Chỉ Yêu Đỗ Nhược



Thấy anh hồn bay phách lạc, trên mắt xuất hiện hai con gấu trúc, râu ria lồm xồm chưa kịp cạo, thậm chí hiện giờ anh bắt đầu học được thói hút thuốc, khiến Châu Dương cảm thấy rất khó chịu.

Từ đầu đến cuối không hề thấy Đỗ Nhược xấu hiện, cô ta cũng đoán được hai người đã chia tay, cô ta oán hận nói.

“Cô ta chính là người đã vứt bỏ anh đúng không? Tại sao anh lại thành ra thế này? Trên đời này có nhiều cô gái như vậy, anh cần gì phải nhớ thương cô ta mãi? Cô ta đã khẳng định bản thân chỉ tâm huyết dâng trào muốn chơi đùa một chút mà thôi, cô ta trêu đùa anh giống như một món đồ chơi, chơi chán rồi liền ném đi chỗ khác, dù sao cô ta cũng là chúng tinh phủng nguyệt*, không thiếu đồ chơi đâu.”
*Chúng tinh phủng nguyệt: được tất cả mọi người yêu thương, tôn trọng

“Cố Khang, anh biết không, ở trong mắt của em, anh chính là ánh trăng trên bầu trời, là ánh trăng độc nhất vô nhị.” Cố Khang đang suy sụp ngồi trên chiếc giường tre, Châu Dương nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh, trong lòng cảm thấy không công bằng.

“Nhưng ở trong mắt của cô ta, anh chỉ là một người theo đuổi bình thường mà thôi, hào nhoáng nào mà cô ta chưa từng nhìn thấy, cô ta chỉ trêu đùa tình cảm của anh mà thôi, anh quên cô ta đi, đừng vì cô ta mà lỡ dở tương lai của mình.”

Hôm nay, giáo viên chủ nhiệm lớp Cố Khang đã lo lắng đến mức phải chạy đến tận đây, khuyên anh nhanh chóng điền nguyện vọng.

Hạn nộp hồ sơ chỉ đến chiều ngày mai, nhưng anh vẫn như một con rối gỗ, nằm liệt trên chiếc giường tre, không nói đến một lời.

Anh đã hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cơm cũng chẳng ăn, mặc cho ai tới cũng không nói lời nào.

Anh như người mất hồn, bị hỏng từ trong ra ngoài.

Châu Dương cảm thấy rất đau lòng, càng thương Cố Khang thì cô ta lại càng hận Đỗ Nhược, cô ta quay về nhà, nấu cháo dinh dưỡng cho Cố Khang, sau đó mang qua nhà anh để anh húp.

Nhưng anh lại ngồi trong góc uống rượu, mượn rượu giải sầu.

Anh uống đến say mèm, nằm dài trên mặt đất, chân tay mở rộng ra hai bên, hai mắt khép hờ, miệng gọi tên người con gái trong lòng hết lần này đến lần khác.

“Nhược Nhược… Nhược Nhược…” Đầu óc của anh không còn tỉnh táo nữa, anh nhìn những ngôi sao trên bầu trời, lại nhớ lại đôi mắt to tròn sáng lấp lánh của cô, trong thế giới của anh cũng chỉ còn lại tên của cô.

Châu Dương tức muốn hộc máu.

Đúng lúc này, cô ta nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của Cố Khang đang nằm trên giường tre vang lên.

Vừa nhìn đã thấy tên của Đỗ Nhược.

Sự hận thù trong mắt của cô ta nổi lên, cô ta không chút suy nghĩ đã vội vàng cúp máy.

Sau đó, sử dụng sức mạnh chín trâu hai hổ của mình đưa Cố Khang đang bất tỉnh nhân sự quay lại chiếc giường tre, sau một hồi sột soạt, cô ta đã rúc được vào người của Cố Khang, cô ta nhanh chóng chụp một bức ảnh đầy ái muội.

Điện thoại di động của Cố Khang không có mật mã, màn hình cũng rất đơn giản, làm bất cứ việc gì cũng thuận tiện.

Cô ta gửi bức ảnh kia qua, sau đó nhắn thêm một tin nhắn toàn những lời lạnh lùng.

“Đỗ Nhược, tôi đã có cuộc sống mới rồi, đừng đến làm phiền chúng tôi nữa, cảm ơn!”

Ban đầu cô ta còn lo lắng Đỗ Nhược sẽ gọi điện thoại đến, nhưng hai tiếng sau vẫn chưa thấy đối phương nhắn lại, cô ta cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Cô ta nhanh chóng xóa hết lịch sử tin nhắn trong điện thoại, sau đó đứng dậy, đi vào phòng lấy chăn đắp cho Cố Khang, một lát sau cô ta mới chịu rời đi.

Sáng sớm hôm sau, cô ta lại sang đây, Cố Khang vẫn đang ngủ say, điện thoại di động cũng không nhận được bất cứ tin nhắn nào.

Sau khi Cố Khang tỉnh dậy, anh liền đến trường học đăng ký nguyện vọng.

Châu Dương đi cùng với anh.

Cô ta ngẩn người sau khi phát hiện ra, tất cả những trường đại học mà Cố Khang điền đều nằm ở một thành phố xa xôi.

Thành phố A.

Đó cũng chính là quê hương của Đỗ Nhược.

Bị ngược thành như vậy mà anh vẫn chưa quên được Đỗ Nhược, bây giờ còn muốn đi tìm cô.

Tại sao anh lại ngốc đến như vậy?

Châu Dương muốn khóc.


Nhấn để mở bình luận

Chỉ Yêu Đỗ Nhược