Câu Dẫn Đội Trưởng Đội Bóng Rổ Lạnh Lùng



Tất nhiên Mạnh Tân Lương không biết, trước khi đem đi giặt, chiếc áo này đã được Nhan Ngọc dùng để thủ dâm không biết bao nhiêu lần, thấm không biết bao nhiêu dâm thủy.
Mạnh Tân Lương vươn tay cầm lấy túi giấy, Nhan Ngọc lập tức thu tay về, giống như sợ bị anh chạm phải vậy.
Ánh mắt anh hơi lóe lên, lập tức nhìn thấy ý tránh né của Nhan Ngọc.

Đúng rồi, rõ ràng cô đã từng nói thích anh, vậy chuyện trả áo thế này chắc cũng chỉ là muốn mượn cớ gặp anh thôi đúng không?
Gió nhẹ thổi qua hai người, Mạnh Tân Lương yên lặng chờ Nhan Ngọc nói tiếp.
Sau vài giây yên lặng, Nhan Ngọc lôi trong cặp sách ra một món đồ, đưa cho Mạnh Tân Lương.
Đó là một quyển tiểu thuyết, một quyển khoa học viễn tưởng, được viết bởi một ngôi sao bóng rổ, cũng là thần tượng của Mạnh Tân Lương.
Tất nhiên là Mạnh Tân Lương đã mua quyển tiểu thuyết này rồi, đủ cả bản tiếng Anh và tiếng Trung.

Món quà này đối với anh mà nói là một món quà dư thừa, nhưng anh cũng không từ chối.
Nhan Ngọc đưa sách cho Mạnh Tân Lương, vẫn cúi đầu không dám nhìn anh: “Anh họ em rất thích tác giả này nên đã mua dư ra một quyển, tặng anh...”
“Cảm ơn.” Mạnh Tân Lương nói.
Anh chờ Nhan Ngọc nói tiếp.
Nhưng Nhan Ngọc lại không nói gì nữa, sau đó lùi lại một bước, giống như định xoay người rời đi.
Mạnh Tân Lương nhíu mày, sao cô có thể như thế chứ? Rõ ràng chủ động hẹn anh ra đây, còn tặng quà, thế mà không nói gì đã muốn đi.
Chuyện này chẳng khác nào là gọi điện thoại với đối phương, chưa nghe thấy đối phương nói gì thì đối phương đã tắt máy.
Tất nhiên Mạnh Tân Lương không cam lòng.
Mà lần này Nhan Ngọc chính là muốn khiến anh không cam lòng như vậy.
Mạnh Tân Lương quả nhiên rơi vào bẫy của cô, nhanh chóng lên tiếng gọi cô lại: “Em...!Có phải là muốn nói gì với anh không?”
Bước chân của Nhan Ngọc hơi chậm lại, ánh mắt giống như đang đấu tranh rất nhiều.

Cô nhìn anh, do dự vài giây rồi mới trả lời: “Không...!Không có.” Giọng điệu đúng kiểu không có gì mới là lạ.
“...Anh cảm thấy chúng ta nên nói chuyện.” Mạnh Tân Lương càng thêm không cam lòng.
Nhan Ngọc cúi đầu, vô cùng xấu hổ, lý nhí nói: “Em thấy rất có lỗi với Ngọc Văn, lần say rượu kia là ngoài ý muốn, nhưng lần dã ngoại kia...!Mọi chuyện đều do em quá nhạy cảm, em chỉ muốn giảm bớt tình trạng khó chịu của anh, nhưng không ngờ cuối cùng lại thành bản thân mình không nhịn được...!Thôi quên đi, em không nói nữa...!Chúng ta không thể tiếp tục như thế này.

Từ nay về sau em sẽ không liên lạc với anh nữa, như thế sẽ tốt cho tất cả mọi người.

Em xin lỗi.”
Nhan Ngọc nói đến đây thì vươn tay lên âm thầm lau nước mắt,ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mạnh Tân Lương, nức nở nói: “Em sẽ cố gắng quên anh đi.”
Cái nhìn này in sâu trong trái tim Mạnh Tân Lương.
Cô nói xong thì xoay người chạy đi.
Nhan Ngọc thực sự nên chuyển đến học Học viện Hí kịch trung ương, kỹ năng khóc lóc diễn xuất đúng là quá xuất sắc.
Nhan Ngọc chạy rất nhanh, dáng chạy lung lay sắp đổ, nhìn vô cùng thương tâm.
Sau lưng cô, Mạnh Tân Lương vẫn đứng yên tại chỗ, đôi môi mỏng mím chặt lại.
Vài ngày sau, đội bóng rổ của Mạnh tân Lương chuẩn bị có một trận thi đấu, mọi người tập luyện vô cùng chăm chỉ.

Trần Ngọc Văn thỉnh thoảng có thời gian lại tới cổ vũ cho bạn trai.
Những lúc như thế này, Trần Ngọc Văn lại kéo theo vài người bạn tới sân bóng.

Ban đầu Nhan Ngọc giả vờ từ chối một chút, sau đó sẽ làm ra vẻ bị Trần Ngọc Văn thuyết phục, miễn cưỡng tới sân bóng với mọi người.


Nhấn để mở bình luận

Câu Dẫn Đội Trưởng Đội Bóng Rổ Lạnh Lùng