Cha Hôm Nay Ngươi Đã Đọc Sách Chưa



CHƯƠNG 48: TRƯỢNG PHU


Dịch giả: Luna Wong


Tim của Chu Thanh nhảy một cái.


Lẽ nào Vương Cường đã xảy ra chuyện sao?


Thật có người phục vụ cho nhân dân sao?


Nương của Vương Cường bị đẩy ngã, lăn lông lốc đứng lên lại nhào tới trên người Chu Thanh.


“Tiểu xướng phụ(đồ đĩ) câu dẫn nam nhân, Vương gia ta đắc tội ngươi chỗ nào, ngươi phải hại hài nhi của ta như thế, ngươi nói, ngươi nói a! Đồ đê tiện không biết xấu hổ! Ngươi rốt cuộc ném hài nhi của ta đi đâu rồi.”


Nương của Vương Cường tựa như điên vậy đánh về phía Chu Thanh, nguyên bản đều đi tới cửa phòng Chu Hoài Sơn chạy tới như một trận gió, đoạt ở trước khi Thẩm Lệ động thủ, nhấc chân một cước đá hướng nương Vương Cường.


“Cút, hài nhi của ngươi không thấy ngươi đi tìm a, liên quan cái rắm gì đến khuê nữ ta!”


Chu Hoài Sơn quần áo lụa là cả đời, cái loại thường thức nhân gian đệ đệ không đánh tẩu tử gì đó ở chỗ hắn hoàn toàn không thành lập.


Huống chi là tẩu tử của tẩu tử.


Hắn chỉ biết một việc, ai khi dễ khuê nữ hắn người đó chính là vương bát đản.


Một cước đá ngã nương của Vương Cường, Chu Hoài Sơn xanh mặt đứng ở một bên khác của Chu Thanh, cùng Thẩm Lệ một trái một phải hình thành một đôi môn thần bảo hộ Chu Thanh.


Nương của Vương Cường làm sao cũng không nghĩ tới, Chu Hoài Sơn ngu xuẩn trong ngày thường đến rắm cũng không dám thả trước mặt mọi người lại dám động thủ với nàng.


Bị một cước của Chu Hoài Sơn đá ngã, nương của Vương Cường ngồi dưới đất vỗ đùi gào khóc rít gào.


“Ta không sống nữa a, ta còn sống làm cái gì, để một cước của thân gia đá ngã, ta còn mặt mũi nào sống nữa a.”


Nghe nương của Vương Cường đột nhiên nói cái này, nhất thời mặt của Tôn thị trắng nhợt, thật nhanh nhìn Chu Hoài Sơn một mắt, muốn chạy tới ngăn chặn miệng của nương Vương Cường.


Nhưng vào lúc này, bên ngoài một loạt tiếng bước chân tiến tới gần.


Cũng may Chu Thanh bọn họ tựa hồ không có nghĩ nhiều với cái chữ thân gia này, mắt thấy Chu Thanh bọn họ không có phản ứng, Tôn thị thở phào nhẹ nhõm.


Tộc trưởng dẫn đầu, phía sau theo Chu lão gia tử phu thê Chu Hoài Hải cùng với cha Vương Cường, còn có một lão đầu nghiêm túc Chu Thanh không biết, mọi người trầm mặt tiến đến.


Thẩm Lệ nhìn tộc trưởng, trước khi bọn hắn mở miệng, tỷ số mở miệng trước.


“Hơn nửa đêm nháo lên, đến bây giờ cũng không biết là vì sao nháo, đến người đều kinh động, có thể thấy được không phải việc nhỏ, chỉ là. Nơi này rốt cuộc là nhà của ta.”


Dứt lời, Thẩm Lệ quan sát lão đầu bên người tộc trưởng kia một mắt.


Tộc trưởng nhìn Thẩm Lệ đi thẳng vào vấn đề nói: “Vương Cường đã một ngày một đêm chưa về nhà, có người thấy ngày trời mưa đó, Vương Cường và Thanh nha đầu chân trước chân sau vào một chỗ hoang miếu đụt mưa, Vương gia tới hỏi tình huống.”


Thẩm Lệ nói: “Chỉ là hỏi một chút tình huống sao? Cái loại hỏi vào cửa đã đánh người này sao?”


Câu này, Thẩm Lệ không phải là nói với tộc trưởng, mà là nhìn về phía lão đầu bên cạnh thân tộc trưởng kia, trong giọng nói là bất thiện vô cùng.


Hắn vốn là đầu lĩnh tổ chức ám ảnh, tinh phong huyết vũ gì chưa từng trải qua, lúc này lạnh mặt, lệ khí trên người có thể nói là nồng.


Lão nhân kia bị Thẩm Lệ nhìn như vậy, tâm trạng không khỏi co rụt lại.


Trong lòng tộc trưởng trái lại cực thống khoái.


Người của Vương Gia thôn mất tích, chạy đến hắn Khánh Dương thôn tìm người thì cũng thôi, còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, một chút không để tộc trưởng là hắn vào mắt.


Chu Hoài Hải thấy Thẩm Lệ bày dung mạo, tức giận nói: “Ngươi thái độ gì, nói chuyện với Vương tộc trưởng thế sao! Các ngươi còn lý luận phải không.”


Bookwaves.com.vn

Thẩm Lệ nhìn về phía Chu Hoài Hải, “Ngươi cảm thấy ta nên có thái độ gì? Nơi này là Khánh Dương thôn, không phải Vương Gia thôn, tộc trưởng của Vương Gia thôn đến Khánh Dương thôn bày uy phong gì!”


Tộc trưởng…


Tiểu tử, rất biết nói chuyện a.


Vương tộc trưởng…


Ta ra oai hồi nào!


Vương tộc trưởng hung hăng trừng nương của Vương Cường một mắt, “Nói cái gì, hỏi cho đàng hoàng.”


Nương của Vương Cường đầy mặt giận dữ từ dưới đất bò dậy, nghiến răng nghiến lợi nói với Chu Thanh, “Ngày đó trời mưa, ngươi có gặp qua Vương Cường không?”


Chu Thanh nói: “Không.”


“Ngươi nói bậy, có người tận mắt thấy ngươi và Vương Cường cùng nhau vào một chỗ hoang miếu.” Nương của Vương Cường nâng cao giọng nói.


“Có người? Ai? Nói tên ra đây!”


Chu Thanh cũng không tin, ngày đó mưa lớn như vậy, còn có người nhìn thấy nàng và Vương Cường vào hoang miếu.


Thẩm Lệ đứng ở bên cạnh Chu Thanh, thần sắc lạnh lùng nhìn nương của Vương Cường.


“Đã là có người thấy Vương Cường và Chu Thanh chân trước chân sau vào hoang miếu, hiện tại không tìm được Vương Cường, báo quan đi, phản chính chúng ta nói cái gì các ngươi cũng không tin, hà tất làm lỡ thời gian, báo quan đi.”


Thẩm Lệ vừa nói ra, Tôn thị và Vương thị nhất thời liếc nhau.


Chu Hoài Hải thấp cúi đầu, ánh mắt lóe ra nhìn về phía một bên.


Ca tẩu của Vương thị giận bốc hỏa, “Báo quan? Được a, đừng tưởng rằng báo quan chúng ta sợ ngươi! Có lý đi khắp thiên hạ! Báo! Báo ngay!”


Tộc trưởng nhìn Chu lão gia tử một mắt, nói với Vương tộc trưởng: “Vậy báo quan đi, ngươi xem coi thế nào?”


“Không được.” Chu Hoài Hải lập tức phản đối.


Tộc trưởng nhìn hắn.


Chu Hoài Hải liếm môi một cái, nói: “Đêm hôm khuya khoắt quan phủ nào có người, coi như là báo quan, đó cũng là ngày mai, đây làm lỡ một đêm vạn nhất Vương Cường gặp chuyện không may.”


Nương của Vương Cường nhất thời khóc lên, “Nếu Cường Tử xảy ra chuyện không may, ta cũng không sống được.”


Lúc nói chuyện, nàng mắt đỏ trừng Chu Thanh, “Cường Tử rốt cuộc ở đâu? A? Hắn là trượng phu ngươi a, ngươi không thể ác tâm như vậy a!”


Chu Thanh…


Gì?


Khóe mắt của Chu Hoài Sơn giật một cái, “Ngươi nói lời rắm thối gì, Vương bát cao tử đậu xanh nhà ngươi sao lại thành nữ tế của ta, cái gì nữ tế!”


Đáy mắt của Thẩm Lệ nổi lên sát khí.


Nương của Vương Cường phi một cái.


“Nhà ngươi thu sính lễ của nhà ta, hai hài tử trao đổi thiếp canh, hôn thư đều viết rồi, Chu Thanh nàng không phải tức phụ nhà ta thì là cái gì!”


“Nhà của ta lúc nào thu sính lễ của ngươi!” Chu Hoài Sơn táo bạo nói.


Nương của Vương Cường cắn răng nói: “Hai ngày trước trung thu, nhà ngươi thu của ta đủ mười lượng bạc sính lễ, thế nào, tướng ăn khó coi như vậy?


Ta cho ngươi biết, nếu như nhi tử ta còn tốt, ngươi lão lão thật thật qua cửa cho ta, nếu nhi tử ta có cái gì, tuy hắn đã chết, ngươi cũng chôn cùng cho ta!”


Chu Hoài Sơn tức giận run run, dương tay một cái tát quạt trên mặt nương Vương Cường.


Ba!


Trọng trọng một cái tát đánh được kêu là vang.


“Thả rắm con mẹ ngươi! Lão tử thu mười lượng bạc của ngươi lúc nào! Ngươi mới chôn cùng, cả nhà ngươi mới chôn cùng!”


Chu Hoài Sơn đột nhiên bạo phát, ai cũng không phòng bị, một cái tát đánh xuống, thân thể của nương Vương Cường nhất thời lảo đảo sang một bên.


Cha của Vương Cường nhanh chóng đưa tay đỡ nàng.


Tộc trưởng và tộc trưởng Khánh Dương thôn mục trừng khẩu ngốc.


Chu Hoài Sơn?


Đánh người?


Đánh nữ nhân?


“Ngươi đánh người thì thế nào? Ngươi còn là người sao?” Chu Hoài Hải kéo lại Chu Hoài Sơn, đưa tay liền đánh hắn.


Chu Hoài Sơn đẩy Chu Hoài Hải ra.


“Cút, ngươi tính là cọng hành nào, ta đánh người làm sao vậy? Nàng nói xấu khuê nữ ta, ta còn không thể đánh sao? Đừng nói nàng, ngươi ta cũng đánh giống vậy!”


Chu Hoài Hải đâu chịu được cái đẩy của Chu Hoài Sơn, vì để không ăn thiệt, nhanh chóng buông tay.


Bookwaves.com.vn

“Ngươi, ngươi ngươi quả thực con mắt không vương pháp!” Chu Hoài Hải trọng trọng vung tay, tức giận nghiến răng nghiến lợi.


Chu Hoài Sơn lại nhấc cổ áo của cha Vương Cường lên, mắt nộ tĩnh, “Ai thu bạc của ngươi? Ai trao đổi thiếp canh với ngươi?”


Cha Vương Cường muốn tránh thoát khai, nhưng vừa rồi cổ tay hắn chẳng biết bị cái gì đụng phải một cái, đột nhiên tê rần, một chút sức lực cũng không dùng được.


“Nương ngươi thu, thế nào, muốn quỵt nợ? Hôn thư đều định ra rồi, ngươi quỵt nợ cũng vô ích!”


Tuy rằng tránh không thoát, nhưng cha Vương Cường hắn rốt cuộc còn chưa thua khí tràng quát.


Vừa nghe lời này, Chu Hoài Sơn lập tức minh bạch xảy ra chuyện gì.


Đẩy cha Vương Cường ra, qua tay kéo cổ áo của Chu Hoài Hải.


“Ngươi bắt ta làm cái gì, buông ra, buông ra!”


Chu Hoài Hải từng bị Chu Hoài Sơn đánh, e sợ cho bị đánh lần nữa, hắn vội vàng hô, liều mạng đẩy tay của Chu Hoài Sơn ra.


Một quyền của Chu Hoài Sơn nệm vào hốc mắt hắn.


Chu Hoài Hải nhất thời nhãn mạo kim tinh.


Phanh!


Ngay một cái chớp mắt Chu Hoài Hải nhãn mạo kim tinh, sau gáy của hắn chợt đã trúng một côn.


Trong tay Chu Thanh dẫn theo một cây côn gỗ, hung hăng quất Chu Hoài Hải.


Chu Hoài Hải bị đau, nhất thời lảo đảo về phía trước, Chu Thanh nhấc chân đạp tới chỗ hắn.


Chu Hoài Hải không đứng vững, phác thông té, trong tay Chu Thanh dẫn theo một sợi dây nhào tới, sợi dây trực tiếp vòng cổ của Chu Hoài Hải.


“Ngươi làm cái gì!”


“Buông đại bá ngươi ra!”


“Thanh nha đầu, ngươi bình tĩnh một chút!”


Một sợi dây của Chu Thanh vòng cổ của Chu Hoài Hải, hiện trường nhất thời hỗn loạn.


Thẩm Lệ yên lặng dùng một hòn đá nhỏ bắn ra hướng Chu Hoài Hải, để hắn đứng dậy không được.


Tộc trưởng cả kinh một hơi thở lên cổ họng, “Thanh nha đầu, nghe tam gia, buông ra, buông ra, đây sẽ xảy ra tai nạn chết người.”


Chu Thanh gắt gao lôi sợi dây, Chu Hoài Hải bị nàng siết thở không ra hơi.


“Tam gia, ta chỉ muốn biết, sao ta lại đính hôn với người ta, ai định cho ta, Vương Cường là cái thứ gì tam gia ngươi cũng rõ ràng đi, ai nhận mười lượng bạc bán đứng ta! Hôm nay nếu như nói rõ thì thôi, nói không rõ, ta cũng không sống được, sắp chết kéo thêm một cái đệm lưng.”


Nương của Vương Cường hôm nay không đến nháo, nàng còn không biết bản thân đã có trượng phu!


Tôn thị cầm lấy gậy trên đất quất Chu Thanh.


“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi buông tay cho ta, buông ra!”


Chu Hoài Hải bị Chu Thanh siết, Tôn thị sợ đến toàn thân run run.


Thẩm Lệ bắt lại gậy gộc Tôn thị nâng lên, đứng ở bên người Chu Thanh.


Gậy gộc của Tôn thị đánh không được, mắt thấy Chu Hoài Hải nghẹn mặt đều tím, gấp nước mắt ào ào rơi, phác thông quỳ xuống với Chu Thanh.


“Thanh nha đầu, ngươi muốn siết thì siết ta, buông đại bá ngươi ra, buông ra.”


Chu Thanh không để ý tới nàng, một đôi mắt nhìn về phía Chu lão gia tử.


Chu Hoài Sơn đứng ở bên cạnh Chu Thanh, rít gào rống giận, “Nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”


Chẳng ai nghĩ tới, sự tình phát triển đến bước này.


Chu lão gia tử chỉ cảm thấy ngực đau, thở không nổi.


Tôn thị khóc hai mắt đẫm lệ, “Bạc là ta thu, thiếp canh là ta trao đổi, Thanh nha đầu, ngươi muốn tức giận thì xông về phía ta, thả đại bá ngươi ra.”


Chu Thanh nói với tộc trưởng: “Tam gia, việc này, cũng nên cho ta một cái công đạo đi.”


Tộc trưởng nói: “Thanh nha đầu, ngươi thả đại bá ngươi, tam gia cho ngươi một công đạo.”


“Tam gia, ta luôn luôn nghe lời của người, nhưng lần này, người vẫn là giúp ta giải quyết xong trước đi.”


Cảm tạ Sơn Đông lão yêu tiểu khả ái khen thưởng! Cảm tạ ngươi ngày hôm nay uống thuốc đi sao tiểu khả ái khen thưởng! Cảm tạ DJF tiểu bằng hữu tiểu khả ái khen thưởng! Cảm tạ đầu tường tiểu khả ái khen thưởng!



Nhấn để mở bình luận

Cha Hôm Nay Ngươi Đã Đọc Sách Chưa