Chỉ Cần Em Thôi


Editor: Saki

Sáng hôm sau, Chu Phù bị đánh thức trong tiếng pháo, lúc tỉnh lại, Trần Kỵ đã không còn ở bên cạnh.

Trước khi người đàn ông rời đi, dùng chăn bọc cô thật chặt, giờ phút này còn buồn ngủ, vẻ mặt vẫn còn mơ hồ.

Căn nhà cũ cách âm bình thường, trong phòng ăn dưới lầu, tiếng nói chuyện của Trần Kỵ và bà nội Tô Tú Thanh còn có thể loáng thoáng xuyên qua khe hở sàn gỗ, truyền vào lỗ tai Chu Phù.

Tô Tú Thanh: “Này, thằng nhóc kia, để đũa xuống, không biết chờ Chúc Chúc à? Chờ Chúc Chúc cùng ăn.”

Chu Phù không nghe thấy Trần Kỵ trả lời, lại nghe Tô Tú Thanh nghi hoặc hỏi anh: “Chúc Chúc đâu con?”

Có lẽ Trần Kỵ đang ăn, giọng nói có chút mơ hồ, chỉ đơn giản đáp hai chữ: “Không kêu.”

Rất nhanh, phía dưới truyền đến tiếng Tô Tú Thanh giáo dục anh: “Con bị sao vậy? Lúc nhỏ còn biết yêu thương người ta, mỗi ngày dậy sớm làm bữa sáng cho Chúc Chúc, nhìn chằm chằm con bé ăn. Bây giờ lớn rồi, thật vất vả mới dẫn người về nhà được, ngược lại con mặc kệ con bé sao?”

“A Kỵ, con như vậy không được, cô gái nhỏ người ta chịu theo con, con phải đối tốt với con bé, phải yêu con bé, không phải ở bên nhau rồi thì không biết quý trọng.”

“Sao con có thể không yêu cô ấy chứ?” Trần Kỵ thấp giọng cười ra tiếng, “Cô ấy còn ngủ nên con không nỡ kêu. Hơn nữa, bữa sáng của cô gái này luôn luôn là con làm, miệng kén ăn, lát nữa con ăn xong, chờ lúc cô ấy muốn dậy, con sẽ làm cho cô ấy một phần nóng.”

Tô Tú Thanh nghe vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xoay người thoáng nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách, suy nghĩ một chút lại lo lắng: “Đã sắp mười giờ rồi, sao con bé này còn chưa tỉnh nhỉ? Sẽ không phải là bị bệnh chứ?”

“Nhất định là tối hôm qua tuyết rơi cảm lạnh.” Tô Tú Thanh không đợi Trần Kỵ uống hết hai ngụm cháo, lại thúc giục phía sau anh, “A Kỵ, hay là con lên lầu xem chuyện gì xảy ra đi? Sức khỏe của Chúc Chúc từ nhỏ đã không tốt, nếu thật sự bị bệnh, phải tranh thủ thời gian đưa đến bệnh viện khám, cũng đừng chậm trễ.”

“Mau mau mau, nhanh lên, con đừng ăn nữa, người bình thường đói một bữa cũng không chết đói, mau lên lầu nhìn xem.”

Trần Kỵ miệng hổ nhếch môi ho khan hai tiếng, buồn cười nói: “Con thấy cô ấy mới là cháu gái của bà nội đấy.”

Tô Tú Thanh liếc anh một cái.

Trần Kỵ chậm rãi nói: “Không cần nhìn đâu, cô ấy thật sự không sao, không bị bệnh, hiện tượng bình thường thôi ạ.”

Tô Tú Thanh đối với câu trả lời này của anh vô cùng không hài lòng, bàn tay đầy nếp nhăn vẫn mạnh mẽ vỗ một cái lên vai anh: “Con không nhìn làm sao biết?”

“Con mới từ trong phòng cô ấy đi ra, con có thể không biết à?” Trần Kỵ cười như không cười liế/m môi.

Lúc này đổi lại Tô Tú Thanh sửng sốt: “Sao con từ trong phòng con bé đi ra vậy? Người ta chưa tỉnh ngủ, con chạy vào phòng con gái để làm gì?”

Lúc này nụ cười của Trần Kỵ làm sao nhịn được, nói chuyện với bà nội sao lại vất vả như thế, anh không thể nói trắng ra được: “Hai chúng con đã đăng ký kết hôn, cô gái nhỏ kia là vợ của con, tối hôm qua con ngủ trong phòng cô ấy, bà nội nói con chạy phòng người ta để làm gì ạ?”

Trên lầu im lặng nghe một hồi lâu, gương mặt Chu Phù lập tức nóng lên: “…”

Tô Tú Thanh nghẹn họng, lần này đầu óc xem như quay lại, biết tại sao Chu Phù chậm chạp không rời giường, thằng nhóc Trần Kỵ này còn không lo lắng một chút nào.

Dù sao bà nội cũng là người thế hệ trước, quan niệm vẫn bảo thủ như cũ, Trần Kỵ vừa nói như thế, đề tài trong miệng bà lập tức thay đổi: “Được được được, chờ con bé dậy thì con làm cho con bé chút đồ ăn nóng. À đúng rồi, thuốc con bé thường ngày quen uống, bà cũng nấu cho con bé rồi, đợi lát nữa con bé ăn xong bữa sáng thì con để con bé uống một chút, bà qua nhà bà Lý bên cạnh chơi mạt chược đây.”

“Vâng ạ.” Trần Kỵ thấy dáng vẻ bối rối không được tự nhiên của bà nội, cười đến mức bả vai run rẩy.

Lúc Chu Phù xuống lầu, ngay cả áo ngủ cũng không thay, bên trong là áo nhung san hô màu hồng nhạt, đầu vai khoác áo khoác lông xù, cúc áo không cài và hơi mở.

Từ lúc Trần Kỵ nhảy lên nhảy xuống đầu cầu thang gỗ để ý đến cô, anh cũng đã dừng động tác ăn sáng trong tay lại, quay đầu liếc nhìn cô.

Mãi cho đến khi cô từ đầu cầu thang di chuyển đến trước bàn ăn, ánh mắt cũng không rời khỏi người cô.

Đợi cô đang định ngồi vào vị trí, người đàn ông buông đũa xuống, đưa tay ôm lấy áo khoác của cô, hơi dùng chút lực kéo về phía trước: “Lại đây.”

Chu Phù nghe lời đi về phía trước hai bước, sau đó hơi nâng người, cụp mắt nhìn anh cài nút áo khoác lông nhung lại.

“Sao em dậy sớm vậy?” Trần Kỵ vừa cài nút, vừa thuận miệng hỏi cô.

Chu Phù xấu hổ không nói cô vừa mới ở trên lầu nghe xong toàn bộ cuộc đối thoại giữa anh và bà nội Tô Tú Thanh, chỉ nói: “Tỉnh rồi thì dậy thôi.”

“Không mệt à?” Người đàn ông hơi nhướng mày.

Chu Phù nhất thời không kịp phản ứng, vẻ mặt có chút mơ hồ: “Hả?”

Nụ cười của Trần Kỵ rõ ràng lưu manh không ít, nói chuyện cũng không đứng đắn: “Vậy xem ra là bao cao su của Lục Minh Bạc kém, ảnh hưởng đến sự phát huy của ông đây rồi.”

Chu Phù: “…”

Nếu như tới bốn năm giờ sáng cũng coi như phát huy thất thường…

Chu Phù trừng mắt nhìn anh: “Vậy yêu cầu của anh đối với bản thân cũng quá cao rồi…”

Trần Kỵ hừ cười một tiếng: “Yêu cầu cao thì em mới có thể thoải mái hơn một chút chứ.”

Chu Phù: “…”

Trần Kỵ lười biếng trêu chọc cô xong, tiện tay gắp một miếng sủi cảo tôm không nóng không lạnh đút vào miệng cô, sau đó đứng dậy đi vào phòng bếp nấu chút gì đó mà bình thường bữa sáng cô quen ăn nhất.

Trong lúc đó, Chu Phù cầm đũa của anh, không nhanh không chậm ăn bữa sáng Tô Tú Thanh làm, vừa ăn, ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại, khá dễ chịu và rảnh rỗi.

Tối hôm qua sau khi cùng Trần Kỵ từ bờ biển trở về, bị anh bắt phải tăng ca cả đêm, cơ bản là không có cơ hội xem điện thoại, giờ phút này nhấn vào, liên tiếp đều là những chấm đỏ của tất cả tin nhắn chưa đọc.

Đại đa số là gửi tin nhắn chúc Tết, Chu Phù lần lượt mở ra, lại lần lượt sắp xếp trả lời.

Vừa thấy cô xuất hiện, Phương Hân và Đơn Đình Đình các cô ấy liền bắt đầu kích động:【Cả đêm cũng không trả lời bọn chị, sẽ không phải là bị sếp bắt sinh sếp nhỏ chứ!】

Chu Phù: …

Chuyện này làm sao có thể đoán chuẩn vậy chứ.

Đơn Đình Đình lúc này vô cùng biết điều, chụp màn hình thời gian mình gửi tin nhắn chúc phúc tối qua, sau đó nói:【Tối hôm qua hơn tám giờ gửi tin nhắn, buổi sáng hơn mười giờ mới trả lời! Sếp! Thật trâu bò!】

Chu Phù: …

Cách màn hình, Chu Phù bị trêu chọc đến mức mặt đỏ tới mang tai, đang bối rối không biết nên trả lời cái gì mới có thể thay đổi đề tài, ánh mắt đảo qua liền thấy được đối thoại của Hứa Tư Điềm.

Nghĩ đến Trần Kỵ tối hôm qua nói Lục Minh Bạc cô đơn một mình, nghĩ thầm Hứa Tư Điềm năm nay nói chung cũng không được tốt lắm, vội vàng gửi tin nhắn cho cô ấy:【Cậu có nhà không? Hôm qua tớ cũng về Kim Đường, nếu không lát nữa tớ đến nhà cậu chơi với cậu một lát nhé?】

Con người của Hứa Tư Điềm này dù không vui, cũng hiếm khi mang cảm xúc tiêu cực đến cho người khác, giọng điệu trả lời tin nhắn của cô vẫn nhẹ nhàng không đứng đắn như cũ:【Bây giờ cậu còn đi được à?】

Chu Phù không hiểu:【?】

Hứa Tư Điềm:【Tớ cũng không tin tối hôm qua Trần Kỵ có thể buông tha cậu.】

Chu Phù:【…】

Thì ra ý cô ấy cũng là cái này… Không thể không nói, Hứa Tư Điềm suy nghĩ rất chu đáo, tối hôm qua Trần Kỵ phóng túng quá mức, buổi sáng khi xuống giường cô liền phát hiện di chuyển hơi vất vả, thế nên tư thế xuống cầu thang cũng kì lạ.

Tin nhắn của Hứa Tư Điềm rất nhanh lại tiến vào:【Gần sang năm mới, tớ bảo cậu tới, vị kia nhà cậu cũng sẽ không thả cậu đi đâu, cậu nên ở bên người đàn ông thật tốt đi.】

Chu Phù vừa thẹn vừa nóng nảy:【Bây giờ tớ lập tức đến nhà cậu, cậu ra cửa chờ đi.】

Hứa Tư Điềm:【Đừng đừng đừng, đùa với cậu thôi, Tết năm nay tớ không về Kim Đường, cậu đừng đi một chuyến vô ích.】

Chu Phù nhất thời hơi kinh ngạc:【Vậy cậu đang ở đâu?】

Hứa Tư Điềm:【Ở Bắc Lâm, ba tớ bị bệnh, xem như bệnh cũ đi, nhưng hai năm nay nghiêm trọng hơn rất nhiều. Lúc trước giường bệnh của bệnh viện không được sắp xếp, gần đây không phải đón năm mới sao, không ít người đều tạm thời xuất viện về nhà, giường ngủ vừa vặn trống ra một ít, tớ liền đón ba tớ từ Kim Đường qua xem.】

Chu Phù lập tức nhíu mày:【Sao cậu không nói sớm với chúng tớ.】

Tốc độ gõ chữ của Chu Phù rất nhanh, đang muốn nói mấy năm nay Lục Minh Bạc ở Bắc Lâm ăn uống thoải mái như vậy, không đến mức sắp xếp giường bệnh cũng phải thừa dịp Tết. Sau khi gõ xong từng chữ, cô mới lạnh lùng nhớ tới quan hệ gần đây của hai người bọn họ dường như còn rất xấu hổ, rất nhanh, cô lại xóa sạch sẽ, chỉ hỏi cô ấy xin địa chỉ bệnh viện, nghĩ thầm Trần Kỵ nhất định có thể giúp một chút.

Một lát sau, Trần Kỵ bưng bát mì hoành thánh nóng hổi đi ra, còn thuận tiện cắt cho cô một đĩa trái cây tươi.

Chu Phù vừa ăn, vừa nói chuyện của Hứa Tư Điềm với anh, sau khi nói xong, cô ngước mắt nhìn anh: “Có cách gì giúp cô ấy không anh? Em vừa mới gọi video cho cô ấy, tuy rằng cô ấy vẫn luôn cười híp mắt, nhưng em xem trong video, phòng ba cô ấy ở có rất nhiều người, ngay cả chỗ ngồi cô ấy cũng không có.”

Trần Kỵ gật đầu, để cô ăn nhân lúc còn nóng, lạnh nhạt nói: “Việc nhỏ, trước tiên anh phái người qua sắp xếp một chuyến.”

Mãi cho đến tối hôm đó, Chu Phù mới hiểu được chữ “trước tiên” trong lời nói của Trần Kỵ là có ý gì.

Chạng vạng tối, Lục Minh Bạc gọi điện thoại tới, mời hai người cùng đến quán thịt nướng gần trường trung học Kim Đường.

Nói là gặp, thật ra là muốn thông qua hai người bọn họ để tìm hiểu tin tức bên Hứa Tư Điềm.

Từ lần trước Hứa Tư Điềm nói chia tay với anh ấy, sau khi cho toàn bộ phương thức liên lạc của Lục Minh Bạc vào danh sách đen, anh ấy liền không liên lạc được với Hứa Tư Điềm nữa.

Vốn tưởng rằng chỉ là chia tay mà thôi, cũng không phải chuyện gì ghê gớm, nhưng liên tiếp rất nhiều ngày không gặp được Hứa Tư Điềm, trong lòng anh ấy liền mơ hồ hơi luống cuống.

Vốn định qua năm mới rồi mới tính, nhưng hơn nửa đêm hôm qua, Trần Kỵ bất chợt đến nhà anh ấy cướp sạch bao cao su, quả thật cho anh ấy không ít kích thích.

Cơn tức giận này kìm nén không nổi.

Đến thời gian hẹn buổi tối, khi Chu Phù và Trần Kỵ tay trong tay xuất hiện trong quán thịt nướng đã lâu không gặp, Lục Minh Bạc đã uống say mèm, chai rượu bên cạnh đổ đầy đất.

Rượu lên đầu, anh ấy nói chuyện cũng bắt đầu không kiêng nể gì, ánh mắt thoáng nhìn bàn tay mười ngón của hai người đang nắm chặt, lè lưỡi nói: “Hai người buông tay ra cho ông đây, trước mặt mọi người còn ra thể thống gì nữa.”

Trần Kỵ không để ý tới anh ấy, nắm tay Chu Phù chặt hơn một chút, giống như sợ cục cưng quý giá bị người ta cướp đi, một giây cũng không nỡ buông ra.

Lục Minh Bạc cau mày, vô cùng uất ức: “A Kỵ, anh có thể xem xét ảnh hưởng không, vợ của em đều chạy rồi, hai người còn ở trước mặt em nắm tay à?”

Trần Kỵ không chút để ý rút mấy tờ khăn giấy, khom lưng lau ghế cho Chu Phù mới để cô ngồi xuống, sau đó nhếch khóe môi với Lục Minh Bạc: “Cậu và Hứa Tư Điềm nhiều năm như vậy không phải đều đối xử với tôi như thế sao?”

“Quân tử báo thù, tám năm không muộn.”

Lục Minh Bạc: “…”

Ngữ khí Trần Kỵ nói lời này vô cùng thoải mái, nhưng nghe vào tai Chu Phù, lại nhịn không được trong lòng thắt lại.

Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn về phía anh, khẽ kéo ngón tay anh xuống: “Anh lúc trước… cũng giống cậu ấy như vậy sao?”

Lời này Trần Kỵ còn chưa kịp trả lời, Lục Minh Bạc nghe lọt tai, vội cướp lời nói tiếp: “Anh Kỵ so với em mạnh hơn nhiều, đỏ trắng trộn lẫn, uống không chết thì uống vào chỗ chết, hết cách rồi, anh ấy không uống say thì cứ nghĩ đến chị, nghĩ đến chị lại tìm không thấy chị, chỉ có thể liều mạng uống.”

Lúc này mặt mày Chu Phù liền đỏ lên, bàn tay to của Trần Kỵ rất nhanh dò tới đỉnh tóc cô xoa xoa: “Nghe cậu ta nói dóc à.”

Lục Minh Bạc lúc này đang say rượu, miệng đầy lời nói thật đổ ra ngoài: “Em đâu có nói dóc, không tin anh gọi Hứa Tư Điềm tới, lập tức hỏi cô ấy một chút.”

Trần Kỵ cười một tiếng: “Được, ở Bắc Lâm mấy năm nay không uổng công, chủ đích nhiều như vậy, chờ ở chỗ này đi.”

Cảm xúc của Lục Minh Bạc trầm xuống, cầm lấy chai rượu lại rót vài ngụm, hai con ngươi đã không còn hào quang, lời nói cũng thấp, giống như hai người khác nhau trong ấn tượng của anh: “Em nhớ cô ấy lắm anh, em thật sự không có cách nào cả.”

“Mỗi năm… Từ tiểu học trở đi, mỗi năm ăn Tết, cô ấy đều không ngừng xuất hiện trước mặt em, nhưng năm nay… Em không tìm thấy cô ấy nữa.”

“Có phải em thật sự đánh mất cô ấy rồi không…”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Kỵ: Cậu uống đi, vợ tôi không cho tôi uống rượu ở bên ngoài. Thừa dịp này, tôi quyết định chuyện áo cưới, cậu từ từ uống, lát nữa tôi trả tiền. (Tiếng cười trên sự đau khổ của người khác)


Nhấn để mở bình luận

Chỉ Cần Em Thôi