Chỉ Cần Em Thôi


Editor: Saki

Chuyện hoang đường này, Trần Kỵ quả thật chỉ thuận miệng nói đùa Chu Phù.

Mặc dù anh không phải người đứng đắn gì, nhưng trong chuyện đau lòng cho Chu Phù, anh chưa bao giờ mơ hồ.

Phòng học này cũng không phải là nơi riêng tư của anh, anh mới không nỡ để cho Chu Phù ở nơi công cộng như vậy chịu một chút uất ức.

Hai người ngồi ở vị trí cũ, giống như lúc ngồi cùng bàn trước, câu được câu không hàn huyên một lát, Chu Phù lấy điện thoại ra chụp ảnh lưu niệm.

Từ những cành cây to bên ngoài cửa sổ và toàn cảnh lớp học cho đến những dấu vết nhỏ vô tình để lại trên bàn, cô đều chụp lại tất cả mọi thứ.

Một tay Trần Kỵ chống cằm, khuỷu tay lười biếng chống lên bàn học, ánh mắt dính trên người Chu Phù, cô đi tới đâu, anh liền đuổi theo nhìn tới đó.

Trước đây đã nói với chủ nhiệm lớp Liêu Vĩ Phúc, một tính tình chỉ nhìn chằm chằm bạn cùng bàn của anh.

Trước khi chuyến trở về thăm nơi cũ gần kết thúc, Chu Phù mơ hồ cảm thấy bụng hơi đau.

Trong khoảng thời gian này dưới sự chăm sóc của Trần Kỵ, cơ thể cô được điều dưỡng không tệ, buổi tối rất ít khi mất ngủ, kỳ kinh nguyệt cũng có quy luật.

Cô chăm chú tính toán ngày tháng, gần như là lúc này muốn tới, chỉ là mấy ngày nay chỉ lo qua Tết âm lịch nên cô quên mất việc này.

Đau nhưng thật ra không đau như trước, chỉ có một chút buồn bực, nhưng xấu hổ là giống như lúc trước, bên cạnh cô không mang theo mấy thứ này.

Ngược lại trên xe Trần Kỵ chuẩn bị sẵn, nhưng hôm nay đường nhỏ, hai người đi bộ tới.

Người đàn ông vừa thấy vẻ mặt và động tác hơi dừng lại này của cô, liền lập tức hiểu rõ tình huống, lúc này chọc cho anh dở khóc dở cười.

Cô gái này thật đúng là ông trời đặc biệt phái tới xử lý anh.

“Em nhớ lại xem, ngay cả quy trình này cũng muốn anh đi hết sao?” Tiếng cười của Trần Kỵ trầm khàn, “Cần anh đi dạo quầy bán đồ vặt một chuyến nữa à?”

Chu Phù hợp lý hợp tình bĩu môi với anh.

“Phục rồi, bà cố nội.” Trong lời nói bất đắc dĩ của Trần Kỵ lộ ra vẻ nuông chiều không giấu được, “Chờ anh.”

Cũng may ông chủ quầy bán đồ vặt là người địa phương, mặc dù giờ phút này là nghỉ đông, nhưng cửa hàng nhỏ kia vẫn mở như cũ.

Trần Kỵ đã không còn xa lạ gì với chuyện mua băng vệ sinh, thậm chí có thể coi là thành thạo.

Sau khi trở về cùng Chu Phù đi đến phòng vệ sinh cuối hành lang.

Chu Phù ở bên trong đi qua đi lại cả buổi. Lúc đi ra, liền thấy Trần Kỵ lười biếng tựa vào hành lang chờ cô.

Cô bỗng nhiên cong mí mắt cười, nói: “Em nhớ trước kia hình như anh cũng thường đợi em ở ngoài toilet.”

“Không phải thường xuyên, mà là mỗi chuyến.” Sau khi hai người thật sự ở bên nhau, bí mật nhỏ khó có thể mở miệng trước đây, dường như cũng không cần phải che giấu nữa, nhắc tới đều thẳng thắn vô tư.

Chu Phù nghiêng đầu: “Vì sao vậy anh?”

“Sợ em lề mề đến Tết cũng không nỡ ra ngoài.” Trần Kỵ cười mỉa mai cô.

Chu Phù: “…”

“Sợ em bị người ta bắt nạt.” Trần Kỵ trêu ghẹo xong, lại đứng đắn trả lời cô, “Từ lớp chúng ta đi tới toilet, ở giữa còn phải đi qua phòng cung cấp nước nóng, đoạn đó không khí ngột ngạt nhất, bọn côn đồ hút thuốc đánh nhau thích tụ tập ở chỗ đó nhất.”

Cô gái nhỏ này của anh lại xinh đẹp và đáng chú ý như vậy, làm sao anh yên tâm được chứ.

Chu Phù nhịn cười: “Tên côn đồ hút thuốc đánh nhau, còn không phải là anh sao?”

Đầu lưỡi Trần Kỵ lưu manh đẩy đẩy gò má, bị cô chọc tức cười: “Đã quen với em rồi, hiện tại lá gan là càng lúc càng lớn, lời này trước kia sao em không dám ở trước mặt anh nói?”

Chu Phù cười nói sang chuyện khác: “Sao anh luôn sợ em bị bắt nạt thế?”

“Em có vẻ dễ bị bắt nạt, ai nhìn cũng muốn bắt nạt một chút.” Trần Kỵ mới đứng đắn một lát đã không còn đứng đắn nữa, siết chặt hàm răng đưa tay nắm cằm cô, “Dáng vẻ của cô gái nhỏ này, bắt nạt đến khóc nhất định rất đẹp, vậy chỉ có anh có thể bắt nạt, người khác nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Chu Phù: “…”

Ra khỏi cổng trường trung học Kim Đường, Trần Kỵ giống như trước, dẫn cô đến bên cạnh chiếc xe máy quen thuộc: “Sao bỗng nhiên lại muốn đi khu vui chơi vậy? Cũng là nghi thức trở lại nơi cũ sao?”

“Xem như vậy đi.” Chu Phù gật đầu.

Nhưng có lẽ “nơi cũ” này không chỉ có một ý nghĩa.

Sau khi đến khu vui chơi, Trần Kỵ dẫn cô đi chơi một lần, ngoại trừ kem vẫn không cho ăn nhiều như cũ, những thứ khác cho cô chơi đến phát điên.

Bóng tối lặng lẽ buông xuống, Chu Phù kéo anh đi tới trước sạp bắn súng.

Trần Kỵ nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Lại muốn gấu bông sao?”

Chu Phù lắc đầu: “Không phải anh hỏi hai năm em rời khỏi Bắc Lâm đã đi đâu sao?”

Cô hất cằm về phía sạp hàng: “Ngay đây.”

Sắc mặt Trần Kỵ thay đổi, lông mày bất giác nhíu lại.

Anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô đã sống gần như ngay trước mắt anh trong suốt hai năm.

Mà anh vậy mà vẫn không phát hiện ra.

“Khi đó em rất muốn tới Kim Đường tìm anh, nhưng lại không dám đi, xe đến nội thành bên này, chậm chạp không dám tới gần Kim Đường nữa. Thật sự không biết nên đi đâu, em liền tìm một nơi quen thuộc theo bản năng, bất giác đã đến gần đây.” Chu Phù cười nhạt nói, “Có điều khi đó em không có tiền mua vé vào cửa, chỉ đi dạo quanh cửa, vừa lúc vợ chủ quán đi ra gặp em.”

“Bà ấy nói bà ấy nhớ em, lúc trước chúng ta cùng đi, bà ấy ở quán ăn vặt cách đó không xa trông quán, bởi vì lần đó anh quá ngầu, cho nên bà ấy đối với em bên cạnh cũng có ấn tượng rất sâu.”

“Là các bà ấy nhận em vào, ngay từ đầu em không biết nguyên nhân. Ngày đó bà ấy mời em đến quán ăn vặt của bà ấy ăn bún nóng hổi, sau đó mới nói với em, ngày hôm đó khi chúng ta ở sạp bắn súng, thật ra anh đã trả lại tất cả gấu bông thắng được bằng tiền, ban đầu các bà ấy nói không cần, vốn quy tắc trò chơi do các bà ấy ra, anh nói buôn bán nhỏ không dễ dàng.”

“Nửa năm sau đó, là nửa năm em quay về Bắc Lâm, sạp hàng của các bà ấy gặp phải côn đồ xung quanh gây sự, cũng là anh ra mặt thay các bà ấy giải quyết.”

“Bà chủ nói với em, khoảng thời gian đó, thỉnh thoảng anh sẽ tới nơi này, mỗi lần một người đến, một người đi, lúc đi đều kiếm được một con gấu bông mang đi, vốn tưởng rằng là tặng cho em, về sau mới biết được chúng ta đã xa nhau.”

“Hai vợ chồng bà chủ đều rất cảm kích anh, cho nên mới để em ở lại quán ăn vặt của các bà ấy làm việc, cũng chính là khi đó, em mới có cơ hội học một lần nữa, một lần nữa thi đại học.” Chu Phù ngửa đầu cười cười với anh, “Bưng chén đĩa và rửa chén các loại, đó là những khả năng em có thể, em không thể ăn không ở không nhà người ta, bọn họ đối với em đã rất tốt, mà những thứ tốt này, vô hình trung cũng là bởi vì anh. Cho dù xa nhau tám năm, nhưng hình như em chưa bao giờ bước ra khỏi sự che chở của anh, cho nên Trần Kỵ, anh đừng gây khó dễ, được không?”

Trần Kỵ không còn cười, giọng nói mang theo chút hối hận, trầm khàn: “Lúc trước anh nên quay lại xem, nhưng anh thật sự cho rằng em thích người khác nên cảm thấy mình không thể bị coi thường như vậy nữa.”

Chàng thiếu niên ngông cuồng, nhưng lòng tự trọng ít nhiều vẫn có chút bị quấy phá.

Chu Phù cẩn thận nắm tay anh, bị anh trở tay nắm vào lòng bàn tay.

Không nghĩ anh lại nghĩ đến những chuyện không vui này, Chu Phù cố gắng nở nụ cười, ngữ khí ra vẻ thoải mái: “Vậy sao sau đó anh lại nguyện ý tìm em vào Phù Trầm thế?”

“Không nhịn được, khi đó anh lại cảm thấy, không phải chỉ là xấu hổ thôi sao? Cũng không phải không được.” Ngữ khí Trần Kỵ vẫn kiêu ngạo như cũ, “Em không muốn theo anh, cùng lắm thì anh sẽ chờ thôi, chờ đến khi lão đối tượng kia của em chết, anh luôn có thể có cơ hội.”

“Sợ với mạng sống dài hơn, anh hẳn là có phần thắng.” Trần Kỵ véo má cô.

Chu Phù không biết nên khóc hay nên cười.

Trung tuần tháng sáu, dưới sự hướng dẫn hết lòng của Trần Kỵ, Chu Phù thuận lợi hoàn thành đồ án tốt nghiệp.

Bảo vệ cũng rất thuận lợi, so với những câu hỏi gây khó dễ mà Trần Kỵ hỏi khi sửa bản vẽ cho cô, nội dung bảo vệ ở trường quả thật có thể gọi là trẻ con.

Đương nhiên, thuận lợi rất nhiều, cũng vì thế mà Chu Phù phải trả giá không ít thê thảm.

Trần Kỵ thường xuyên ở phòng sách trong nhà sửa bản vẽ cho cô, vừa sửa vừa phê bình, phê bình xong lại phải tự mình dỗ dành, dỗ dành và dỗ dành, rồi lại thắp đèn tăng ca ban đêm.

Tuy nói thể xác và tinh thần mệt mỏi, nhưng dù sao cũng hoàn thành xong, cũng không có ai có thể dễ dàng qua được.

Cũng may kết quả cuối cùng tốt.

Cuối tháng sáu, khoa kiến trúc Bắc Lâm tổ chức lễ tốt nghiệp, Trần Kỵ hiếm khi mặc âu phục, tham gia với Chu Phù.

Trong thời gian đó anh lại bị ép mời lên sân khấu phát biểu một ít diễn thuyết chảnh lên trời.

Lúc này dưới bục tất cả đều là sinh viên tốt nghiệp cùng chuyên ngành với Chu Phù, đều có tình bạn học năm năm với Chu Phù, cho nên đối đầu với Trần Kỵ cũng ít đi một chút e sợ, có người đánh bạo hỏi có thể đặc biệt cho các bạn một cơ hội phỏng vấn vào Phù Trầm không.

Tâm tình Trần Kỵ dường như cũng không tệ lắm, hiếm khi tự hạ cánh cửa nói: “Hai giờ thi viết, tám giờ hỏi nhanh, cảm thấy mình có thể làm được thì sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, liên hệ điện thoại trên màn hình.”

Dưới bục mọi người kinh ngạc, có người cười hỏi: “Đàn anh, phương thức liên lạc này là riêng tư của anh phải không?”

Chu Phù mỉm cười ngước mắt nhìn, không phải, có lẽ là Lục Minh bạc.

Cô đang nghĩ ngợi, lại nghe Trần Kỵ tiếp tục nói: “Cảm thấy không được tốt lắm, cũng không sao, cũng có thể liên lạc số điện thoại này. Giữa tháng bảy, Chu Phù và tôi có hôn lễ ở Bắc Lâm, hy vọng đến lúc đó mọi người có thể nể mặt tới.”

Có người trêu chọc nói: “Cơ hội phỏng vấn tình cảm này là để tham gia hôn lễ.”

“Món quà này cũng quá trâu bò rồi.”

Chu Phù không nhịn được cười.

Từ hôm nay sau khi qua năm mới trở lại Bắc Lâm, Trần Kỵ vẫn luôn lặng lẽ chuẩn bị công việc hôn lễ.

Lúc trước đăng ký kết hôn vội vàng, anh không cho cô nghi thức gì, lúc ấy đơn giản là hai bên đều không xác định tình cảm của đối phương đối với mình, cảm thấy không nghiêm túc cũng không cần phải vội vã đi hết nghi thức, nhưng lúc ấy anh đã hứa hẹn với cô, những thứ nên cho cô nhất định sẽ cho cô.

Những lời Trần Kỵ đã nói với Chu Phù, ngoại trừ lần cuối ở trên giường lừa gạt cô, còn lại anh chưa bao giờ thất hứa.

Nói đến nhất định có thể làm được.

Toàn bộ hôn lễ do một tay Trần Kỵ lo liệu, không cần Chu Phù lo lắng gì.

Chỉ có áo cưới không qua tay anh.

Cô gái nhỏ muốn giữ lại cảm giác bí ẩn cuối cùng, nói cái gì cũng không cần đến anh sắp xếp, Trần Kỵ cũng thuận theo ý của cô. Đối với áo cưới, anh cũng không hỏi đến một chút, chỉ giữ vẻ ngạc nhiên đến ngày hôn lễ.

Đêm trước hôn lễ, hai người ngủ riêng, Chu Phù vẫn ở nhà như cũ, Trần Kỵ thì tùy ý chọn một căn nhà gần đó, chịu đựng một đêm.

Ở chung với cô đã lâu, bất chợt tách ra, anh chỉ cảm thấy mỗi một chỗ tế bào toàn thân đều đang kêu gào không quen, không thích ứng được.

Mà Chu Phù lại ngủ ngon lành, vô tâm vô phế (*).

(*) Vô tâm vô phế (没心没肺): Tạm hiểu là “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần.)

Trần Kỵ thật vất vả chịu đựng đến bình minh. Lúc gọi điện thoại cho cô, đầu dây bên kia truyền đến thanh âm mơ hồ mang theo âm mũi đặc sệt, giọng nói vừa nghe là lúc mới tỉnh.

Người đàn ông nhất thời có chút không thoải mái: “Không có anh còn có thể ngủ ngon như vậy à?”

Thế mà anh suốt một đêm! Mở mắt đến bình minh!

Chu Phù còn chưa nghe ra giọng nói khác thường của anh, ừ ừ hai tiếng đáp: “Anh không có ở đây, em sớm đã ngủ rồi.”

Khó có được buổi tối không cần tăng ca, thì ra là tốt đẹp như vậy.

Trần Kỵ: “… Đêm nay anh sẽ trừng phạt em.”

Chu Phù: “…?”

“Vật nhỏ không có lương tâm.” Trần Kỵ lạnh lùng nói thầm một câu, “Không sợ anh chạy suốt đêm, không đi đón dâu sao?

Lúc này Chu Phù mới tỉnh, đầu óc còn hơi mơ hồ: “A? Không kết hôn sao? Vậy em ngủ thêm một lát nhé, vừa lúc không cần trang điểm…”

Trần Kỵ suýt chút nữa bị cô làm tức chết: “Ngủ cái rắm, đứng lên trang điểm, chờ ông đây đi cưới em.”

Chu Phù mơ hồ ngáp một cái: “Không phải anh chạy suốt đêm sao?”

Trần Kỵ lạnh như băng “Ừ” một tiếng: “Suốt đêm chạy dưới lầu nhà em.”

Chu Phù: “…”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc Chúc: Tiếc vãi, lại không thể ngủ nướng.

Trần Kỵ:?


Nhấn để mở bình luận

Chỉ Cần Em Thôi