Chỉ Yêu Đỗ Nhược



Một lúc sau Đỗ Nhược mới kịp phản ứng lại mình vừa mới uống hết sạch thứ gì: …

Cô ngẩn người một lúc, sau đó xấu hổ đến mức vùi đầu vào trong lồng ngực của anh.

“Cậu trốn cái gì? Có qua có lại thôi mà.”

Cố Khang bật cười, anh nâng cằm của cô lên, ngón tay chạm vào môi cô, lúc này ánh mắt của anh sâu không thấy đáy, sau đó lại hôn một cái lên môi của cô.

Đỗ Nhược nghe được ý tứ trong lời nói của anh, mặt của cô nóng lên, vậy mà anh lại uống rất nhiều chất lỏng chảy ra từ chỗ đó của mình.

Đỗ Nhược càng xấu hổ hơn.

Từ khi hai người ở bên nhau, da mặt của cô càng ngày càng mỏng, dù sao đi chăng nữa thì cô vẫn hồn nhiên chưa biết rõ về mấy thứ mà anh dẫn cô đi khám phá.

Đêm càng sâu hơn, mưa cũng tạnh dần, mây mờ và sương tan đi, những vì sao lấp lánh lại tỏa sáng trên bầu trời đêm, trong phòng ngủ có một đôi tình nhân mệt mỏi đến mức đang ôm chặt lấy nhau, cùng chìm vào giấc ngủ.

Vào cuối tháng, trường học có tổ chức một chuyến du lịch vào mùa thu, hai ngày hai đêm, đi cắm trại ở núi Long Môn thuộc thành phố lân cận.

Trường trung học số 10 cũng được coi là một trường học quý tộc, con cháu của những gia đình có tiền tụ tập ở đây rất đông, nên bọn họ không muốn cả một năm học chỉ cắm đầu vào học mấy thứ nhàm chán được.

Dĩ nhiên Đỗ Nhược sẽ tham gia, nhưng nếu chỉ có một mình cô đi thì sẽ rất nhàm chán, cô hy vọng Cố Khang sẽ đồng ý đi cùng với mình.

Cố Khang vẫn bận rộn như trước, bận học, bận bày quán, hơn nữa còn phải chạy đến bệnh viện để chăm sóc ông nội đang bị liệt của mình.

Gánh nặng mà anh phải gánh vác quá nặng nề, áp lực tài chính mà anh phải chịu cũng vượt xa các bạn đồng trang lứa.

Đỗ Nhược đã ngỏ lời muốn giúp đỡ anh không biết bao nhiêu lần, nhưng Cố Khang đều dứt khoát từ chối, không muốn cô nhúng tay vào.

Ai cũng có lòng tự trọng, Cố Khang không muốn để bạn gái xem thường mình, Đỗ Nhược cũng hiểu, mặc dù đau lòng nhưng cũng đành bất lực.

Cô lặng lẽ ký vào phần không tham gia chuyến đi đến núi Long Môn, quyết định ở lại trường với anh.

Không ngờ anh lại chủ động nhắc đến chuyện này, anh đã nói.

“Đi thôi, chúng ta cùng đi.”

“Vậy còn ông nội của cậu…”

“Có y tá ở đó rồi.” Anh an ủi cô, “Bệnh tình của ông nội cũng đã ổn định, ra ngoài hai ngày cũng không thành vấn đề đâu.”

Đối với Đỗ Nhược và những học sinh ở tuổi thanh thiếu niên mà nói, một chuyến đi du lịch tập thể như vậy thật mới mẻ và tràn đầy mong đợi.

Trường học đã thuê hơn chục căn biệt thự tầm trung ở chân núi Long Môn, có sức chứa rất lớn, hơn nữa còn có phòng hát karaoke, nướng BBQ, đánh cờ, chơi bài, bơi lội… Để các em học sinh tha hồ tận hưởng.

Cố Khang ngại ở đây quá ồn ào, vừa ăn cơm xong là anh liền đi lên núi, tìm một khu đất bằng phẳng thích hợp để cắm trại, Đỗ Nhược cũng đi theo anh, coi như là đi dạo tiêu cơm vậy.

Ánh trăng ban đêm trong như nước, nửa vầng trăng sáng treo lơ lửng trên bầu trời, dưới bóng cây che phủ trông càng mông lung huyền ảo hơn.

Cố Khang mang theo vali hành lý, tìm đến một hàng cây cách biệt thự vài trăm mét, sau đó gạt hết cành lá sang một bên, bên trong có một bụi cỏ rất lớn, mặt còn lại theo đúng hướng gió, là một nơi rất thích hợp để cắm trại.

Cố Khang dừng lại, anh quyết định đặt lều trại ở bên trong.

Đỗ Nhược đang giúp anh thì điện thoại di động vang lên tiếng gọi video, vừa nhìn thì thấy một người bạn ở thành phố A gọi đến.

Đỗ Nhược đang ngồi trên chiếu, chuyển cuộc gọi video thành gọi thoại, sau đó mới nhấn nhận, vì phải chờ quá lâu nên giọng nói của nam sinh bên kia đã tỏ ra sốt ruột.

“Nhược Nhược, cậu thật sự muốn định cư ở cái chỗ quỷ quái kia sao, khi nào thì cậu mới định quay về thành phố A vậy?”

Đỗ Nhược cảm thấy hơi đau đầu, “Uông Trạch Dịch, cậu cứ như ông cụ non ấy, tại sao cậu suốt ngày nhắc đi nhắc lại chuyện tớ có về không giống chị Tường Lâm như vậy?”

“Không phải lúc trước cậu luôn miệng nói chỉ đến chơi một tháng rồi quay lại hay sao, bây giờ qua cả Quốc khánh rồi cậu vẫn còn chưa về là kiểu gì? Cậu vui chơi đến mức quên cả trời đất rồi đấy à?”

Vừa nghe người trong điện thoại nói như vậy, động tác đóng đinh lên mặt đất của Cố Khang ngừng lại một chút, sắc mặt tối sầm lại.

Uông Trạch Dịch là con trai nhà người bạn thân nhất của bác Đỗ Nguyệt, hàng xóm của Đỗ Nhược, cũng là thanh mai trúc mã của cô, bọn họ ồn ào náo nhiệt cùng nhau lớn lên, quan hệ của cả hai cũng rất tốt.

Kể từ khi Đỗ Nhược chuyển đến thành phố S, thỉnh thoảng Uông Trạch Dịch lại nhắn tin và gọi điện thoại cho cô, lần nào cũng nói mấy lời hoa mỹ hoặc trực tiếp bày tỏ ý muốn cô quay lại.

Đỗ Nguyệt nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, thở dài một tiếng.

“Không phải tớ đã nói với cậu trên wechat rồi sao? Ba của tớ không cho tớ quay lại, ông ấy muốn tớ ở lại thành phố S học hết lớp 11, sau đó mới qua chỗ của bác tớ.”

“Không phải dì Nguyệt đang ở Úc hay sao?”

“Ừm đúng vậy.”

“Ba của tớ muốn tớ đến Pháp, lúc đó chúng ta sẽ rất khó gặp mặt nhau.” Uông Trạch Dịch hạ giọng xuống, buồn bực nói.

“Ở thành phố S chơi rất vui hả? Tại sao cậu không up ảnh selfie xinh đẹp lên vòng bạn bè nữa vậy? Anh đây chán muốn chết rồi nè!”

“Đầu tắp mặt tối thì có gì mà đẹp?”

“Chụp như vậy mới chân thật chứ!”

Đỗ Nhược lẩm bẩm, “Cậu lượn đi, lại lừa tớ để tớ chụp ảnh dìm mình chứ gì, tớ không làm đâu.”

Mấy bức ảnh chụp dìm của cô từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành đều nằm trong điện thoại di động của Ôn Trạch Dịch.

Tên này vẫn luyến tiếc không muốn xoá đi, thậm chí còn làm thành một gói biểu tượng cảm xúc, thỉnh thoảng lại gửi qua doạ cô, cũng không biết sở thích xấu này từ đâu mà ra.

Hai người nói đông nói tây một lúc, chờ cúp điện thoại, Đỗ Nhược mới nhận ra lều trại đã được dựng xong, Cố Khang thì không biết đã đi đâu mất.

Cô đi tìm, cuối cùng phát hiện Cố Khang đang ôm chăn gối ngồi dựa vào một gốc cây thông ở gần đó, ánh trăng sáng tỏ giống như một chiếc màn lụa phủ kín rừng cây, anh đang nhìn cô với ánh mắt phức tạp, mà ánh mắt này lại mang theo sự tìm tòi nghiên cứu.

Cố Khang mím môi lại, vẻ mặt uy nghiêm, lặng im giống như màn đêm.

Cô nghe thấy một tiếng “Lộp bộp”, bỗng nhiên cô cảm thấy hơi hoảng hốt.


Nhấn để mở bình luận

Chỉ Yêu Đỗ Nhược