Cảnh Sát Dương Của Em


3

Đếm ngược 20 ngày trước khi tôi c.hế.t.

Dương Sơ Lễ được cho nghỉ phép.

Bởi vì lần này thực hiện nguy hiểm cho nên cấp trên cho anh ấy nghỉ 3 ngày để giải quyết hết tất cả các công việc riêng của mình.

Đây là để chuẩn bị cho phương án xấu nhất, chính là Dương Sơ Lễ cùng các đồng đội tham gia trong nhiệm vụ này hi sinh.

“Không, Sơ Lễ, anh sẽ không c.hế.t” Tôi ngồi trên đùi anh, ôm lấy khuôn mặt ấy, trừng mắt tức giận nhìn anh, cố xua đi những suy nghĩ xui xẻo.

“Ừm, anh biết rồi, anh muốn đưa em về nhà quá!” Anh vùi đầu vào cổ tôi, hơi thở ấm áp ấy cứ vờn quanh da thịt tôi.

Trong mấy hôm nghỉ phép này, anh ấy cứ hận một ngày không dài hơn 24 tiếng, lúc nào cũng ở cạnh tôi, không rời phút nào.

Đến chiều anh cứ nhất quyết bảo tôi đi ra ngoài chơi, anh bảo mình mệt, nên bảo tôi lúc về hãy mua chút đồ cho anh.

Làm sao mà tôi từ chối anh ấy được chứ.

Tôi phải đi mất cả buổi chiều, đến tối mới về đến nhà.

Khi mở cửa, tôi thấy điều bất ngờ mà chính anh đã chuẩn bị. Ngôi nhà ngập tràn hoa và một bàn ăn đầy món ngon đã được anh dọn ra sẵn.

“Không biết lần thực hiện nhiệm vụ này mất bao lâu mới có thể trở về nên là chúng ta tổ chức lễ kỷ niệm trước nhé.” Anh nắm tay tôi, dẫn tôi ngồi vào bàn ăn.

Đúng vậy, sắp tới là kỷ niệm 4 năm ngày cưới của chúng tôi, nhưng đáng tiếc là chúng tôi không thể trải qua ngày hôm ấy như đúng dự định được.

Tôi im lặng ngồi nghe anh kể chuyện đầy hào hứng.

Anh nói những bông hoa này đã được anh đặt trước tận 2 tháng để tặng tôi.

Điều này làm tôi nhớ lại sau khi chúng tôi kết hôn, ngày nào Dương Sơ Lễ cũng mua hoa tặng tôi. Hôm thì cành nhỏ, hôm thì cả một bó lớn.

Gần bốn năm nay anh ấy chưa thiếu một ngày nào, trừ khi không thể về nhà vì có nhiệm vụ thì anh ấy sẽ tặng bù cho tôi.

“Thế này là nhiều quá rồi, sẽ không mất nhiều thời gian như vậy đâu mà.” Thật đấy, tôi không thể chờ đợi trong khoảng thời gian lâu như thế.

“Cũng không nhiều lắm, anh còn phải đến tìm ông chủ để đặt hàng trước. Nếu anh không thể quay lại thì sẽ nhờ anh ấy đem đến tặng em thay anh.”

“Anh sẽ quay lại mà!” Tôi trách anh ấy.

Anh phải quay lại, nếu không em sẽ không nhận hoa đâu.

Tối đó anh ấy lặng lẽ ôm tôi vào lòng, không một ai nói lời nào cả.

Tháng thứ ba sau khi kết hôn, Dương Sơ Lễ đưa tôi đến gặp bố mẹ của anh.

Có hai anh hùng cùng sống trong một mét vuông nhỏ.

“Bố anh trước kia cũng là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, năm anh bảy tuổi, ông ấy bị Từ Hạc Long đẩy xuống, ngã c.hết.”

Anh nói bố mẹ mình đều là cảnh sát, bố anh là cựu đội trưởng của đội cảnh sát hình sự, chịu trách nhiệm điều tra Từ Hạc Long nhưng đã bị gi.ết.”

Mẹ anh ấy muốn tiếp nhận nhiệm vụ điều tra này, để báo thù cho bố anh ấy. Sau đó bà ấy cũng mất tích, rồi lại tìm thấy th.i th.ể bà ấy trong một cái hồ, x.á.c c.hế.t bị tra tấn đến không còn hình người.

“Từ Hạc Long thật đúng là đáng ch.ết mà!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đúng vậy, hắn cũng đã c.hế.t rồi.” Dương Sơ Lễ cười nhạt nói: “Nghe nói trong nội bộ bọn chúng xảy ra hỗn loạn, hắn bị con gái nuôi của mình g.iế.t rồi.”

Anh ấy khẽ cười, “Làm nhiều điều ác như thế, đáng đời hắn bị mọi người phản bội. Chỉ tiếc là anh không thể đích thân đưa hắn ra trước công lý được.”

Tôi tất nhiên biết cái tên Từ Hạc Long, thủ lĩnh của tổ chức sát thủ một tay che trời ở nước H này, hắn ch.ết bởi chính tay của đứa con gái mình nuôi dưỡng suốt 12 năm. Hắn ch.ết rất thảm, một mảnh xương cũng không còn.

Tôi theo Dương Sơ Lễ đến cùng nhau dập đầu trước bia mộ của bố mẹ anh ấy.

Anh nói rằng mình đã tìm thấy được người yêu thương anh cũng giống như họ.

Tôi mỉm cười thầm nghĩ trong lòng, “Hai người sẽ biết ơn con chứ? Có lẽ là có rồi.”

Chỉ là không phải chuyện yêu Dương Sơ Lễ.

“Em sẽ luôn ở bên cạnh anh, sẽ thay bố mẹ anh yêu thương anh thật nhiều. Dương Sơ Lễ, em yêu anh nhất!”

Chỉ cần, anh ngoan ngoãn nghe lời.

4

Còn 17 ngày nữa là tôi c.hế.t.

Dương Sơ Lễ rất khỏe, giống như là đang muốn đem toàn bộ sự vui vẻ của nửa phần đời còn lại hòa vào trong một đêm này vậy.

Tôi vốn luôn dè dặt, nhưng hôm nay lại đảo khách thành chủ, khiến anh ấy thật lâu cũng không thể rời. đam mỹ hài

“Bé Sơ của anh hôm nay sao lại biến thành thế này rồi, thế mà chồng em còn phải đi làm nhiệm vụ, không thể chết trên người em được đâu!” Dương Sơ Lễ trong lúc hưng phấn còn không quên trêu tôi.

Nhưng em thì phải c.hế.t rồi, Dương Sơ Lễ.

Chỉ là không biết có may mắn được c.hế.t trong vòng tay của anh không mà thôi.

Anh ấy rời đi vào sáng sớm hôm sau, không mang bất cứ thứ gì từ nhà đi cả.

“Đúng là không nỡ rời xa em mà, anh đi rồi, em đến chỗ mẹ nuôi ở đi, em ở cùng với bà ấy anh mới yên tâm được chút.” Anh ấy kéo tôi vào lòng, ôm chặt đến nỗi giống như muốn khảm tôi thật sau vào cơ thể anh.

Bố nuôi của anh ấy là người bạn tốt của bố anh, người đã chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn, lần này ông ấy cũng đi theo thực hiện nhiệm vụ.

Tôi không đáp lời anh, chỉ lặng lẽ rúc sâu vào ngực anh.

“Anh đưa em theo có được không?” Tôi làm nũng với anh.

“Chờ nhiệm vụ lần này kết thúc, chúng ta về nhá nhé.” Anh ấy xoa đầu tôi, gạt đi những giọt nước mắt lăn trên má tôi.

“Được, em chờ anh.”

Tôi thấy anh đằng hắng muốn nói gì đó, chủ động hôn lên đôi môi anh để anh không thể nói những lời ấy.

Tôi hiểu rất rõ Dương Sơ Lễ, anh ấy nhất định là lại muốn nói: Nếu anh mãi không thể trở về, em đừng chờ anh nữa.

Những lời anh muốn nói rồi lại thôi, vậy để em thay anh cất giấu những lời ấy.

Dương Sơ Lễ, em là người rất vô tình, em thật sự sẽ không chờ anh đâu.

Sẽ không về nhà anh nữa đâu.

………

Tôi đúng là kẻ xấu xa, lại nói dối lần nữa.

Sau khi kết hôn, Dương Sơ Lễ đối với tôi vô cùng vô cùng tốt. Nuôi tôi nặng thêm 5kg.

Một trong số các cộng sự từng nói với tôi, “Nếu cô không dừng lại thì sớm hay muộn cô cũng sẽ chết chìm trong sự ngọt ngào đó.”

Sau đó hắn ta không thể mở miệng thêm lần nào nữa, mãi mãi sẽ không bao giờ xuất hiện trong tầm mắt của tôi.

“Anh cảnh sát nhỏ, sao anh đáng yêu thế!” Tôi ngồi lên đùi anh, hôn chụt lên má anh ấy.

“Đừng đối xử tốt với em như vậy.”

Tôi nghiêm túc đấy, nếu không tôi sẽ không nỡ.

“Em là vợ anh mà, anh sẽ đối tốt với em cả đời này.”

Khóe miệng tôi bất giác nhếch lên.

Thật lâu sau Dương Sơ Lễ cũng không nói gì, chỉ vùi đầu vào ngực tôi.

“Anh muốn kết thúc nhiệm vụ này sớm rồi đưa em về nhà.”

Tôi biết rằng tổ chức mà anh đang điều tra đã nhiều lần gây cản trở anh.

Mỗi khi phát hiện được một manh mối nào đó thì ngay lập tức bị đứt đoạn.

Để đưa tôi về nhà, hẳn là cũng không dễ dàng với Dương Sơ Lễ.

“Không sao, em sẽ đợi anh. Muốn đến thăm quê nhà anh quá đi, anh sẽ dẫn em về nhà mà, đúng không?”

Chỉ là lời nói lừa gạt Dương Sơ Lễ, quê hương của anh ấy, hẳn là không hoan nghênh cả hai chúng tôi cùng đến.

“Em chờ anh, anh nhất định sẽ đưa em về nhà.”


Nhấn để mở bình luận

Cảnh Sát Dương Của Em