả xong thì lại tiếp tục ủ rũ.
Ông nội của Lục Thời Duyên trước đây là chủ tịch tỉnh, tháng này là đại thọ bảy mươi tuổi của ông, nhà họ Lục quyết định mở một bữa tiệc tối, mời rất nhiều người trong giới kinh doanh và chính trị đến tham gia.
Cha Lục cũng là người trong giới chính trị, ông có mối quan hệ và mạng lưới giao thiệp rộng lớn, con đường sự nghiệp cũng vô cùng rộng mở.

Lục Thời Duyên thì ưu tú đến mức không có điểm nào để chê.

Tất cả mọi người nhìn vào nhà họ Lục đều vô cùng ngưỡng mộ, ai cũng muốn mình có được người con người cháu như thế này.
Thế là khi ông ngoại Trình Triệt dẫn theo cháu gái tới tham gia bữa tiệc thì thứ đầu tiên ông nhìn thấy chính là ông cụ Lục cười đến mức híp hết cả mắt.
“Lão Trình! Ông đúng là đáng ghét, tại sao bao lâu rồi không chịu tới thăm tôi.

Có phải là nếu tôi không tổ chức mừng thọ thì ông sẽ không tới đúng không?” Ông cụ Lục nhìn thấy người bạn tốt nhiều năm của mình thì đứng dậy tiếp đón.
Trình Gia Sâm cười ha ha, hào hứng nói: “Thì không phải hôm nay tôi đến rồi đây sao, tôi còn dẫn theo cả cô cháu gái bảo bối của tôi nữa.”
Lục Thời Duyên đứng bên cạnh ông nội thấy Trình Triệt đang ngồi sau Trình Gia Sâm ăn uống linh đình thì hơi ngạc nhiên.
Thì ra người bạn thân mà ông ngoại nói lại là ông nội của Lục Thời Duyên? Đây là duyên phận trời định gì vậy?
“Mau chào đi.” Trình Gia Sâm cười tủm tỉm vỗ lưng Trình Triệt.
“Chào ông Lục ạ.” Trình Triệt cung kính chào hỏi.

Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu đỏ, nhìn vô cùng hoạt bát đáng yêu.
Mong ước bao nhiêu năm của ông cụ Lục là có được một cô cháu gái, bây giờ lại nhìn thấy Trình Triệt ngoan ngoãn đáng yêu thế này thì bỗng có cảm giác giấc mơ trở thành hiện thực.

Ông nhanh chóng gọi Lục Thời Duyên: “Duyên Duyên! Con lại đây, mau chào hỏi ông Trình đi.”
Lục Thời Duyên cầm một ly rượu bước tới.

Anh mặc một chiếc sơ mi trắng, vô cùng nổi bật giữa đám đông.
Trình Triệt chưa từng nhìn thấy Lục Thời Duyên mặc trang phục nghiêm túc bao giờ, trong đầu cô lúc này chỉ có một suy nghĩ: “Nhất định phải đối phó được với người đàn ông này.
“Chào ông Trình, em gái này con biết, chúng con học cùng trường với nhau.”
“Đúng vậy, anh Lục rất nổi tiếng trong trường chúng con.” Trình Triệt ngoan ngoãn nói: “Kỳ thi lần trước anh ấy lại xếp thứ nhất, thật là lợi hại.”
“Anh cũng nhìn thấy thành tích của em rất tốt, không ngờ người cũng xinh xắn thế này.” Lục Thời Duyên cười.
“Duyên Duyên, con dẫn em gái đi chơi đi, ông muốn nói chuyện với ông Trình của con một chút.” Ông cụ Lục vung tay lên: “Nhớ chăm sóc em gái con, không cho phép uống nhiều rượu.”
Trình Triệt đi theo Lục Thời Duyên vào phòng khách.

Cô không quen đi giày cao gót, bước được mấy bước đã lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Lục Thời Duyên nhanh chóng đỡ lấy cô, cô thuận thế nhào vào lòng anh, ly rượu trong tay Lục Thời Duyên không cẩn thận đổ hết lên ngực Trình Triệt.
“Trình Triệt, một vừa hai phải thôi.” Giọng nói của Lục Thời Duyên hơi mất kiên nhẫn.
“Được rồi, nhưng quần áo của em ướt hết rồi.” Trình Triệt nhỏ giọng nói, mùi rượu khiến giọng nói của cô còn mang theo một chút men say: “Bây giờ anh chỉ có thể đưa em đi thay đồ thôi.”
Lục Thời Duyên tựa vào cửa nhìn Trình Triệt, cô đã thay một chiếc váy khác, nhưng mãi vẫn không kéo được chiếc khóa sau lưng.
“Anh Lục, anh giúp em với.” Sau lưng cô lộ ra một mảng da thịt lớn, vòng eo nhỏ nhắn cong cong.
Lục Thời Duyên khoanh tay: “Không giúp.”
“Hả?” Trình Triệt xoay người lại, trên người cô vẫn còn thoang thoảng mùi rượu: “Thật là mạnh miệng.”
Cô vươn tay đặt lên ngực Lục Thời Duyên, ngẩng đầu chớp mắt nhìn anh: “Anh Lục, tim anh đập nhanh vậy?”
Lục Thời Duyên không đẩy tay cô ra, cũng không trả lời cô.

Trình Triệt vươn tay xuống dưới, chạm tới vị trí giữa hai chân anh.

Lục Thời Duyên nắm chặt đôi tay nghịch ngợm của Trình Triệt, vặn ra sau lưng, tay kia vuốt ve gò má cô.
“Có phải em nghĩ anh sẽ không chạm vào em không?” Anh nghiêm túc ngắm nhìn gương mặt cô.
“Lớn lên cũng khá xinh đẹp.”
“Nhưng anh không thích gái trinh.”
Người Lục Thời Duyên thoang thoảng mùi thơm, dưới mái tóc mềm mại là một đôi mắt đào hoa vô cùng trong sáng thuần lương, nhưng lời nói ra lại hờ hững như vậy.
Trình Triệt bình tĩnh trả lời: “Rồi anh sẽ thích.”
Cô ngồi xuống, kéo khóa quần của người đàn ông, ngậm lấy côn thịt đã cứng rắn của anh.

Mái tóc dài buông xuống, gương mặt thuần khiết và hành động lúc này của cô quả thực là một hình ảnh vô cùng trái ngược, khiến người khác nhìn mà mặt đỏ chân run.
Cô rất cố gắng mút mát, nhưng giọng nói đầy ác ý của Lục Thời Duyên lại vang lên: “Có biết tại sao anh không thích gái trinh không?”
“Bởi vì gái trinh làm tình rất tệ.”


Nhấn để mở bình luận

Cạm Bẫy Hình Trái Tim