Cảnh Sát Dương Của Em


8

Còn 3 ngày nữa là tôi c.hế.t.

Dương Sơ Lễ đã bị bắt, là Sầm Ngọc tự mình bắt anh ấy. Bọn họ trùm đầu anh bằng một tấm vải đen, trói tay chân anh lại, bắt anh quỳ trước mặt tôi.

Không nghĩ đến lần gặp mặt Dương Sơ Lễ lại là cảnh tượng như vậy.

Trên người anh ấy có vô số vết thương do Sầm Ngọc phát tiết tra tấn anh.

Trước mắt tôi tối sầm lại, trừng mắt nhìn anh ta.

Sầm Ngọc nghiêng đầu, tựa người vào lưng ghế, “Đánh có mấy cái cũng chẳng c.hế.t được đâu.” Giọng nói đùa cợt vang lên, nhưng trong ánh mắt ấy lại tràn đầy sự u ám.

Toàn thân tôi tỏa ra luồng khí lạnh lẽo. Đám đàn em đứng xung quanh không dám hít thở, tất cả đều nóng lòng chờ xem tôi sẽ tra tấn tên cảnh sát chống lại mình như thế nào.

Mặc dù đã rất cố gắng nhưng vẫn không thể kiềm được nước mắt.

Tôi vội vàng quay đầu đi, không thể để người khác thấy được bộ mặt này của mình.

“Tất cả ra ngoài!” Sầm Ngọc kịp thời lên tiếng, không để người khác phát hiện ra sự kì lạ của tôi.

Chỉ còn lại ba người chúng tôi trong phòng. Nước mắt của tôi lúc này đã phủ lên toàn bộ gương mặt, giống như dòng suối không thể ngưng chảy.

Tôi ngồi xổm trước mặt Dương Sơ Lễ, đưa tay lên vuốt ve mặt anh.

Dù bị phủ vải đen nên không thể biết tôi là ai, vậy mà tôi vẫn thấy anh giật mình khi tôi đến gần, “Sơ à…”

Anh ấy sẽ không nhận ra tôi, nhưng có lẽ đã quá quen thuộc với nhau, chỉ qua mùi hương anh ấy cũng thấy thân quen.

Khi tôi vuốt ve mặt anh, anh ấy liền ngoảnh đi không cho tôi chạm vào.

Tôi không dám giữ anh lại lâu hơn, cũng không dám nói gì.

Vở kịch của tôi vẫn chưa đến hồi kết, anh ấy không thể nhận ra tôi được.

Tôi nhìn sang phía Sầm Ngọc, ý bảo anh ta đưa Dương Sơ Lễ đi.

Tôi không thể đối xử quá tốt với anh ấy, như thế sẽ rất dễ bị lộ.

Sầm Ngọc đối xử với Dương Sơ Lễ không tính là quá tốt, nhưng nể tôi nên cũng không dám làm gì quá mức. Chỉ là đánh mắng anh ấy không ít, có điều cũng tránh mấy chỗ hiểm, không tạo nên thương tích quá nghiêm trọng.

Chuyện động thủ Sầm Ngọc đều trực tiếp tham gia.

Cái tên này, tâm tư muốn tra tấn Dương Sơ Lễ đều viết hết lên mặt.

Thật có lỗi với anh, anh hãy ráng nhịn một chút nữa, mọi chuyện sẽ sớm qua thôi.

Việc Dương Sơ Lễ bị bắt đều nằm trong dự liệu của chúng tôi.

Anh ấy giả vờ nằm vùng, cố ý để chúng tôi bắt được.

Anh ấy muốn ở lại đây, chờ đợi thời cơ tóm hết chúng tôi trong một lần giăng lưới.

Tôi cũng giả vờ buông lỏng cảnh giác, để cho tên gián điệp anh cài vào có thể trao đổi tin tức với anh.

“Thật là, nếu không có em giúp đỡ thì cậu ta có thể dễ dàng vào đây nằm vùng sao? Lại còn mang theo thiết bị liên lạc nữa chứ.” Sầm Ngọc nhếch mép cười.

“Bọn họ có thật sự đã làm cảnh sát lâu rồi không, cho rằng bản thân được ánh sáng của chính nghĩa bao trùm chắc? Coi chúng ta là kẻ ngốc đấy à?”

9

Ngày tôi c.h.ết.

Theo "kịch bản", tôi đưa anh ấy đến gặp mình.

Mở tấm vải đen phủ trên đầu anh ra. Mồ hôi đã thấm ướt mái tóc đen ấy, trên mặt là những vết thương cả cũ lẫn mới, pha lẫn giữa máu và mồ hôi.

Dương Sơ Lễ giống như đang cố gắng thích ứng với ánh sáng trước mắt, chậm rãi nheo nheo mắt.

Anh ấy quỳ xuống, còn tôi ngồi ở sofa trước mặt anh, nhưng lại giống như đang ngồi trên đống lửa.

Tôi cần phải chịu đựng, cố gắng kiểm soát biểu cảm, chỉ còn dáng vẻ tàn nhẫn độc ác.

Dương Sơ Lễ ngước mắt lên thấy tôi, vẻ mặt thờ ơ ban đầu liền hiện lên vẻ hoảng hốt.

Sự nghi hoặc hiện rõ trên mặt anh, biểu cảm vô cùng kỳ lạ.

“Sơ à…Bọn họ…” Dương Sơ Lễ mở miệng nhưng lại ngập ngừng, rồi im bặt vì không biết phải nói gì.

Với sự hiểu biết của tôi về anh ấy, ngay giây phút này chắc hẳn anh ấy đang nghĩ không biết có phải tôi cũng bị bắt đến đây hay không.

Nhưng tôi vẫn ngồi đó, nhìn anh ấy từ trên cao xuống giống một kẻ chiến thắng với điệu bộ trịch thượng.

Ngược lại Sầm Ngọc ngồi bên cạnh tôi lại vắt chéo chân, một tay đặt lên lưng ghế sofa đằng sau, vòng qua lưng tôi, dựa vào tôi rất gần, nhìn vô cùng mập mờ. Anh ta híp mắt, nhìn Dương Sơ Lễ đầy hứng thú.

“Cảnh sát Dương, đã lâu không gặp!” Tôi lấy lại tinh thần, cố nói bằng giọng điệu lạnh lùng.

Ngay khi nghe được giọng tôi cất lên, khoảnh khắc ấy dường như Dương Sơ Lễ đã sụp đổ.

Cả người anh ấy run lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào tôi, giống như đang đợi tôi nói bất đắc dĩ mình mới phải ở đây.

Tôi bước đến gần Dương Sơ Lễ, ánh mắt lạnh lùng, “Cảnh sát Dương lợi hại đến vậy mà vẫn chịu thua trước tôi sao?”

Trên mặt anh ấy thoáng hiện vẻ bối rối.

“Em đang nói gì vậy…”

“Cảnh sát Dương thật sự nghe không hiểu sao? Ẩn nấp ở đây năm năm, không phải muốn thu lưới một lần tóm gọn hết à?”

Dương Sơ Lễ hẳn là không hiểu tôi đang nói gì.

Tất nhiên là anh ấy sẽ không hiểu được.

“Hay là do tình nghĩa vợ chồng với nhau bấy lâu nay nên không nỡ bắt tôi?”

Mỗi một câu tôi nói ra, đều là để nói với vị cảnh sát đứng sau Dương Sơ Lễ nghe.

Tôi muốn biến anh ấy thành một cảnh sát ngầm, mai phục bên cạnh tôi, để thân phận anh không dính chút bụi bẩn nào từ tôi.

Tôi nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cảnh sát đã thầm lặng bao vây nơi đây rồi.

Sợi dây thừng trên tay Dương Sơ Lễ đã được nới ra rồi. Là do tôi buông lỏng cảnh giác, để cảnh sát ở đây trói tay anh ấy.

Tôi dựa người vào ghế sofa, thở dài, “Nếu cảnh sát Dương đã không nỡ g.iế.t tôi, vậy thì tôi phải đành g.iế.t c.hế.t anh thôi.”

Tôi cầm s.úng, chậm rãi đi đến trước mặt anh, muốn dí s.úng lên đầu anh.

Còn chưa đi được mấy bước, Sầm Ngọc đã kéo tôi vào lòng. Mùi trầm hương trên người anh ta làm tôi khó thở.

Anh ta ôm tôi, thì thầm, “Vở kịch còn chưa đến lúc cao trào, sao em lại vội lên sân khấu rồi.”

Ánh mắt Sầm Ngọc nhìn tôi vô cùng dịu dàng, nhưng lại đầy sự kiên quyết, dường như đang nói lời tạm biệt cuối cùng với tôi.

Anh ta lấy khẩu s.úng trên tay tôi, đẩy tôi ngồi lại ghế sofa.

Sầm Ngọc bước tới trước mặt Dương Sơ Lễ, hung hăng đạp anh ấy một cái, cúi người ngồi xổm trước mặt anh.

Sầm Ngọc sẽ không g.iế.t Dương Sơ Lễ nhưng anh ấy thì sẽ g.iế.t Sầm Ngọc ngay lập tức.

Mỗi một hành động của anh ta đều là lợi dụng tình cảm mà Dương Sơ Lễ dành cho tôi để kích thích anh ấy.

Đúng là có hiệu quả, gương mặt Dương Sơ Lễ đầy sự tức giận.

Sầm Ngọc chĩa s.úng vào ngực Dương Sơ Lễ. Tôi và anh ta đều đang chờ Dương Sơ Lễ sẽ cởi trói rồi rút súng ra.

“Pằng!” Một tiếng, máu liền lan ra.

Sầm Ngọc bị đ.ạn b.ắn xuyên qua ngực, máu tươi nhuộm đỏ sơ mi trắng của anh ta, nở ra những bông hoa đỏ mà tôi thích nhất.

Khoảnh khắc Sầm Ngọc ngã xuống, anh ta quay đầu về phía tôi. Rõ ràng là đang trong tình trạng thảm như thế nhưng trên mặt anh ta lại là một nụ cười.

“Tạm biệt.” Tôi nhìn thấy hai chữ từ miệng Sầm Ngọc.

Nước mắt tôi rơi đầy mặt.

Dương Sơ Lễ run rẩy đứng dậy, lạnh lùng nói, “Chuẩn bị…Thu lưới.”

Cảnh sát bên ngoài cửa đã bắt đầu hành động và cánh cửa nhanh chóng bị phá.

“Dương Sơ Lễ, anh lừa tôi…” Tôi hét lên, nước mắt đã chảy không ngừng thế nhưng tôi vẫn phải hoàn thành vở kịch của mình.

Tôi nhanh chóng đi vào lối đi bí mật trong phòng, nhanh chóng đi đến sân thượng.

Sân thượng đã bị bao vây từ lâu, tôi biết.

Chỉ là ở nơi đó có cộng sự của tôi, có thể biến sân thượng thành nơi diễn ra vở kịch tuyệt vời hơn.

Ngay sau khi lên sân thượng, cảnh sát đã vây quanh và bao vây tôi.

Tôi hạ gục một số cảnh sát, bắt lấy một trong số những người đó làm con tin, chĩa s.úng vào thái dương của người đó.

Là bố nuôi của Dương Sơ Lễ, cũng là cộng sự tốt của tôi.

Nếu không thì sao tôi có thể bắt giữ một cảnh sát trưởng thân thủ phi phàm như ông ấy làm con tin được.

Dùng ông ấy để uy hiếp, mấy cảnh sát vây quanh chúng tôi cũng chỉ dám cầm s.úng đứng một bên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dương Sơ Lễ đã dẫn theo người đuổi đến nơi, dùng s.úng chĩa vào tôi.

Điều tôi muốn chính là như thế này, Dương Sơ Lễ, anh phải tự tay g.iế.t em thì vở kịch này mới thành công.

“Tại sao…Tại sao em lại…” Nước mắt đã rơi trên mặt Dương Sơ Lễ, đôi mắt đen kia khẽ dao động, cả người anh ấy đều run rẩy.

Tôi không kiềm chế được cười lớn, xen lẫn sự chua xót.

“Dương Sơ Lễ, anh nói dối tôi nhiều năm như vậy, thật sự nghiện diễn rồi sao?”

“Cảnh sát Dương! Đừng làm ra dáng vẻ đạo đức giả đó nữa, anh không ngừng thu thập chứng cứ trong những năm qua không phải chỉ để bắt tôi hay sao?”

Tôi mỉm cười, từ từ lùi lại với con tin trong tay.

“Đừng nhúc nhích, chuẩn bị xe cho tôi, tôi sẽ để ông ta đi khi tôi đến được bến tàu.”

Cảnh sát có lẽ đang cân nhắc điều kiện của tôi. Thật ra thì đều đang chờ Dương Sơ Lễ nổ s.úng.

Anh ấy là tay s.úng giỏi nhất ở đây.

Cánh tay cầm s.úng của Dương Sơ Lễ không ngừng run rẩy, nước mắt trên mặt anh ấy càng rơi nhiều hơn.

Anh ấy đau đớn, buộc mình phải đưa ra quyết định.

“Hãy nhớ…giúp anh ấy.” Tôi nhỏ giọng nói bên tai bố nuôi.

Sau đó thừa dịp tôi không chú ý, con tin trong tay liền dùng khuỷu tay đánh về phía tôi, khiến tôi phải lùi lại.

Cả người tôi đều lộ ra trước mặt Dương Sơ Lễ.

“Sơ Lễ… nổ s.úng đi.” Bố nuôi hô to.

Trong nháy mắt, tôi cảm thấy một lực rất lớn tác động lên ngực mình.

Cảm giác nóng rát vô cùng mãnh liệt bao trùm cả cơ thể, người tôi liền trở nên tê dại, một mùi khó chịu xộc lên mũi tôi.

Tôi từ từ cúi đầu xuống, thật tuyệt, loài hoa tôi yêu thích đã nở trên người tôi.

Dương Sơ Lễ, anh tốt quá, còn tặng em hai đóa hoa.

Nó rất đẹp, tôi vô cùng thích nó.

Tôi không đứng vững nữa, ngả người ra sau, máu phun ra từ miệng tôi thật giống cái đài phun nước.

Dương Sơ Lễ bỏ súng xuống, lảo đảo chạy về phía tôi, ôm lấy tôi đã ngã trên vũng máu vào lòng.

Anh ấy ngửa mặt lên trời hét lớn, tiếng hét thật khiến người ta đau đớn.

Hơi thở của tôi bắt đầu khó khăn. Toàn thân bắt đầu cứng lại, khó khăn đưa tay lên, muốn vuốt ve gò má Dương Sơ Lễ, giúp anh lau đi những giọt nước mắt.

Thế nhưng tôi không thể đưa lên má anh ấy được nữa, chỉ có thể buông thõng xuống.

“Anh đừng vì em mà buồn Dương Sơ Lễ, anh hận em đi. Mang nỗi căm hận ấy sống tốt phần đời còn lại.”

Tôi nói không nên lời, chỉ có thể gắng gượng mấy chữ, “Xin…xin lỗi…”

Nước mắt trộn lẫn với máu khó chịu thật.

Mí mắt của tôi ngày càng nặng, không khí để tôi có thể hít vào gần như đã không còn.

Tôi rất muốn thấy hình ảnh Dương Sơ Lễ ôm tôi, kể tôi nghe về quê hương của anh ấy một lần nữa.

Anh nói rằng nơi ấy đẹp lắm.

Anh muốn đưa tôi đến một cánh đồng hoa rộng lớn, đến một khu rừng nơi mà có cây bạch dương nhỏ với cây phong cùng nhau lớn lên.

Anh nói muốn về quê nhà với tôi, sống cuộc sống bình an hạnh phúc, vui vẻ trải qua phần đời còn lại.

Anh nói muốn cùng tôi sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà.

“Xin lỗi Dương Sơ Lễ, em cũng muốn về quê với anh, đáng tiếc là em không đợi được…”

Tôi đã chết trong vòng tay Dương Sơ Lễ.

Thật tốt, tôi vô cùng hạnh phúc…

Hoàn


Nhấn để mở bình luận

Cảnh Sát Dương Của Em