Chỉ Cần Em Thôi


Editor: Saki

Đại khái là bởi vì lúc trước Trần Kỵ không nỡ để cho cô sinh con nên nhẫn nại từ chối chuyện này vài lần, thái độ không chút để ý kia làm cho Chu Phù trong lúc nhất thời quên mất rằng anh đối với chuyện này rốt cuộc có tính hung hăng và h/am muốn cố chấp chiếm hữu đến mức nào.

Sau khi kết thúc, cổ họng Chu Phù khàn đến mức dường như nói không ra lời, cả người mềm nhũn bám ở trên người anh, tùy ý để anh chậm rãi mặc từng cái quần cái áo tử tế cho cô.

Váy ngủ hình dâu tây đáng yêu nhỏ và áo khoác nhỏ.

Trần Kỵ thu dọn thay cô cẩn thận.

Giống như là phấn khởi tùy ý mở quà xong, lại quý trọng bao bọc lại và dốc lòng cất giữ từng lớp một.

Vừa mặc, khóe môi vừa chứa nụ cười xấu xa không đứng đắn, thể xác và tinh thần thoải mái.

Chu Phù cố gắng nâng cánh tay nặng nề không có sức lực lên, đặt lên đầu vai anh, sau đó vươn ngón tay, đầu ngón tay chạm vào hai bên khóe môi người đàn ông, dùng chút sức lực cuối cùng kéo khóe môi kiêu ngạo của anh xuống: “Không được cười.”

“Ơ? Còn rất ngang ngược.” Nụ cười kia của Trần Kỵ bởi vì mấy chữ khàn khàn này của cô, càng thêm càn rỡ, “Trước khi chiếm hời còn nũng nịu kêu A Kỵ A Kỵ, sau khi ăn sạch sẽ em liền hung dữ như vậy sao?”

Chu Phù nhướng mi trừng anh, hoàn toàn quên đi sự dịu dàng và cẩu thả giữa hai người vừa rồi: “Ai ăn sạch sẽ chứ?”

Trần Kỵ thấp giọng cười: “Chẳng lẽ không phải em chủ động, chân thành mời anh tăng ca sao?”

Chu Phù: “…”

Cô nào ngờ được, anh lại tàn nhẫn như vậy.

Cô gái nhỏ tức giận véo anh vài cái, đôi mắt hạnh tràn ngập buồn ngủ liếc nhìn bên trong xe, kiên cường nói ra một câu tàn nhẫn cuối cùng: “Em thề, không bao giờ muốn ngồi chiếc xe này nữa!”

Không có mặt mũi ngồi, ngay cả ga ra này cô cũng không còn mặt mũi nào để đến nữa.

Cũng may là nhà mình, không có người ngoài, nếu không đời này cô cũng sẽ không bước lại vào nơi này nửa bước.

Trần Kỵ nghe lời này vào trong lỗ tai, lưu manh nhướng mày: “Cái này làm chán rồi à?”

Người đàn ông cố ý nhấn mạnh chữ “làm” kia rất nặng, Chu Phù không phân biệt được là chữ nào, chỉ cảm thấy cực kì ái muội, sau đó liền nghe anh không nhanh không chậm nói: “Vậy không sao, trong ga ra còn có nhiều như vậy, tùy em chọn, tùy em vui vẻ. Nếu nhìn thấy nơi này không có, em liền nói với anh, anh nhất định nhập kho cho vợ.”

Chu Phù: “…”

Cô trước kia thật không biết, Trần Kỵ không biết xấu hổ lại súc sinh như vậy.

Cuối cùng Chu Phù bị Trần Kỵ lập tức ôm về nhà.

Từ đêm nay, sau khi hai người nói rõ suy nghĩ của mình, Trần Kỵ cũng không cố ý ngăn cản và kháng cự việc cô muốn có con nữa, mà Chu Phù cũng không giống như lần trước quá quan trọng chuyện muốn có con. Hết thảy đều thuận theo tự nhiên, nhịp điệu cuộc sống của hai bên rất nhanh lại trở lại dáng vẻ không khác gì trước kia.

Cuối tháng, lão Dư nhận một dự án công trình ở thành phố bên cạnh.

Từ sau khi dự án từ đường cổ trấn lần trước kết thúc, mấy thành viên trong nhóm đã phát triển được mối quan hệ tốt. Sau khi Chu Gia Hân rời đi, bầu không khí cả nhóm liền càng lúc càng hòa hợp, mọi người phân công rõ ràng, am hiểu sở trường của mỗi người, hiệu suất phối hợp rất cao.

Cho nên mấy lần dự án lớn nhỏ sau đó, Trần Kỵ đều thuận theo ý nguyện của mọi người, họ được giao nhiệm vụ theo nhóm mặc định.

Lần này công trình ở thành phố bên cạnh đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Lão Dư nhận được dự án, sau khi cùng Phương Hân thảo luận ngắn gọn vài phút, động tác lưu loát sắp xếp lại sách nhiệm vụ dự án, gửi vào trong nhóm thiết kế.

Sau đó ở trong nhóm nói:【Mọi người xem qua sách nhiệm vụ một chút, địa điểm của dự án này là ở thành phố bên cạnh, lái xe đi vòng ngoài đường cao tốc đi qua, khoảng hai tiếng nữa là có thể đến, nhưng diện tích căn cứ lớn hơn nhiều so với dự án trước đó. Cuộc nghiên cứu đầu tiên của chúng ta dự kiến sẽ mất một tuần hoặc lâu hơn, đi tới đi lui không tiện như vậy, vì vậy có thể phải dành thời gian để đi công tác, trước tiên nói với mọi người một tiếng.】

Làm kiến trúc, dường như mỗi một dự án trước khi bắt tay vào sắp xếp đều phải tới căn cứ làm điều tra nghiên cứu giai đoạn đầu, cho nên đi công tác với người của bộ phận thiết kế mà nói, coi như là chuyện thường như cơm bữa. Mọi người lúc trước đều từng có kinh nghiệm đi công tác, đối với thông báo này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, rất nhanh liền bắt đầu báo danh trên group Wechat, xôn xao tỏ vẻ nhận được.

Chu Phù cũng là thành viên đi công tác.

Lúc ăn trưa, cô và Trần Kỵ nhắc tới chuyện đi công tác, động tác múc canh của người đàn ông cho cô đầu tiên là dừng lại, sau đó giống như đang suy nghĩ trong khoảng thời gian này, hành trình sắp xếp của mình.

Suy nghĩ một lát, mặt anh không chút thay đổi tiếp tục động tác chưa hoàn thành trên tay, múc canh xong, lại thêm hai muỗng thịt sò biển vào. Lúc này anh mới đặt bát xuống, chậm rãi đẩy tới trước mặt Chu Phù: “Hơi nóng, thổi xong lại uống.”

Chu Phù nghe lời gật đầu: “Được.”

Cô nếm thử vị canh, lại ăn miếng thịt sò biển yêu thích, đang muốn ngẩng đầu khen tài nấu nướng của anh lại phát triển, chợt nghe Trần Kỵ lạnh nhạt nói: “Lần này tôi có thể sẽ không đi cùng các em.”

“Hả?” Chu Phù ngậm thìa, vẻ mặt dừng lại, hơi có chút ngoài ý muốn.

Dù sao trước đó mỗi một chuyến đi công tác, chỉ cần cô ở trong đội ngũ, Trần Kỵ chủ yếu đều dành ra thời gian đồng hành.

“Cuối năm có một dự án tiêu chí do Phù Trầm tiếp nhận, dự án này ảnh hưởng lớn, giai đoạn đầu phải cùng cục quy hoạch quyết định phương án, thời gian định sớm, đụng phải thời gian công tác của dự án này.” Trần Kỵ giải thích đơn giản vài câu.

Chu Phù “Ồ” một tiếng: “Vậy chắc chắn là chuyện quan trọng, anh không đi được cũng bình thường mà.”

Rõ ràng chỉ là đi thành phố bên cạnh làm một chuyến công tác, cũng chỉ ngắn ngủi hai tiếng đi xe, trong đội ngũ đồng hành có lão Dư và Phương Hân kinh nghiệm già dặn như vậy dẫn đầu có thể quan tâm người khác, lại có những người bạn cùng lứa tuổi như Đơn Đình Đình và Lý Thuận có quan hệ tốt này có thể làm bạn. Một chuyến công tác hết sức bình thường, nhưng khi Trần Kỵ nghĩ đến việc để cô đi mà không có anh đi cùng, lông mày liền nhịn không được nhíu lại.

Có lẽ đời này anh là một người quan tâm đến tính mạng, bất cứ chuyện gì một đôi với Chu Phù, anh liền lo lắng không hết.

Trần Kỵ liếc nhìn dáng vẻ vùi đầu ngoan ngoãn ăn cơm của cô, đưa tay vén sợi tóc rũ xuống bên tai cô ra sau tai một cách tự nhiên, nhìn một bàn cơm trước mắt ngay cả tuyển thủ khó hầu hạ như Chu Phù cũng khen không dứt miệng, nhưng lại không sinh ra được một chút hứng thú.

Đêm trước khi đi, hành lý của Chu Phù do Trần Kỵ thu dọn cho cô.

Cô giơ một miếng bánh kem Mousse Trần Kỵ làm, ngồi xếp bằng trên sô pha thoải mái nhàn nhã ăn, bên tai tràn ngập lời dặn dò cả đêm không ngừng của Trần Kỵ.

Chu Phù đã không nhớ rõ anh lặp lại bao nhiêu lần, ban đầu còn có thể ngoan ngoãn đáp anh biết biết biết, càng về sau đã làm như không nghe thấy, tự mình lướt điện thoại ăn cái gì, thỉnh thoảng trả lời tin nhắn trong nhóm công tác.

Trần Kỵ thu dọn hành lý cho cô xong, sau khi kéo khóa kéo đẩy tới bên cạnh cửa ra vào, anh rửa tay trở lại bên cạnh sô pha, ôm người ngồi trên đùi mình, tiếp tục nói: “Đến bên kia thì gọi điện thoại cho anh, số phòng khách sạn gửi cho anh, ra ngoài theo sát lão Dư và Phương Hân, đừng một mình cúi đầu chơi điện thoại tụt lại phía sau, có nghe thấy không?”

Lỗ tai Chu Phù cũng đã nghe ra vết chai, gật đầu có lệ, ừ ừ hai tiếng, đang định tiếp tục ăn bánh kem, cô lại bị Trần Kỵ chụp sau gáy, hơi ấn cổ trắng nõn về phía bờ môi mỏng của anh.

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông khiến cô bất giác rụt vai xuống, cô gái nhỏ ngửa cằm theo bản năng, rất nhanh liền cảm giác được xương quai xanh nổi lên một luồng ấm áp ướt át.

“Quan tâm cho em mà còn qua loa với ông đây à.” Trần Kỵ cắn trừng phạt làn da non nớt của cô.

Chu Phù rít lên: “Cắn đau…”

“Không biết điều.”

Chu Phù không nhịn được cười: “Anh biết em cảm thấy chuyến công tác này giống cái gì không?”

“Cái gì?” Người đàn ông lười biếng ngước mắt lên, bàn tay to vẫn đặt trên vai cô, mí mắt hé nửa nhìn về phía cô.

Chu Phù li ếm môi dưới: “Giống như đưa con gái đi chơi xuân.”

“Chẳng lẽ không phải sao?” Trần Kỵ véo má cô, vừa nghĩ tới ngày mai cô sẽ rời nhà đi đến thành phố bên cạnh, cười không nổi một chút nào, “Nếu em thích gọi anh là ba, anh cũng không phải rất để ý đâu.”

Trên mặt Chu Phù khô khốc: “… Biế n thái.”

Ngày hôm sau sau khi Trần Kỵ đưa Chu Phù lên xe, còn cố ý lôi kéo lão Dư và Phương Hân dặn dò một hồi lâu, thái độ vô cùng thân thiện, xin nhờ hai vị chăm sóc Chu Phù như con gái ruột rồi mới yên lòng trở về, tiền thưởng cuối năm tăng gấp mấy lần cũng không thành vấn đề.

Hai tiếng đi xe, Chu Phù bị đoàn người trêu chọc cả đường.

Đi công tác liên tiếp ba ngày, Chu Phù thích ứng rất tốt, không thích ứng được ngược lại là Trần Kỵ.

Thỉnh thoảng anh gọi điện thoại qua hỏi một chút tình huống, buổi tối chờ cô trở lại khách sạn, mặc kệ không có việc gì, đều phải lập tức gọi video đi vào giấc ngủ.

Buổi sáng ngày thứ tư, Trần Kỵ dựa theo lệ thường chủ động báo cáo hành trình của mình cho cô một lần, trong lúc cố ý nhấn mạnh một câu: “Đêm nay với cục quy hoạch bên kia hẳn là có một bữa tiệc, vốn xã giao đều là Lục Minh Bạc đi, nhưng đám người cục quy hoạch kia thích ở bữa tiệc trò chuyện phương án, Lục Minh Bạc nghe không hiểu nên anh liền đồng ý.”

Nói xong, anh bổ sung một câu: “Không có con gái.”

Chu Phù không nhịn được cười: “Có cũng không sao.”

Thái độ này rõ ràng vô cùng rộng lượng và sáng suốt, đổi lại là người đàn ông khác đã sớm vụng trộm vui vẻ, nhưng mà đến bên Trần Kỵ dường như sẽ không thích nghe nữa.

Trần Kỵ mím môi thẳng tắp, bình tĩnh nhìn cô gái tràn đầy nụ cười trong video, đột nhiên không được tự nhiên nói: “Sao lại không sao chứ? Bà Trần, em có chiếm hữu với chồng em, có lẽ phải mãnh liệt hơn một chút chứ.”

“Gặp phải chuyện này, em nên nghiêm mặt, lấy ra chút khí thế hung dữ, uy hiếp anh, nói anh không được nhìn cô gái khác, nếu không ngay cả phòng ngủ em cũng không cho anh vào, đuổi anh đến phòng sách ngủ.” Trần Kỵ cười như không cười dạy cô tiến hành một số ràng buộc được voi đòi tiên với mình.

Chu Phù nghe vậy, mở miệng nói tiếp: “Sau đó anh có thể nhân cơ hội đưa em vào phòng sách tăng ca à?”

Người đàn ông thấp giọng cười ra tiếng: “Thông minh.”

Chu Phù: “… Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Lần trước ở phòng sách, khiến cho cô suýt chút nữa có bóng ma đối với phòng sách. Sau đó mỗi lần đi vào, cô luôn cảm thấy mấy bức tranh nghệ thuật trên tường đều chỉ trỏ cô, quá xấu hổ.

Buổi tối Lục Minh bạc tới đón Trần Kỵ đi đến bữa tiệc. Trong lúc đó, trên bàn mỗi người đều bày những loại rượu có màu sắc khác nhau, ngoại trừ Trần Kỵ.

Lục Minh Bạc quả thật không thể tin được, người đàn ông này thật vất vả mới ra mặt xã giao một chuyến, vậy mà còn ở trước mắt bao người, gọi cho mình một ly nước chanh.

Lục Minh Bạc nhịn không được “chậc” một tiếng, chỉ vào ly màu cam vàng kia nhíu mày: “Anh, anh như vậy, có phải hơi làm ra vẻ quá đáng rồi không?”

Mặt Trần Kỵ không chút thay đổi liếc anh ấy một cái: “Cậu không có vợ, cậu hiểu cái rắm.”

Lục Minh Bạc: “… Hứa Tư Điềm cũng mặc kệ những chuyện này của em.”

Đang nói, Mấy người cục quy hoạch đối diện cũng đưa ánh mắt về phía Trần Kỵ, trên mặt mang theo ý cười mở miệng trêu chọc: “Tổng giám đốc Trần, anh không uống rượu à?”

Ngón tay Trần Kỵ cài cà vạt kéo nhẹ, cười nhạt: “Bà xã trong nhà quản nghiêm, không ngửi được mùi thuốc lá và mùi rượu, nếu không trở về tôi sẽ bị mắng.”

Lục Minh Bạc ganh tị đến trợn trắng mắt, khẽ kéo ống tay áo Trần Kỵ xuống, thấp giọng xì xào bàn tán: “Anh, chị dâu nhỏ không phải đi công tác sao? Em nhớ là vẫn chưa về phải không?”

Mặt Trần Kỵ không đỏ tim không đập “Ừm” một tiếng.

Lục Minh Bạc: “…”

Cho nên, vậy anh, ở đây, giả bộ bức bách cái gì chứ?!!

Trần Kỵ lười phản ứng anh ấy, có bà xã kiêu ngạo, ở trên người anh thể hiện vô cùng tinh tế.

Lục Minh Bạc lắc đầu, thật sự có chút nhìn không nổi nữa. Sau khi tiện tay rót mấy ngụm rượu, vừa vặn nhìn thấy điện thoại trên bàn sáng lên.

Chấn động theo đó mà đến, anh ấy thờ ơ liếc mắt, thấy tên người gọi là Hứa Tư Điềm, đột nhiên động tác lưu loát đưa điện thoại đến trước mặt Trần Kỵ, dáng vẻ trong nháy mắt kiêu ngạo đến không chịu nổi: “Anh, nhìn xem, thật sự ngại quá, cô ấy lại gọi tới kiểm tra, theo dõi vô cùng nghiêm ngặt, ngẫm lại còn hơi phức tạp.”

Biểu cảm vốn còn đang đắc ý của Trần Kỵ trong nháy mắt trầm xuống một chút.

Lục Minh Bạc thấy thế, vội vàng bắt đầu báo thù: “Sao vậy anh? Chị dâu nhỏ cũng không kiểm tra anh sao? Vậy em thật hâm mộ anh, không có loại phiền nhiễu từng giây từng phút bị nhớ đến này.”

Trần Kỵ: “…”

Lục Minh Bạc giơ điện thoại lên: “Không nói nữa, em ra ngoài nghe điện thoại đây.”

Trước khi ra khỏi cửa, anh ấy còn cố ý lại cảm thán một câu: “Anh, em cũng thật hâm mộ anh, nhiều tự do, anh nói có đúng không?”

Đúng cái rắm.

Lục Minh Bạc vừa đi, mặt Trần Kỵ liền hoàn toàn đen lại.

Anh cụp mắt lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Chu Phù:【Về khách sạn rồi à?】

Chu Phù hồi lâu mới trả lời anh:【Ừm, em đang đắp mặt nạ.】

Trần Kỵ:【Buổi sáng không phải anh đã nói với em, buổi tối có bữa tiệc sao?】

Chu Phù đương nhiên trả lời anh:【Ừm, cho nên em rất không quấy rầy anh, có phải rất thân thiết không!】

Trần Kỵ:【Em không có ý định kiểm tra gấp gì sao?】

Chu Phù:【Không có ý định nhé.】

Trần Kỵ không biết nên tức giận hay nên cười, đầu lưỡi lưu manh đẩy đẩy gò má:【Chỗ em ở là phòng số 02913 khách sạn Quân Duyệt Quốc Tế đúng không?】

Vẻ mặt Chu Phù mơ hồ:【Ừm, sao vậy?】

Mặt Trần Kỵ không chút thay đổi:【Chờ anh đến.】

——

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Phù: Có phải em sắp xong đời rồi không…

Trần Kỵ: Em nói xem?

Chu Phù: QAQ


Nhấn để mở bình luận

Chỉ Cần Em Thôi