Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ


Công ty thiết kế quốc tế Ninh Thị

Văn phòng Tổng Giám Đốc.

"Mậu Tư Vân, cậu có ý tứ gì?" Hai tay Ninh Doãn Ngân thon dài chống lên bàn
làm việc, sắc mặt xanh mét trừng mắt nhìn trợ lý kiêm bạn tốt trước mặt.

"Doãn Ngân, đừng bực tức như vậy."

Mậu Tư Vân lá cái người lịch sự, thân cao 1m86, nhìn qua cũng không làm cho người khác có cảm giác áp bức.

"Dù sao cũng tìm sáu năm rồi..."

"Đáng chết!" Ninh Doãn Ngân dùng lực đập xuống bàn làm việc, mạnh đến nỗi cái bàn cơ hồ muốn bị đập nát dưới tay của anh ta, "Cậu cũng không phải
không biết tầm quan trọng của nó."

"Chính là vì mình biết, nên
mình mới không vội." Mậu Tư Vân lộ ra nụ cười như gió xuân, "Doãn Ngân,
nếu thật sự do có người cố ý, vì sau đã sáu năm rồi, hắn ta lại không có một hành động nào?"

Mậu Tư Vân nhìn bạn mình, trong lòng khẽ thở dài. Cái người bạn tốt kiêm cấp trên này, có lẽ anh thật sự không hiết
về anh ta.

Bắt đầu từ cái ngày của
sáu năm trước, anh ta cứ cố chấp tìm kiếm cô gái đó. Đúng là, cô gái này như là bóc hơi, không có một chút dấu vết. Kỳ thực, anh cũng không
biết, Ninh Doãn Ngân tìm người hay là tìm vật!

Nếu, anh ta thật
sự đem trái tim của mình mất đi trên người cô gái xa lạ kia, cũng bở vị
cái gọi là một đêm. Tình?...Chắc không... Nhất định là không!

Ninh Doãn Ngân, giám đốc công ty thiết kế quốc tế Ninh thị. A thị có tất cả
tình nhân thiếu nữ trong mộng! A thị có người đàn ông cực kỳ có giá trị
hoàng kim! Anh ta không chỉ có nhiều tiền, bên ngoài càng lạnh lùng làm
nhiều người mê muội. Chỉ cần đầu ngón tay anh ta hơi vạch vạch, có biết
bao nhiêu nữ nhân nguyện ý quỳ gối dưới ống quần tây của anh ta. Nữ nhân của anh ta nhiều như y phục, một nhát liền có một bó, có khả năng mỗi
ngày đều đổi. Anh ta làm sao có thể vì một cây cỏ nhỏ mà bỏ cả cánh
rừng?

"Mặc kệ." Ninh Doãn Ngân tựa hồ có phần giận dỗi, "Cậu có
biết rằng tháng sau ông nội tôi tổ chức tiệc sinh nhật, nếu ông nội
không nhìn thấy cái chìa khóa sẽ khiến cho chấn động."

Mậu Tư Vân nhướng mày, "Doãn Ngân, cái chìa khóa này thật ra là chìa khóa mở ra khó báo gì sao?

Mậu Tư Vân cũng có chút không rõ, về đồn đại ôn ào huyên náo về cái chìa
khóa này. Lời đồn nói, cái chìa khóa này là mở ra kho báo gia tộc Ninh
thị, cho nên có rất nhiều người đối với nó như hổ rình mồi. Phải biết
rằng tài sản Ninh gia đúng là vượt xa sự tưởng tượng của nhiều người,
nếu thật sự có được, như thế ba đời đều không cần lo cái ăn rồi.

"Tôi cũng không biết!" Ninh Doãn Ngân có phần ão não. Nếu thật là chìa khóa
kho báu cũng không tồi! Ninh gia của anh ta không có gì chỉ có tiền
nhiều hơn.

Lúc trước khi ông nội
giao chìa khóa cho anh ta có nói qua, năm năm muốn nhìn thấy cái chìa
khóa một lần. Đáng ra nắm trước nên để cho ông nội nhìn thấy, nhưng
trùng hợp vì năm trước sinh nhật ông nội không làm ở trong nước, anh ta
cũng tránh được một kiếp. Ông nội nói cái chìa khóa này quan hệ đến vận
mệnh của gia tộc Ninh gia, nhất định phải bảo vệ cho tốt. Cho đến lúc
này ông nội cũng không nói cái chìa khóa này mở ra kho báu gì!

Nhưng mà... Nhừng mà sáu năm trước**một đêm để cho anh ta đánh mất cái chìa
khóa. Nếu để cho ông nội biết cái chìa khóa không nhìn thấy nữa, không
biết anh sẽ thảm ra sao...

"Tiếp tục tìm! Nếu sinh nhật lần này
ông nội không nhìn thấy...Chính cậu lo liệu." Ninh Doãn Ngân nhàn nhạt
liếc Mậu Tư Vân một cái.

"Được rồi!" Mậu Tư Vân nhún vai, không
có biện pháp, người nào để cho cấp trên làm bạn tốt của anh làm gì, đến
bản thân mình phải ngoan ngoãn nghe lênh.

"Đúng rôi, ngày mai
Thầy thiết kế công ty HM ở mỹ sẽ đến A thị, chúng ta chuẩn bị phái người nào ra sân bay đón?" Mậu Tư Vân hỏi.

"Tôi tự mình đi đón!" ánh mắt Ninh Doãn Ngân hơi nhíu lại, chợt lóe sáng lên.

Năm năm trước, công ty thiết kế HM tại Mỹ nhanh chống thành lập, hơn nữa
trong vòng một năm liền trở thành công ty đệ nhất danh thiết kế ở Mỹ.
Làm cho người ta cảm thấy có chuyện nghi hoặc, người nắm giữ công ty
không rõ, toàn bộ về công ty chỉ có hai chữ, thần bí!

Càng làm cho Ninh Doãn Ngân cảm thấy kỳ quái, Ninh
thị quốc tế cùng HM chưa bao giờ tiếp xúc, vì cái gì đột nhiên lúc đó HM đề xuất hợp tác???


Nhấn để mở bình luận

Cha Tổng Giám Đốc Quá Càn Rỡ