Cảnh Sát Dương Của Em


6

Còn lại 8 ngày trước khi tôi c.hế.t.

Tôi trở lại "địa bàn" của mình.

Một nơi hôi hám, tràn ngập mùi máu tanh.

Sầm Ngọc tạm thời đang là người nắm quyền ở đây, khi tôi trở về, mọi người đều vẫn rất tôn trọng tôi.

“Em thật sự nghĩ kỳ rồi sao, muồn bù đắp cho Dương Sơ Lễ?” Sầm Ngọc đứng dựa vào chiếc bàn trước mặt tôi, trong tay cầm điếu thuốc.

Anh ta trông vô cùng lịch thiệp nho nhã, trên sống mũi cao thẳng là chiếc kinh gọng vàng, cùng bộ âu phục màu đỏ sậm khiến anh ta càng trông quý phái, chỉ là từ người anh ta tỏa ra luồng khí lạnh khiến người khác cảm thấy không rét mà run.

“Ừ, nghĩ kĩ rồi.” Tôi thở dài, nhìn về phía khoảng không vô định.

Sầm Ngọc khẽ cười, trêu chọc tôi, “Còn nhớ lúc trước có kẻ nói em sẽ sớm c.hế.t ch.ìm trong sự dịu dàng đó không. Em đã phản ứng như thế nào nhỉ? À, chẳng phải là lập tức cắt lưỡi người tâ đi sao.”

Đúng vậy, anh ta đang nhắc nhở tôi nhớ về chuyện trước đây. Khi nghe những lời này, tôi cảm thấy tức đến đỏ mắt, như là anh ta đang xúc phạm, khiêu chiến với sự uy nghiêm của tôi vậy.

“Ừ, vậy là tôi có lỗi với hắn ta rồi. Nếu mà sớm biết được hắn nói đúng như vậy, tôi đã giữ lại cái mạng đó mà đối xử thật tốt.”

“Tôi đã quen biết em hai mươi năm rồi, cho đến bây giờ vẫn chưa từng thấy em xin lỗi ai. Tri à, em đã thật sự coi mình là Hứa Mộ Sơ sao?”

Tôi không đáp lời anh ta. Hứa Tri, cái tên này đã lâu lắm rồi tôi mới nghe lại.

Tôi tạo ra thân phận Hứa Mộ Sơ vì Dương Sơ Lễ, chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ mong cầu trở thành Hứa Mộ Sơ đến như thế.

Bởi vì Hứa Mộ Sơ mới có thể làm vợ Dương Sơ Lễ.

“Anh xác định mình muốn ở lại đây chứ?” Tôi nhìn Sầm Ngọc, hỏi, “Nếu anh muốn rời đi, tôi sẽ cho người sắp xếp mọi thứ, cam đoan rằng sẽ không ai có thể quấy rầy đến tương lai của anh, sau này cũng không cần lo lắng gì cả.”

Sầm Ngọc dí điếu thuốc trên tay vào gạt tàn, nhếch mép cười, “Mạng của tôi là em ban cho, tôi sống hay chết đều tùy em quyết định.”

Anh ta nhìn tôi, đôi mắt hẹp dài như viên đá hắc thạch tràn đầy trìu mến: “Tri à, có thể ở bên em, chính là sự may mắn nhất đời này của tôi.”

Năm tôi tám tuổi, cậu bé Sầm Ngọc đã được tôi chọn từ giữa đám người c.hế.t.

Bố nuôi của tôi, Từ Hạc Long, đã đưa một nhóm trẻ em về huấn luyện và để bọn chúng t.à.n s.á.t lẫn nhau. Tôi liếc mắt một cái đã thấy Sầm Ngọc. Khi đó anh ta rất gầy, cả người đều là những vết thương lớn nhỏ nằm chồng lên nhau, đứng giữa một đám người trông vô cùng đáng thương.

Tôi và Từ Hạc Long đứng trên khán đài phía sau lớp kính thủy tinh, nhìn bọn trẻ đấu nhau, tôi không có cảm giác gì. Dù sao bài huấn luyện của tôi với tư cách người kế vị Từ Hạc Long chỉ có hơn chứ không kém bài tập này.

Sầm Ngọc nhìn tôi, ánh mắt ấy vô cùng đẹp, gương mặt nhỏ gầy, tôi có thể nhìn ra dã tâm giấu sau khuôn mặt đó.

Tôi chỉ đơn giản cảm thấy anh ta rất thú vị, có lẽ cũng giống tôi.

Tôi chỉ vào anh ta, nói với Từ Hạc Long, “Đưa cậu ta cho tôi!” trên mặt cũng không thể hiện bất cứ biểu cảm gì.

Từ Hạc Long cười, “Nếu con đã thích thì để nó làm con chó cho con đi, biến nó trở thành vũ khí g.iế.t người sắc bén.”

Từ đó về sau, tôi và Sầm Ngọc cùng ăn cùng ở, dính nhau như hình với bóng.

Tôi không nhìn lầm dã tâm của anh ta, năng lực của anh ta đúng là kinh người, trở thành h.ung kh.í lợi hại nhất trong tay Từ Hạc Long.

Nhưng anh ta sẵn sàng nghe theo mọi lời tôi nói, chưa bao giờ có ý chống đối lại tôi.

Chúng tôi cùng nhau phối hợp vô cùng ăn ý.

“Sầm Ngọc, tôi chỉ tin anh.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Nếu như anh muốn đổi ý, tôi cũng sẽ không oán trách.”

“Nếu anh thật sự đổi ý, thì tôi chỉ xin anh đừng động vào Dương Sơ Lễ. Thả anh ấy đi, được chứ?”

Tôi biết với năng lực đảo lộn được cả nước H của Sầm Ngọc, chịu phối hợp với tôi đã là một bất ngờ lớn.

Sầm Ngọc nghe tôi nói xong vô cùng hoảng hốt, trong đôi mắt xuất hiện sự bi thương, “Em thật sự yêu Dương Sơ Lễ đến vậy sao?”

“Dương Sơ Lễ vốn là cảnh sát tốt, anh ấy có một tương lai tươi

sáng, không nên cùng tôi rơi xuống địa ngục như thế. Anh ấy cho tôi một cuộc sống bình yên hạnh phúc bấy lâu nay, đó là điều mà trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến, tôi rất biết ơn anh ấy.”

Nước mắt tôi cứ vô thức rơi xuống, “Là tôi đã phá hủy cuộc sống yên bình của anh ấy, tôi nên trả lại thôi.”

“Tri à, nếu biết em sẽ yêu Dương Sơ Lễ đến vậy, tôi đã sớm ngăn không cho em đi.” Sầm Ngọc vươn tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mi tôi.

“Thật muốn g.iế.t quách hắn đi, hại em trở nên buồn bã như vậy.” Sầm Ngọc nhỏ giọng lầm bầm, tôi nghe không rõ lắm.

“Tôi cũng không ngờ tới, ai mà biết được Dương Sơ Lễ của tôi có thể dễ dàng câu mất trái tim người ta đi như vậy.”

Năm thứ hai sau khi bước vào cánh cửa hôn nhân, tôi nhận một đơn hàng cuối cùng trong đời.

Là người nắm quyền lực trong tổ chức sát thủ khiến người ta sợ hãi ở nước H, đã lâu lắm rồi tôi không tự mình ra tay.

Lần này tự mình đi, chính là để kết thúc cuộc sống làm sát thủ hơn mười năm này.

Mục tiêu của nhiệm vụ này là một cặp vợ chồng giàu có cùng với đứa con sáu tháng tuổi của bọn họ.

Khi tôi cầm súng chuẩn bị xử họ, họ liền quỳ dưới chân tôi, không ngừng cầu xin tha mạng.

Tôi đã quen nghe mấy lời nói cầu xin tha mạng này rồi, sẽ không cảm thấy thương xót gì cả, chỉ thấy bọn họ thật ồn ào. Tôi vốn là một kẻ g.iế.t người bất kể đúng sai, chỉ nhận tiền để làm việc. Tôi chỉ cười bọn họ ngu ngốc, lại đi cầu xin một sát thủ khát m.á.u tha mạng.

Họ thấy tôi dửng dưng liền cầu xin tha cho mỗi con của bọn họ.

Tôi xoay người nhìn đứa bé trong tay Sầm Ngọc.

Đứa bé kia vẫn còn chưa biết sợ là gì, nhìn tôi cười với vẻ mặt ngây thơ.

“Đáng yêu quá, thật muốn cùng Dương Sơ Lễ có một đứa bé đáng yêu như thế quá.” Ý nghĩ ấy khiến tôi bất giác mỉm cười, bắt đầu có cảm giác do dự tha cho đứa bé kia.

“Nếu em thích thì mang về nuôi đi.” Lời nói của Sầm Ngọc vang lên đúng lúc, phủi tan những suy nghĩ hoang đường vừa rồi.

Tôi nghe vậy liền trợn trừng mắt liếc anh ta, khẽ nhếch miệng cười, “Sau khi nuôi lớn nó thì sao, quay lại giết chúng ta chắc?”

“Phải không bé ngoan, có giết ta không hả?”

Dưới sự nhắc nhở của tôi, Sầm Ngọc nghĩ về quá khứ, không nói gì nữa.

Hẳn là anh ta đang nhớ tới, tôi của năm mười tám tuổi đã tự tay g.iế.t c.hế.t bố nuôi của mình, người đứng đầu tổ chức sát thủ ở nước H, Từ Hạc Long.

Từ Hạc Long tự nhận mình yêu mẹ tôi, yêu mà không có được liền sinh ra tâm lý vặn vẹo, g.iế.t c.hế.t bố mẹ ruột của tôi.

Mẹ của tôi năm đó cũng như người phụ nữ này, quỳ gối trước mặt hắn, cầu xin tha mạng cho tôi.

Từ Hạc Long nhớ lại tình yêu mà hắn dành cho mẹ tôi, liền thỏa hiệp với bà ấy. Xin hã𝘺 đọc t𝒓𝘂𝘺ện tại == Т R 𝑈 𝘔 Т R 𝑈 Y Ệ N.Vn ==

Hắn nhận nuôi tôi năm tôi sáu tuổi, vô cùng yêu thương tôi. Đồng thời cũng cho tôi rất nhiều bài huấn luyện sống không bằng c.hế.t nhiều hơn người khác. Rèn luyện tôi trở thành sát thủ đắc lực nhất của hắn, cũng là người kế nhiệm duy nhất.

Tôi đã vất vả ở bên hắn mười hai năm, cố gắng đóng vai một đứa con gái hiểu chuyện, ngoan ngoãn, g.iế.t người không ghê tay. Và sau đó tôi đã trở thành quả báo lớn nhất của hắn. Vào năm mười tám tuổi, tôi đã tự tay c.ắ.t đ.ứ.t c.ổ h.ọn.g hắn, biến t.h.i t.h.ể hắn trở nên không còn nguyên vẹn.

Việc này chỉ có mỗi Sầm Ngọc biết, con dao c.ắ.t c.ổ Từ Hạc Long là do anh ta đưa cho tôi.

Về sau nhớ lại chuyện này, Dương Sơ Lễ, em có được tính là đã báo thù thay anh rồi không, sự áy náy của em đối với anh chắc có lẽ sẽ giảm bớt.

Nghĩ đến đây tôi nhắm mắt lại.

Nhìn đứa bé đang mỉm cười trước mắt mình, tôi chĩa súng về phía nó.

Tôi bỗng có hứng thú trêu chọc nó, liên tục “ba!ba!ba”

Đứa bé dường như biết mình không nên cười, đột nhiên òa khóa.

Tôi cười to, hòa cùng tiếng khóc của nó nghe vô cùng kinh dị.

Tiếng cười của tôi đột ngột dừng lại, khuôn mặt tôi trở nên nham hiểm và hung ác.

“G.i.ế.t, toàn bộ, g.i.ế.t hết.”

Sầm Ngọc lạnh lùng lên tiếng, ngoài cửa sổ, pháo hoa được bắn đầy trời.

Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn những tia pháo hoa bắt mắt, sáng rực giữa bầu trời tối tăm này, thật chói mắt.

Sầm Ngọc xử lý mọi thứ sạch sẽ, không để lại chút dấu vết nào.

“Pháo hoa thật đẹp, đúng không?” Sầm Ngọc đứng cạnh tôi, nhẹ giọng nói.

“Pháo hoa đẹp nhất mà tôi từng thấy là khi dùng súng bắn vào đầu người khác. Trong nháy mắt sẽ nổ tung, vô cùng đẹp.” Lời nói của tôi không nghe ra bất cứ cảm xúc nào, đi kèm với đó là tràng cười của Sầm Ngọc.

“Tri à, không thể tưởng tượng được. Một người thô bạo như vậy lại phải vì một người đàn ông mà nấu cơm, hầm canh.”

Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt trêu chọc của anh ta cũng nở nụ cười.

“Sầm Ngọc, sau này mọi chuyện đều giao cho anh.” Tôi giao phó toàn bộ tổ chức mà Từ Hạc Long lập ra cho anh ta.

“Tri à, Dương Sơ Lễ kia có đáng để em nhớ nhung?”

Tôi mỉm cười, không trả lời.

Tôi không biết nữa, chỉ là tôi muốn cùng Dương Sơ Lễ sống một cuộc sống chỉ thuộc về hai chúng tôi mà thôi.

Nhưng tôi biết, cả đời này chúng tôi không có khả năng sống một cuộc sống bình yên với nhau được.

Ánh sáng ấy, sẽ không bao giờ giống như tôi.

7

Còn 5 ngày nữa là tôi c.hế.t.

Nghe nói Dương Sơ Lễ đã bắt được vài tên trong tổ chức rồi.

Chẳng qua chỉ là vài tên vô danh tiểu tốt không quan trọng mà Sầm Ngọc nhả ra mà thôi.

Những gì chúng khai ra đều là những gì mà chúng tôi muốn Dương Sơ Lễ biết được.

Ví dụ như, tôi và Sầm Ngọc, hai người đứng đầu của tổ chức, trong lòng bất mãn đối phương, tổ chức nội đấu xảy đến tan rã.

Tôi nhìn Sầm Ngọc ngồi bên cạnh pha trà cho tôi, thật là buồn cười.

Tôi vô cùng tự tin, Sầm Ngọc sẽ không phản bội tôi. Anh ta rất cố chấp, một khi đã là chó của tôi, thì sẽ không bao giờ rời đi.

Mỗi một ngày tôi đều rất chờ mong Dương Sơ Lễ đến.

“Mọi chuyện đã được sắp xếp xong, Dương Sơ Lễ đã cho cài ba gián điệp vào rồi.” Sầm Ngọc đưa chén trà đã pha cho tôi, ngồi xuống ngay bên cạnh tôi.

“Haiz” Anh ta khinh thường thở dài: “Em nói xem, bọn cảnh sát có phải xem chúng ta là kẻ ngốc hay không? Thật sự cho rằng chúng ta dễ đối phó như vậy à, nếu không phải em thả cửa cho bọn họ. Cho dù là thêm hai mươi năm nữa thì bọn đấy cũng chẳng tra ra được bất cứ gì đâu.”

Đúng vậy, mây đen bao phủ nước H hơn ba mươi năm, sao có thể dễ dàng để lộ ra chân tướng như vậy.

Tôi mưu tính lâu như vậy, Dương Sơ Lễ phải ôm được chiến công này mang về.

Tôi nhìn căn phòng tráng lệ này, chỗ tôi ngồi cũng là chỗ Từ Hạc Long ngồi trước khi ch.ế.t.

“Tôi đúng là kẻ độc ác lại ích kỷ, muốn tất cả mọi người đều cùng tôi chuộc tội.”

“Trên người chúng ta đều đã dính đầy m.á.u tươi, đều là người mang tội ác tày trời phải không?” Sầm Ngọc hỏi ngược lại tôi, tôi chỉ mỉm cười.

Trước khi gặp Dương Sơ Lễ, tôi chưa từng có lòng thương hại với bất cứ ai. Sầm Ngọc đối với tôi mà nói cũng chỉ là một tên nô lệ, tôi không cho phép anh ta phản bội tôi. Chỉ khi Dương Sơ Lễ dạy tôi, tôi mới hiểu, đối với tôi, Sầm Ngọc chính là người thân trong gia đình của tôi.

Trong mắt những người dưới trướng tôi, tôi tàn nhẫn, độc ác, trái tim sắt đá không bỏ qua cho bất cứ ai.

Có thể làm việc với tôi thì đều giống như tôi, bò ra từ cõi c.hế.t, là một người máy không có bất cứ cảm xúc nào.

Bọn họ sống hay c.hế.t thì đều do tôi định đoạt.

“Nhưng hẳn là không ai ngờ tới, một người như diêm vương đòi mạng này sẽ phải lòng một chàng cảnh sát.”

Khóe miệng Sầm Ngọc giật giật, trong giọng nói trầm thấp đó ẩn chứa sự nguy hiểm.

Tôi biết, Sầm Ngọc khi không ở cạnh tôi sẽ trở thành con thú khát m.á.u. Anh ta lúc nào cũng muốn coi Dương Sơ Lễ như một miếng thịt ngon, đi.ên cu.ồng c.ắ.n x.é.

Một người tàn độc như thế, lại sẵn sàng ch.ế.t vì tôi.


Nhấn để mở bình luận

Cảnh Sát Dương Của Em