Cảnh Sát Dương Của Em


1

Còn 30 ngày nữa là tôi c.hế.t.

“Có chuyện gì à, sao trông anh vui thế!” Tôi hỏi Dương Sơ Lễ, cái người mà từ lúc về nhà đã không ngừng cười.

“Tình báo vừa cung cấp một số thông tin, chuẩn bị thu lưới được rồi.” Anh ấy bế tôi lên, hào hứng chia sẻ niềm vui của mình.

Tôi biết anh ấy đang nói về điều gì.

Chồng tôi, Dương Sơ Lễ, là đội trưởng Đội điều tra hình sự của Cục Cảnh sát Thành phố.

Phụ trách điều tra về một tổ chức sát thủ ở Quốc gia H đã 6 năm.

Trước khi anh ấy tiếp nhận nhiệm vụ này, đã có vô số cảnh sát khác điều tra trong suốt 20 năm.

Nhưng những cảnh sát này lần lượt hy sinh hoặc bị thuyên chuyển công tác.

Hôm nay ở Cục đã tổ chức cuộc họp.

Cấp trên phái anh ấy đi bắt người cầm đầu của tổ chức sát thủ này.

Tổ chức ác ma nắm trọn nước H trong hơn 30 năm qua đã sắp xong đời rồi sao?

“Anh có chắc sẽ thành công không?”

“Cho dù không chắc chắn thì cũng phải liều mạng một lần, giây phút này anh đã chờ suốt 22 năm rồi.”

Đôi mắt của anh ấy trông rất kiên định.

Anh ấy có lẽ cũng biết, một tổ chức đã điều tra hơn hai mươi, ba mươi năm không lần ra một chút manh mối nào, sao có thể dễ dàng để lộ thông tin ra ngoài để tình báo có thể cung cấp thông tin cho cảnh sát được chứ.

Anh ấy cũng biết rõ, khả năng đây chỉ là một cái bẫy.

Nhưng Dương Sơ Lễ muốn tự lừa dối mình một lần.

Đây là cơ hội thuận lợi nhất mà anh ấy đã chờ đợi suốt 22 năm, nếu thành công, anh sẽ có thể thực hiện được tâm nguyện ấp ủ từ lâu của mình.

Tôi biết anh ấy muốn mạo hiểm mạng sống của mình.

“Em tin anh, nhất định lần này sẽ thành công.” Tôi nắm tay anh ấy, nhìn về phía đôi mắt ẩn chứa sự dịu dàng lại tràn đầy quyết tâm kia, “Chồng em là một cảnh sát giỏi nhất trên thế giới mà!”

Anh ấy nghĩ tôi chỉ đang cố an ủi anh mà thôi.

Không, tôi tin anh ấy, nhất định lần này sẽ thành công.

“Nếu lần này thực hiện thành công nhiệm vụ, em chờ anh nhé, anh sẽ đưa em về nhà.”

Anh ấy từ lâu đã nói sẽ đưa tôi về quê của anh, đó là một nơi vô cùng đẹp.

“Nếu không thành công…”

“Nhất định sẽ thành công!”

Tôi không để anh ấy nói hết về tình huống xấu mà bản thân đã dự liệu.

Anh sẽ thành công, Dương Sơ Lễ, không phải em đang an ủi anh đâu.

_____________

Vào ngày Valentine, tôi bị cướp.

“Giúp tôi với, hắn cướp đồ của tôi.” Tôi vừa chạy đuổi theo, vừa hét toáng lên.

Người đàn ông kia đã cướp túi xách của tôi, nơi này cách xa phố phường, người qua lại không nhiều, chỉ thi thoảng xuất hiện lẻ tẻ dăm ba người.

Dương Sơ Lễ lại tình cờ xuất hiện ở đây, tôi nhìn anh ấy xin sự giúp đỡ.

Anh ấy đuổi theo tên cướp kia, võ công rất tốt, hai ba chiêu đã chế ngự được hắn.

Người đàn ông kia thấy tình hình không ổn, ném túi xách về phía Dương Sơ Lễ, thừa dịp anh ấy không kịp trở tay liền vội vàng bỏ trốn.

Dương Sơ Lễ còn muốn đuổi theo, bị tôi chạy từ đằng sau tới xô ngã…

Chạy nhanh quá không dừng lại kịp, còn bị vướng vào chân của bản thân nữa chứ.

“Đừng…Đừng đuổi theo nữa. Đau…Tôi không cử động được…” Tôi ôm lấy mắt cá chân, đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn cố kìm mấy giọt nước mắt sắp trào ra.

Anh ấy đỡ tôi đứng lên và xem vết thương cho tôi, còn tôi không thể đi thêm một bước nào.

Anh ấy liền khiêng tôi đến bệnh viện gần nhất.

“Anh đúng thật là, không dịu dàng xíu nào hết, lẽ ra phải ôm người ta chứ.” Giây phút bị khiêng lên, tôi vô cùng đau lòng.

Tôi biết giọng mình có chút nũng nịu bất thường, hơi hơi giống làm nũng vậy.

Dương Sơ Lễ giật mình, cả người trông cứ như bị điện giật đến tê dại í.

Bác sĩ băng bó và đưa thuốc cho tôi.

Nhìn vẻ mặt ảo não của anh ấy tôi liền cảm thấy vui vẻ.

Chắc là vì bản thân là cảnh sát mà ngay cả một tên cướp nhỏ cũng không bắt được nên thấy xấu hổ đây mà.

Tôi lập tức bày tỏ lòng biết ơn của mình khi mà anh ấy cõng tôi về, kề sát vào tai anh ấy nhẹ nói: “Anh trai, anh đẹp trai quá. Không bằng chúng ta đón lễ tình nhân với nhau đi!”

Vành tai của anh ấy lập tức đỏ lên, khuôn mặt vốn lạnh như tiền kia nháy mắt có chút ngượng ngùng và xấu hổ.

Tôi mỉm cười nằm sát rạt trên lưng anh ấy.

Lúc này anh đúng là một cảnh sát nhỏ ngây thơ mà.

2

Còn 25 ngày nữa là tôi c.hế.t.

Dương Sơ Lễ bắt đầu bận rộn.

Đôi khi không về nhà, mà thỉnh thoảng có về cũng là nửa đêm.

Anh ấy biết tôi nhạy cảm, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng tỉnh giấc.

Vậy nên lúc nào về anh ấy cũng không bật đèn lên, lại còn bước đi rón rén để không tạo nên một âm thanh nào.

Tôi biết anh ấy sợ làm phiền tôi nên luôn nhẹ nhàng như thế, hệt như đang bảo vệ một bảo vật hiếm có nào đó.

Nhưng mà anh ấy luôn không nhịn được, cứ về là vào phòng ngủ hôn chụt lên má tôi. Truyện Light Novel

Thực ra tôi muốn nói với anh rằng mình đã dậy rồi.

Bởi vì những sợi râu lún phún của anh ấy cũng như mùi thuốc lá nồng nặc.

Đã lâu lắm rồi tôi không ngửi thấy mùi thuốc lá từ anh, hẳn là từ khi chúng tôi bắt đầu kết hôn.

Tôi biết anh chắc đang căng thẳng lắm.

Cho nên tôi không dám nói mình đã dậy rồi, tôi không dám đối diện với khuôn mặt đau buồn lại mệt mỏi ấy, cũng như không dám nói lời tạm biệt với anh bằng khuôn mặt đẫm nước mắt của mình.

Anh cứ ngồi rất lâu bên giường mà ngắm tôi như thế.

Hồi lâu sau anh mới khẽ khàng bước ra khỏi phòng.

“Xin lỗi Dương Sơ Lễ, vào giây phút cuối cùng này còn mang đến sự phiền lòng lớn đến vậy cho anh.”

Tôi nghe tiếng nức nở trầm thấp bên ngoài, khẽ nói trong lòng với anh như thế.

Sau đó mấy ngày liên tục Dương Sơ Lễ cũng không về nhà.

Anh ấy nói mình rất bận nhưng vẫn dành chút thời gian gọi về cho tôi.

Anh nói anh nhớ em lắm.

Tôi cũng rất nhớ anh ấy, cho nên mấy ngày liền đều nấu cơm đem đến cho anh.

Anh bảo tôi vào trong ngồi nhưng tôi từ chối.

“Dương Sơ Lễ, sao em có thể vào một nơi như thế được, em không đi đâu.”

Vào lúc anh ấy ra lấy cơm tôi mới có thể nhìn ngắm anh ấy một chút, chỉ là ít thời gian quá.

Anh còn hôn lên môi tôi như lời tạm biệt.

Dù chỉ là nụ hôn giống như gà mổ thóc, nhưng cảm giác lúc ấy như bông hoa dại mọc lên nơi sỏi đá, như dòng nước mát lạnh nơi đất khô cằn cỗi. Làm tôi càng hân hoan, khao khát, và rồi biến mất nhanh như một cơn gió chỉ để lại sự tiếc nuối.

Sau khi anh ấy rời đi, tôi cảm thấy bóng lưng nặng nề ấy có vẻ đã nhẹ lòng hơn chút.

Dương Sơ Lễ yêu tôi nhiều đến mức mỗi khoảnh khắc nhỏ có tôi đều mang đến cho anh những cảm xúc dao động rất lớn.

Em cũng yêu anh, rất yêu anh, điều đó sẽ làm cho em không muốn rời xa anh.

Tôi đứng ngoài cổng nhìn bóng dáng anh ấy xa dần, phía trước rõ ràng còn rực sáng hơn cả bầu trời, nhưng tại sao tôi lại có cảm giác bóng lưng anh ấy lại dần biến mất nơi bóng tối mờ ảo.

Khuôn mặt tôi ướt đẫm nước mắt, còn hai gò má đau nhức vì từng cơn gió lạnh thổi qua.

Người bảo vệ nhìn tôi với dáng vẻ không nỡ rời xa Dương Sơ Lễ, chỉ vào tôi và nói với người cảnh sát đang làm nhiệm vụ trực cổng.

“Sau này cậu cũng phải tìm một người vợ tốt như vợ của cảnh sát Dương đó nha. Nhìn cảnh sát Dương tăng ca, cô ấy liền không nỡ xa. Nhớ là phải tìm một người vợ luôn nhớ thương, quan tâm đến mình như thế thì mới hạnh phúc.”

Nửa đầu lời nói của người bảo vệ này thật ra không đúng.

Nhưng đúng là tôi thật sự, thật sự không nỡ rời xa anh, cảnh sát Dương của em.

“Dương Sơ Lễ, anh lấy em đi”

Khi nói những lời này, đồng tử tôi khẽ động, trong mắt giống như ẩn chứa hàng ngàn vì sao.

Đương nhiên đây là những lời mà Dương Sơ Lễ mô tả tôi.

“Hứa Mộ Sơ, em đúng là không biết xấu hổ, lời này phải để anh nói mới đúng.”

Tôi nhìn anh ấy, rõ ràng mặt đã đỏ muốn c.hế.t, trong lòng chắc đang nở hoa mà còn bày đặt muốn quở trách tôi.

Ở bên anh được 8 tháng thì chúng tôi kết hôn.

Từ Hứa Mộ Sơ trở thành bà Dương.

Bởi vì hai chúng tôi đều không bố không mẹ, cho nên cũng chẳng tổ chức đám cưới. Chỉ đăng một thông báo nhỏ lên mạng xã hội thôi.

Nhìn hai quyển sổ chứng nhận kết hôn màu đỏ, Dương Sơ Lễ ôm tôi, nghiêm trang nói rằng tôi đã lấy được anh ấy.

“Em xem, Mộ Sơ, Mộ Sơ. Là mến mộ anh chứ gì, còn nhất định phải cùng anh xuất hiện trên cùng hộ khẩu nữa.”

Đúng vậy, Dương Sơ Lễ, tôi rất muốn nói cho anh ấy biết, tên tôi, Hứa Mộ Sơ, thật sự mang ý nghĩa như vậy.

Bởi vì anh mà đến.

Nghe anh ấy nói vậy, tôi dựa vào vòng tay anh rồi mỉm cười. Theo góc nhìn của anh ấy nhất định là đang nghĩ tôi đang thấy xấu hổ lắm.

Không phải đâu Dương Sơ Lễ.

Em đang cười vì sự đáng yêu của anh đấy, đúng là đồ ngốc đáng yêu.

Anh ấy đưa tôi đến thăm người bố nuôi đã chăm sóc anh ấy từ nhỏ đến lớn, cũng là một sĩ quan cảnh sát.

Bố nuôi anh ấy nói với tôi rằng, “Đứa nhỏ Sơ Lễ này từ nhỏ đã mồ côi bố mẹ, sự xuất hiện của con chính là niềm vui lớn nhất của nó trong suốt bao năm nay.

Ông ấy còn bảo Dương Sơ Lễ luôn lầm lì, thu mình hai mươi lăm năm nay, mãi cho đến khi tôi xuất hiện, trở thành tia nắng ấm áp đã chiếu sáng trái tim anh ấy.

Thế nhưng mà, Sơ Lễ à. Anh cũng là ánh sáng thuần khiết duy nhất của em trong suốt hai mươi tư năm chìm trong bóng đêm tối tăm ấy. Là một bầu trời em nhất định phải giữ chặt, nhất định không thể buông tay.

Chúng ta là sự cứu rỗi duy nhất của nhau, có phải không anh


Nhấn để mở bình luận

Cảnh Sát Dương Của Em