Cạm Bẫy Hình Trái Tim



Tất nhiên Trình Triệt không dễ bị đả kích như vậy.
Lúc trước anh nói cô ngực nhỏ, cô lập tức chăm chỉ tập luyện để ngực to hơn.

Bây giờ anh nói kỹ năng làm tình của cô rất kém, cô lập tức quyết định xem phim khiêu dâm.

Nhưng xem ở nhà không có không khí, thế nên sáng sớm cuối tuần, Trình Triệt đã ôm máy tính đến trường để tự học.
Muốn dùng phòng tự học thì phải đặt trước, Trình Triệt đến nơi rồi mới nhớ ra mình quên chưa đặt phòng.
Cô vội vã lôi điện thoại ra, đăng nhập vào hệ thống quản lý thư viện để kiểm tra còn phòng không.
Chờ đã, cái gì đây, “room 345 is occupied by Shiyan Lu?”
Trình Triệt nhanh chóng chạy lên tầng, đẩy cửa phòng 345, quả nhiên, Lục Thời Duyên đang ở bên trong, anh đang đọc một quyển sách tiếng Anh.

Nghe được âm thanh mở cửa, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Hôm nay Lục Thời Duyên mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, dựa lưng vào bàn, ánh mặt trời chiếu qua khe cửa hắt lên người anh khiến anh trông tràn đầy sức sống.
Trình Triệt bước tới, cô ngồi xuống bên cạnh anh, chân thành nói: “Xin lỗi anh, nhưng thực sự hết phòng trống rồi.”
Trên người Trình Triệt có một mùi hương thoang thoảng, hương thơm đó giống như độc nhất vô nhị, đã vô thức khắc sâu trong lòng Lục Thời Duyên.

Hình ảnh đêm đó cô cúi đầu ngậm lấy côn thịt to lớn của anh, mái tóc dài buông thõng bên vai lại hiện lên khiến Lục Thời Duyên đột nhiên cảm thấy rất phiền.
Anh nhớ rõ hồi mình học cấp hai thì Trình Triệt không được xinh đẹp như thế này, cô thích buộc tóc đuôi ngựa.

Lúc đó cô cũng không thích làm bài tập về nhà, thường xuyên bị phạt đứng.

Bây giờ cô đã học hành đàng hoàng hơn rất nhiều, lần nào cũng làm xong bài tập mới về nhà.

Có mấy lần anh đi ngang qua phòng giáo vụ còn nghe được chủ nhiệm lớp cô đang khen ngợi cô.
“Hết cách rồi, em làm gì anh cũng không vừa ý, chỉ có thể thông qua phương pháp học hành để thu hút sự chú ý của anh thôi.” Trình Triệt nghiêm mặt trả lời.
Nói xong, cô bắt đầu mở bộ phim khiêu dâm đã tải lên.
Thậm chí còn nghiêm túc ghi chép.
Lục Thời Duyên muốn xem hôm nay cô muốn giở trò gì, nhưng Trình Triệt lại không làm gì cả.

Cô không động tay động chân, cũng không nói chuyện mà chỉ chuyên tâm ghi chép.
Lục Thời Duyên thầm nghĩ, chẳng lẽ đổi tính rồi?
Đột nhiên một cảm giác mềm mại ấm áp từ dưới chân truyền đến.
Bàn chân trần của Trình Triệt quấn quýt lấy chân anh, dần dần cọ xát lên trên.

Đôi chân của thiếu nữ trắng nõn nà, móng chân còn sơn màu hồng nhạt.
Cô cứ thế trêu chọc Lục Thời Duyên hết lần này đến lần khác, bởi vì cô biết anh sẽ không từ chối cô.
Anh chẳng phải hạng người chính nhân quân tử gì.
Lục Thời Duyên gấp sách lại, nắm chặt lấy mắt cá chân cô: “Không khóa cửa.”
Trình Triệt chạy ra khóa cửa, sau đó lại trở về chỗ cũ, hai chân chống cằm, nghiêng đầu cười nói: “Đã khóa rồi.”
Lục Thời Duyên xuyên qua lớp áo mà xoa bóp ngực cô: “Em muốn làm tình đến thế cơ à?”
Trình Triệt mở to đôi mắt vô tội, bàn chân trắng nõn giẫm lên đũng quần Lục Thời Duyên: “Anh Lục, anh cứng rồi.”
Lục Thừa Duyên kéo Trình Triệt đến bên cạnh mình.

Cô gái có vòng eo nhỏ nhắn, anh còn có thể thấy được chiếc áo lót màu hồng lấp ló trong áo sơ mi của cô.
Anh nhanh chóng cởi áo lót của cô ra, bộ ngực sữa lập tức lộ ra ngoài, bầu ngực trắng trẻo, đầu vú hồng hào.

Lục Thời Duyên dùng tay vân vê một chút, đầu vú hồng hào lập tức cương cứng lên như một hạt đậu đỏ.


Nhấn để mở bình luận

Cạm Bẫy Hình Trái Tim