Cảnh Sát Dương Của Em


5

Còn 13 ngày nữa là tôi c.hế.t.

Tôi và Dương Sơ Lễ đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Hẳn là bọn họ đang triển khai kế hoạch rồi.

Anh sẽ gặp may mắn thôi, cảnh sát Dương.

Trong những ngày này, tôi dọn dẹp mọi ngóc ngách trong nhà. Cố gắng loại bỏ hết tất cả những thứ thuộc về mình, như thế mình chưa từng tồn tại ở nơi chốn này.

Tôi đặt món quà bất ngờ mà mình đã chuẩn bị cho Dương Sơ Lễ vào cái hộp cất giữ 2 món đồ quan trọng của chúng tôi.

Sự bất ngờ này hẳn là rất quan trọng đối với Dương Sơ Lễ.

Tôi ngồi trên chiếc ghế đặt trước cửa sổ ngay phòng khách, nhìn ra bên ngoài, ngắm nhìn hàng ô tô nối dài, cũng như thông qua hình ảnh phản chiếu của cửa kính mà ngắm ngôi nhà đầy ấm áp của chúng tôi.

Những giọt nước mắt đã lăn dài trên má tôi từ lâu.

Tôi âm thầm chửi thề, mắng bản thân mình: Hứa Mộ Sơ, cô đúng là vô dụng.

Những lúc thế này, tôi thật muốn thấy Dương Sơ Lễ. Khi ấy chúng tôi sẽ cùng ngồi trên sofa, dựa vào nhau xem TV, anh sẽ đút những miếng trái cây được cắt sẵn vào miệng tôi.

Nhà bếp cũng tràn đầy hình ảnh chúng tôi, từ lần đầu anh học nấu ăn, suýt nữa đã làm nổ tung căn bếp, cho đến lúc anh ấy nấu được đầy một bàn đồ ăn ngon. Anh ấy nói: “Em chỉ cần chỉ tay năm ngón, việc nấu nướng cứ để anh lo.”

Lúc ấy anh còn hỏi tôi, có phải lúc nói những lời này trông anh đẹp trai c.hế.t người không.

Ngay trước cửa ra vào cũng có bóng dáng chúng tôi, khi anh ấy đi làm, tôi sẽ mặc áo khoác cho anh, chỉnh trang lại kiểu tóc rối bời. Anh ấy trước khi đi sẽ kéo tôi lại hôn thật lâu, khi ấy môi anh thật ấm, anh thường bảo đây là dấu vết chứng tỏ tôi yêu anh ấy.

Tôi quay về phòng ngủ, chiếc giường đôi kia hôm nay trông thật lớn.

Tôi nằm bên phía Dương Sơ Lễ vừa nằm, mùi hương của anh ngập tràn trong mũi tôi.

Tôi tham lam hít một hơi thật sâu, cứ như một con cá piranha khát máu.

Mấy ngày này tôi vô cùng vô cùng nhớ Dương Sơ Lễ, đây là chuyện mà trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến.

Tôi chỉ là một con kiến hôi hám sống trong một thế giới u ám, ch.é.m g.i.ế.t lẫn nhau để có thể sinh tồn. Vốn dĩ không nên sống dưới một nơi tràn ngập ánh nắng mặt trời cùng gió mát.

Dương Sơ Lễ của tôi, anh ấy là người tốt nhất trên thế giới, là do tôi ích kỉ muốn kéo anh ấy cùng xuống địa ngục. Là một đóa hoa duy nhất trên đỉnh núi cao đó, vẫn nên ở lại một nơi rực rỡ và chói chang.

Hy vọng sự thức tỉnh đúng lúc này của tôi có thể bù đắp cho anh ấy.

Dương Sơ Lễ, anh nhất định phải bước đi trên con đường trải đầy hoa.

Quên em đi, hãy xua tan đám mây đen bao phủ trên người anh bấy lâu nay.

Trước khi gặp Dương Sơ Lễ, tôi chưa từng yêu ai.

Trước mặt những ông chủ, tôi chỉ nhận tiền rồi im lặng thực hiện nhiệm vụ. Trước những đám mục tiêu quỳ gối bên chân xin tôi tha mạng, tôi là diêm vương khát m.á.u đến đòi m.ạ.n.g bọn chúng.

Thật ra thì tôi là một người có trái tim sắt đá. Tôi không thể chấp nhận được việc người khác đối xử tố với mình. Tôi tiếp cận Dương Sơ Lễ là có mục đích, dùng anh làm lá chắn để tôi có thể dạo chơi giữa http://d.xn--jia3a.ng/ gian và đ.ịa ng.ục.

Nhưng chồng tôi, anh ấy là người hiền lành, đối xử với tôi bằng tất cả sự chân thành, khiến tôi rung động rồi.

“Sơ à, ở bên anh đi, anh muốn bảo vệ em!” Trong tay anh ấy là một bó hoa, khuôn mặt đỏ bừng nhưng ánh mắt vô cùng chân thành tha thiết.

Tôi cười anh, Dương Sơ Lễ, anh thật ngu ngốc. Nhưng đúng là em cần sự bảo vệ của anh.

“Sơ à, em nhớ về nhà sớm nhé. Đi ngoài đường buổi tối phải cẩn thận, về nhà nhớ gọi điện thoại cho anh.” Dương Sơ Lễ đang làm nhiệm vụ ở cục cảnh sát thành phố, biết tôi ở bên ngoài đã cẩn thận dặn dò tôi.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt cả người toàn là máu, con dao trên tay tôi cũng đang chảy những giọt máu xuống sàn nhà.

Buồn cười thật đấy, tôi vốn sống ở địa ngục, ai dám đòi mạng tôi chứ, anh ấy đúng là lo lắng dư thừa.

“Sơ à, em thử xem. Lúc nãy anh đi ngang qua cửa hàng, trông thấy chiếc váy này, liền cảm thấy nó ở trên người em thì vô cùng hợp nên anh đã mua nó.”

Tôi nhìn anh ấy, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác khác lạ.

Dương Sơ Lễ à, anh ngàn vạn lần đừng đối xử với em tốt như thế, em sợ mình sẽ thật sự yêu anh.

“Sơ à, anh đã mua món em thích nhất này.”

“Sơ à, em ôm chặt lấy anh đi, đừng để ướt mưa… Mà thôi, vẫn là để anh ôm em thì tốt hơn.

“Sơ à, lúc anh làm nhiệm vụ, em có chuyện gì thì cứ nhắn cho anh, anh nhất định sẽ trả lời em thật sớm.”

“Sơ à, sao em lại bị thương rồi, không đau không đau, anh bôi thuốc cho em.”

“Sơ à, chờ nhiệm vụ kết thúc anh dẫn em về nhà nhé.”

“Sơ ả, sau này chúng ta mở một cửa hàng đi, bán gì đây nhỉ, em quyết định đi.”

“Sơ à…Anh yêu em, yêu em nhiều lắm!”

......

Có lẽ là từng câu nói đều gây ảnh hưởng đến tôi, khiến tôi dần đánh mất bản thân.

Quên đi mục đích mà trước đây mình bỏ trăm phương ngàn kế để tiếp cận anh.

Rõ ràng cảnh sát Dương trong mắt người khác là một người mặt lạnh không biết cười, sao đối với tôi lại trở thành một đứa trẻ luôn ríu rít không hết chuyện để nói vậy chứ.

Ban đầu tôi vô cùng khó chịu rồi dần cảm thấy thích thú, mỗi ngày đều mong chờ nói chuyện với anh.

Dương Sơ Lễ à, anh muốn em nói bao nhiêu lần nữa đây, đừng đối tốt với em như thế, em sẽ yêu anh.

Dương Sơ Lễ, em yêu anh!

Thật sự rất yêu anh


Nhấn để mở bình luận

Cảnh Sát Dương Của Em