Chẳng Thể Chối Từ


1

Ngay khi vừa ngoi lên khỏi hồ bơi, Cố Nhất đã va phải ánh mắt của Đường Huân.

Cô ngồi xổm bên thành hồ, chống cằm nhìn anh, khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau vài centimet.

Đường Huân nhìn anh cười, lúm đồng tiền nhè nhẹ hiện ra.

Xung quanh truyền đến tiếng huýt sáo, vang vọng trong bể bơi rộng lớn. Đồng đội đồng cảm vẫy tay chào Cố Nhất rồi bỏ chạy mất hút.

“Xong rồi hả? Đi ăn tối cùng tớ nhé?” Đường Huân nghiêng đầu, cười ngây ngô.

Nếu không phải đã sớm biết bản chất thật của cô, Cố Nhất nhất định sẽ bị vẻ ngoài ngây thơ của cô lừa.

Mấy hôm nay, Đường Huân không quản mưa gió ngày ngày đến xem anh tập luyện.

Vậy nên khi vừa nhìn thấy Đường Huân, như phản xạ có điều kiện, Cố Nhất từ bể bơi nhảy tót lên bờ, chạy thẳng vào phòng thay đồ.

Đường Huân đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng vì ngồi xổm quá lâu, chân cô nhất thời tê dại, không tự chủ được mà ngã xuống hồ bơi, nước bắn lên tung toé.

Nghe tiếng hét của cô gái và tiếng nước vang lên sau lưng, Cố Nhất dừng bước, hoài nghi rằng đây lại là một âm mưu khác của cô.

Vốn nghĩ rằng bỏ đi mới là cách tốt nhất, nhưng lại không đi được bước nào. Cố Nhất khẽ thở dài, xoay người chạy lại.

Mặc dù trước đây Đường Huân hay dùng mánh khóe để lừa Cố Nhất, nhưng cô thật sự không biết bơi, vậy nên lúc này đang vùng vẫy dưới nước.

Cố Nhất cau mày, nhảy xuống, bế cô lên, đặt cô nằm bên thành hồ, để cô nôn nước ra.

Hôm nay Đường Huân mặc một bộ váy trắng, lúc này toàn thân đã ướt sũng. Cố Nhất quay đầu nhìn qua hướng khác, đang định đứng dậy lấy khăn lau khô cho cô thì bị một bàn tay giữ lại.

“Cậu… khụ khụ khụ … đừng đi!” Tóc cô lộn xộn dính vào hai bên mặt, khuôn mặt nhỏ vì ho mà đỏ lên, nhưng lực tay lại rất mạnh: “Vì cậu đã xả thân… khụ khụ khụ… làm anh hùng cứu mĩ nhân, vậy nên tớ… khụ khụ khụ… sẽ lấy thân báo đáp cậu.”

Cố Nhất cụp mắt, bất lực nhìn cô.

Đã đến nước này rồi còn không chịu tha cho anh. Cố Nhất theo bản năng muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô, đôi mắt ướt át kia còn đang chớp chớp nhìn anh, anh lại không nhẫn tâm.

Anh xoa xoa ấn đường, ho kẽ rồi nói: “Tôi đồng ý với cậu.”

“Đồng ý gì cơ?” Đường Huân giả vờ không hiểu, nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.

“Đồng ý… làm bạn với cậu.”

Cô gái nhỏ vừa mới tỏ ra hấp hối kia đột nhiên đứng thẳng dậy, đôi mắt hạnh sáng ngời, giọng nói trong trẻo vang lên: “Một lời đã định.”

Cố Nhất thở dài, nghi ngờ bản thân lại một lần nữa mắc bẫy của cô.

2

Ân oán của hai người bắt đầu từ một tháng trước.

Khi đó, trước cổng trường có một quán lẩu mới mở, Đường Huân và bạn cùng phòng hẹn nhau đến đó ăn thử.

Sau 2 tiếng chờ đợi, cuối cùng cũng đến lượt họ, nhưng những món ăn mà họ muốn ăn đều đã hết, lúc ăn cũng chẳng thấy vui vẻ gì.

Đường Huân nhai rau trong bát, thở dài nhè nhẹ.

Từ khi sinh ra, cô đã mang vận xui.

Khi mua đồ uống, cô chưa bao giờ trúng được “một chai khác”, gửi chuyển phát nhanh thì bị hỏng giữa chừng, đi trên đường bằng phẳng cũng có thể bị ngã…

May mắn là bạn cùng phòng của cô đều rất tốt, chưa từng ghét bỏ cô. Đường Huân cảm thấy rất áy náy, chủ động thanh toán hoá đơn.

Khi tính tiền, thu ngân nói với cô rằng mỗi bàn có thể bốc thăm trúng thưởng một lần, có phiếu miễn phí và giảm giá, tỷ lệ trúng cao tới 95%.

Ban đầu Đường Huân hơi do dự, nhưng khi biết tỷ lệ thắng cao đến 95%, cô lại rất kích động. Cô cẩn thận chọn một cái, tràn đầy mong đợi mà mở ra.

_____Chúc bạn may mắn lần sau.

Đường Huân bình tĩnh đặt tờ giấy xuống, quả thật là không có ngoại lệ nào xuất hiện trong đời cô.

“Chúc mừng quý khách đã nhận được phiếu miễn phí hoá đơn.”

Người thu ngân hào hứng nói với chàng trai bên cạnh. “Nếu tiêu hơn 200 tệ, quý khách có thể rút thêm một lần nữa.”

Đường Huân bất lực nhìn chàng trai đưa bàn tay thon dài ra tuỳ ý rút một phiếu, lại là giải nhất.

Đây là kiểu may mắn thần kỳ gì vậy???????

Xung quanh ồn ào, Đường Huân cũng vô cùng hâm mộ nhìn chàng trai bên cạnh. So với sự phấn khích và kinh ngạc của mọi người, bản thân người thắng cuộc lại vô cùng bình tĩnh, chàng trai lễ phép cảm ơn rồi cầm hai tờ phiếu rời đi.

Đường Huân lưu luyến nhìn theo bóng lưng chàng trai kia mấy lần, thầm thở dài, đúng là so với người khác chỉ càng làm cho bản thân thêm tức giận.

Sau khi ăn xong, mọi người tản bộ để tiêu hoá thức ăn. Vừa nhìn thấy máy gắp thú, mắt Đường Huân lập tức sáng lên, cảm giác mất mát cũng tự động biến mất. Nhưng không may là, không những con gấu nhỏ mà cô nhìn trúng đã có người gắp mất, mà trong máy cũng không còn nhiều gấu bông nữa.

Là cao thủ gắp thú nào vậy???????

Đường Huân lại gần nhìn kỹ hơn, phát hiện người kia chính là chàng trai vừa gặp ở quán lẩu, hai tay anh ôm toàn là gấu bông, chỉ lộ ra một đôi mắt đen láy. Nhìn thấy ánh mắt ai oán của cô gái nhỏ, anh ngạc nhiên trong phút chốc, sau đó lại nhanh chóng nghĩ đến gì đó, đưa tay ra, hỏi một câu: “Tặng cậu một con nhé?”

“Không thèm.” Đường Huân liếc xéo anh, tức giận bỏ đi.

Khi bản thân mình xui xẻo mà gặp trúng người may mắn đầy mình là một việc vô cùng khó chịu, đã thế lại còn gặp những 2 lần!!! Đường Huân đơn phương quyết định xem chàng trai mà mình không biết tên này thành kẻ thù.

Nhưng chỉ sau một ngày, cô lại tự mình đưa tới cửa, cười nịnh nọt: “Lần trước cậu nói tặng gấu bông cho tớ, còn tính không?”

Chàng trai nhận ra cô, mơ hồ gật đầu.

“Vậy tớ không cần gấu bông, cần cậu giúp tớ một việc được không?”

Đường Huân chân thành hỏi.

Hôm đó sau khi trở về, nghe bạn cùng phòng phổ cập kiến thức, Đường Huân mới biết chàng trai đó tên là Cố Nhất, là thành viên của câu lạc bộ bơi lội, đồng thời là giáo thảo do đại học S bầu ra.

Bạn cùng phòng xúi giục Đường Huân nên kết bạn với Cố Nhất, trung hoà vận khí một chút, không chừng có thể giúp cô thoát khỏi bể khổ.

Đường Huân suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy phương pháp này hợp lý quá chừng, ngày hôm sau liền bắt tay hành động.

Sau khi nghe lí do, Cố Nhất cảm thấy hoang đường, nghiêm túc từ chối cô: “Không nên mê tí dị đoan.”

Nhưng Đường Huân đời nào từ bỏ dễ dàng như vậy, cô tiến công mãnh liệt, quyết phải khiến cho Cố Nhất khuất phục.

Sau một tháng tiếp xúc, Cố Nhất phát hiện Đường Huân thực sự quá là xui xẻo đi. Gặp nhau 10 lần thì cô bị ngã 7 lần, lần cuối cùng còn ngã thẳng xuống hồ bơi.

Cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, vậy nên Cố Nhất quyết định sẽ đáp ứng cô.

3

Đường Huân lập ra một danh sách, ghi lại những điều xui xẻo mà cô đã gặp phải từ nhỏ tới lớn, sau đó cùng Cố Nhất làm lại một lần để xác minh rằng nó có hiệu quả hay không.

Việc đầu tiên cô làm là kéo Cố Nhất vào siêu thị, chỉ vào đồ uống trên giá: “Chọn một chai đi.”

Đường Huân thực sự muốn trải nghiệm cảm giác trúng thưởng thêm một chai khác.

Nhìn cô gái nhỏ mở to đôi mắt, trên mặt tràn đầy chờ mong, Cố Nhất không khỏi có chút buồn cười. Khoẻ môi anh khẽ cong lên, anh hỏi cô: “Cậu thích vị gì?”

“Vị chanh!”

Cố Nhất lấy một chai nước vị chanh từ trên kệ xuống, sau đó đi về phía quầy thu ngân. Đường Huân theo sau anh như cái đuôi nhỏ, ánh mắt dán chặt vào chai nước.

Cố Nhất bật cười, đưa đồ uống cho Đường Huân.

Cô thành kính nhận lấy chai nước, hít một hơi thật sâu rồi từ từ vặn nắp chai.

_____ Chúc bạn may mắn lần sau.

Cố Nhất thấy ánh sáng trong mắt Đường Huân vụt tắt, đang định an ủi thì cô đột nhiên vỗ đùi nói: “Tớ bất cần quá, phải mua thêm vài chai, như vậy sẽ có nhiều cơ hội hơn.”

Vừa dứt lời, cô liền kéo Cố Nhất còn chưa kịp phản ứng đi vào siêu thị, mua liền một mạch 12 chai. Khi mở chai thứ 8 ra, cuối cùng cô cũng nhìn thấy dòng chữ “thêm một chai nữa.”

Khoảnh khắc đó, Đường Huân cảm thấy toàn bộ nắp chai đều phát sáng, đây tuyệt đối là thời khắc khó quên trong đời cô.

Thấy cô ôm chai nước trong ngực, Cố Nhất không nhịn được hỏi: “Không uống sao?”

Đường Huân cười híp mắt, nói: “Tớ muốn đem về giữ làm kỷ niệm.”

“Mấy chai còn lại…” Cố Nhất nhìn những chai nước bên cạnh, đột nhiên có chút bất an.

“Tặng cậu á!” Đường Huân khí khái vung tay, trong mắt cô không có gì ngoài chai nước đã “khui” mà cô đang ôm trong lòng.

Cố Nhất: …..

Cũng không thể nhờ Cố Nhất giúp không như vậy, Đường Huân quyết định sẽ mời anh một chầu lẩu.

Vẫn là quán lẩu kia, lần trước Đường Huân không ăn được món ba chỉ bò cuộn mà cô yêu thích, Đường Huân đã thất vọng rất lâu.

Lần này cô cố ý đến sớm, khi nhìn thấy những miếng bò cuộn đầy mỡ, nụ cười lan ra từ khoé miệng cô.

“Vui vẻ vậy sao?” Cố Nhất không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đường Huân gật đầu, trịnh trọng đáp: “Nếu có cơ hội giật được phiếu miễn phí, tớ sẽ càng vui hơn.”

Tuy nhiên, Cố Nhất cuối cùng cũng không giật được phiếu miễn phí cho cô, mà giật được một phiếu giảm giá 30%.

Mặc dù Cố Nhất không phải là vận động viên bơi lội chuyên nghiệp, nhưng anh cũng chú ý đến việc kiểm soát cân nặng cơ thể. Lần cuối ăn lẩu cách đây không lâu, nên lần này anh cũng ăn rất ít.

Đường Huân tỏ vẻ tiếc nuối, rồi lại hoan hỉ dọn sạch mấy đĩa bò cuộn.

Được ăn ngon lại còn được giảm giá, cô xoa xoa cái bụng căng tròn của mình, cảm thấy thỏa mãn.

Điều thứ 3 là gắp gấu bông.

Đường Huân vẫn luôn canh cánh trong lòng việc không gắp được con gấu mà mình yêu thích kia nên đã kéo Cố Nhất đi khắp nơi tìm máy gắp thú.

Cô đã tự mình gắp thử vài lần, nhưng đều không ngoài ý muốn mà thất bại hết. Vậy nên cô đành giao trọng trách này lại cho Cố Nhất.

Người ta luôn nói rằng gắp gấu bông cũng có xác suất, thường là phải mất vài lượt mới có thể gắp được gấu bông, nhưng…

Đường Huân nhận lấy con gấu mà Cố Nhất đưa cho cô.

Đây là con thứ 6 rồi.

Cô gái bên cạnh nhìn thấy Đường Huân đang ôm đầy gấu bông trong tay, khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự ghen tị, quay sang oán trách người bạn trai đang đứng bên cạnh: “Nhìn bạn trai người ta kìa, nhìn lại anh xem? Một con cũng không gắp được.”

Thanh âm của bọn họ cũng không quá nhỏ, lọt vào trong tai Đường Huân rất rõ ràng. Cô theo bản năng muốn giải thích rằng Cố Nhất không phải bạn trai mình, nhưng khi thoáng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Nhất, một cảm giác kì lạ nảy sinh trong lòng cô, càng lúc càng tăng lên.

Cô bỗng nhiên không muốn giải thích nữa.

Trên đường trở về trường, Đường Huân dời mắt khỏi những con gấu bông trong tay, hỏi Cố Nhất: “Con gấu bông lần trước gắp được, cậu có tặng cho người khác không?

“Không có, vẫn còn ở kí túc xá.”

Đường Huân liên tưởng đến đống gấu bông đó với cơ bụng 8 múi của Cố Nhất khi ở chung một chỗ, đích thực là một sự tương phản đáng yêu. Cô không thể không cười phá lên.

Cố Nhất liếc nhìn cô, nghiêm túc giải thích: “Em gái của tôi thích nó, tôi định ngày nghỉ sẽ mang về cho nó.”

À, ra là vậy.

Nhưng cách anh giải thích vừa nghiêm túc lại vừa đáng yêu, nụ cười trên khoé miệng Đường Huân lại càng sâu.

Vừa định bước vào kí túc xá nữ, Đường Huân liền nhớ tới danh sách mà mình lập.

Ngày mai là thứ 7, cô muốn đến công viên giải trí. Lần trước ngồi trên tàu lượn siêu tốc, động cơ đột nhiên dừng giữa không trung, cô vẫn luôn nghĩ rằng nguyên nhân là do mình. Từ đó Đường Huân không còn chơi tàu lượn siêu tốc nữa.

Nhưng cô lại là người đam mê những trò chơi kích thích, muốn nhân cơ hội này thử lại một lần.

“Có được không?” Đường Huân mong đợi nhìn Cố Nhất.

Đôi mắt của cô rất to, trong trẻo không chút tạp chất, cùng với vẻ ngoài đáng yêu, ai mà nỡ lòng từ chối chứ.

Cảm xúc không rõ thoáng qua trong mắt Cố Nhất, anh mím môi, đáp lại: “Có thể.”

4

Hai người hẹn nhau chin giờ sáng sẽ xuất phát.

Đường Huân thế mà lại ngủ quên mất, khi tỉnh dậy thì loạn hết cả lên, tuỳ tiện mặc quần áo rồi lao ra khỏi cửa.

Nhìn thấy Cố Nhất đang đợi mình ở tầng dưới, cô tăng tốc mà không để ý đến hòn đá dưới chân. Đường Huân vấp phải nó, lao thẳng vào Cố Nhất.

Đường Huân đứng dậy trong sự hoài nghi của Cố Nhất, xoa xoa cái trán bị va chạm của mình, thầm nghĩ rằng cơ bụng của anh quả thật trong phải chỉ để trưng.

Ngẩng đầu, nhìn thấy hai tai anh đỏ bừng lên, trong mắt cô hiện lên vẻ hứng thú, chân thành hỏi: “Cậu xấu hổ hả?”

Cố Nhất nghe vậy, gắt gao nhìn cô một cái, ném bữa sáng trong tay cho cô rồi xoay người bỏ đi.

Bữa sáng vẫn còn nóng hổi, Đường Huân hớn hở đuổi theo, cảm thấy Cố Nhất càng ngày càng đáng yêu.

Lúc vào cửa tàu lượn siêu tốc, nụ cười trên mặt Đường Huân biến mất. Cô vẫn lo rằng vận xui của mình sẽ ảnh hưởng đến mọi người, cô cũng không muốn trải qua cảm giác bị treo giữa không trung thêm một lần nữa.

“Yên tâm, có tôi ở đây rồi.” Cố Nhất như hiểu được suy nghĩ trong lòng Đường Huân, vỗ vai cô trấn an.

Đúng vậy, với vận khí của Cố Nhất, không chừng có thể hoá giải được vận khí xui xẻo của cô.

Nghĩ vậy, Đường Huân từ từ thả lỏng, bình tĩnh ngồi lên tàu lượn siêu tốc.

Khi tàu lượn được kích hoạt, cảm giác lo lắng lại quay trở lại. Đường Huân không thể không nắm chặt tay lại. Nhưng giây tiếp theo, cổ tay cô được bao phủ bởi hơi ấm, bàn tay được nắm lấy, tràn ngập cảm giác an toàn.

Rõ ràng tàu lượn còn chưa lên cao, nhưng trái tim cô lại như đang ở trên mây, nhảy nhót loạn xạ, căng thẳng còn sót lại cũng theo đó mà bị xua tan đi, chỉ còn cảm giác ngọt ngào.

Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng kích thích, cũng không có trục trặc nào xảy ra. Đường Huân chơi vui quên trời quên đất.

Chỉ là……

Cô nhìn Cố Nhất ở cách đó không xa, cậu đang ngồi xổm trước thùng rác, nôn ói dữ dội, sắc mặt tái nhợt, khác một trời một vực với vẻ đẹp trai tuấn tú thường ngày.

Thì ra Cố Nhất không thích các trò chơi cảm giác mạnh.

Nhớ lại tối qua anh do dự, nhưng vẫn đáp ứng yêu cầu của cô, Đường Huân cảm thấy có chút áy náy, đỡ anh đứng dậy, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Cố Nhất xua tay: “Tôi không sao.”

Rõ ràng là mặt đã không còn chút máu nào, nhưng vẫn an ủi cô. Đường Huân rất cảm động, cô quyết định sẽ mời Cố Nhất uống trà sữa.

Cố Nhất còn chưa kịp ngăn lại, cô đã chạy mất. Anh lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại mà cô nhờ anh cầm giúp, hơi nhíu mày.

May mà Đường Huân có mang theo ví tiền, xếp hàng đợi một lúc lâu mới mua được 2 ly trà sữa. Có điều là cô đã đánh giá thấp diện tích của công viên giải trí và mức độ mù đường của mình. Cầm 2 ly trà sữa trong tay, cô nhìn đám người trước mặt, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Đường Huân như ruồi không đầu*, quay đi quay lại vẫn không tìm được đường. Khi cô đang tuyệt vọng thì nghe thấy âm thanh từ loa cách đó không xa vang lên.

*无头苍蝇 (ruồi không đầu): mô tả sự hoảng loạn của một người.

“Thông báo tìm người: Mời bạn nhỏ Đường Huân nhanh chóng đến phòng bảo vệ, có phụ huynh đang sốt ruột đợi ở đây.”

Thông báo lặp đi lặp lại 3 lần Đường Huân mới sực tỉnh, hỏi đường người bên cạnh rồi vội vàng chạy đến phòng bảo vệ.

Cố Nhất vẫn luôn nhìn chằm chằm ra cửa, thứ đầu tiên anh thấy là Đường Huân đang chạy về phía bên này, chiếc băng đô chuột Mickey trên đầu cô khẽ đung đưa.

Sau khi chạy vào, Đường Huân cũng không dừng lại, cứng ngắc lao vào lòng Cố Nhất. Khi vừa va chạm, cả hai người đều sững sờ.

Đường Huân vội vàng lui ra, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, không biết là do chạy nhanh quá hay do nguyên nhân gì khác.

Không khí ái muội của hai người bị phá vỡ, nhân viên công tác lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Em là bạn nhỏ Đường Huân?”

Câu này nghe có chút kỳ quái, Đường Huân cũng dung một mặt dấu chấm hỏi nhìn về phía Cố Nhất: “Sao cậu lại thành phụ huynh của tớ rồi?”

Cố Nhất ho nhẹ một tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Vận khí xui xẻo của cậu vẫn không đỡ hơn chút nào.”

Anh đột nhiên chuyển chủ đề, Đường Huân có hơi không phản ứng kịp. Sau khi phát hiện ra, lại cho rằng Cố Nhất đang trách mình, thất vọng cụp mi: “Đúng… Còn gây ra cho cậu nhiều phiền toái như vậy, thật xin lỗi.”

Ngay khi Đường Huân đang chuẩn bị kết thúc tình bạn này, giọng nói trong trẻo của Cố Nhất đã vang lên trước: “Hay là chúng ta nâng cấp quan hệ lên thành bạn trai bạn gái đi, có khi sẽ hiệu quả hơn thì sao?”

Đường Huân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải đôi mắt sáng ngời của Cố Nhất, như một vòng xoáy dần dần cuốn cô vào đó. Trong đầu như có pháo hoa đang nổ tung, lách tách không ngừng.

Thấy cô mở to mắt, hoảng sợ như một con sóc nhỏ, Cố Nhất cười khẽ: “Không muốn à?”

Đường Huân nghe thế lập tức phản ứng lại, tay phải đưa lên như phản xạ có điều kiện: “Muốn muốn muốn muốn!!!”

Nét cười trong mắt Cố Nhất càng sâu, anh kéo tay phải của Đường Huân xuống, nắm chặt trong tay, trầm giọng nói: “Đi theo anh, đừng chạy lung tung nữa.”

Toàn bộ động tác đều rất uyển chuyển, nếu không phải nhìn thấy hai tai cậu đã đỏ bừng lên, Đường Huân nhất định sẽ hoài nghi anh là người có kinh nghiệm trong tình yêu.

“Vâng.” Khoé môi Đường Huân cong lên, cúi đầu nhấp một ngụm trà sữa, rõ ràng cô đã gọi ít đường, nhưng vị ngọt lại tràn vào miệng, lan đến tận đáy lòng.


Nhấn để mở bình luận

Chẳng Thể Chối Từ