Chỉ Yêu Đỗ Nhược



Mỗi ngày hai điểm một đường, bệnh viện, nhà ở, ngày tháng cứ trôi như thường lệ, dường như ngày hôm qua cũng chẳng khác ngày hôm nay là bao, mà ngày mai, cũng như vậy.

Có một vài người xuất hiện trong cuộc đời của anh, sau đó biến mất, cũng có người biến mất sau một thời gian dài làm bạn.

Quên đi sẽ khiến anh tự do trở lại, nhưng anh lại cố tình nhốt mình ở đúng một chỗ, mắc kẹt trong sự không cam tâm, ở đó còn có quy định cả phạm
vi hoạt động.

Nếu không nhìn thấy bức ảnh trong nhóm wechat của những người bạn cùng lớp thời cấp ba, có lẽ cuộc sống của Cố Khang trước sau như một, giống như hồ sâu, như nước lặng, cứ trôi qua như vậy.

Sau khi tốt nghiệp xong, Cố Khang mới đăng ký wechat, trong suốt thời gian học đại học, ngoại trừ liên hệ với những người cần thiết cho việc học của mình thì hầu như anh không có giao tiếp với ai cả, đang học dở năm nhất thì không biết bị bạn học cấp ba nào đó thêm vào nhóm này.

Nhóm này rất náo nhiệt, mới nửa ngày đã có hơn trăm tin nhắn, chẳng qua là tán gẫu xem đứa bé này là của ai, công việc của người này, người kia tìm đối tượng mới.

Anh lướt nhanh như gió đọc qua nội dung một lượt, sau đó hoa mắt chóng mặt mà xoa bóp giữa hai hàng lông mày, anh thấy chẳng có gì hứng thú cả nên đã tắt thông bảo của nhóm này đi.

Tối hôm nay, sau khi tắm rửa xong, Cố Khang đang nằm trên giường lật xem luận văn về những trường hợp cần trị liệu hô hấp mới nhất ở nước ngoài, thì nhận được một tin nhắn từ Vân Khinh Khinh.

“Anh Khang, xem tin nhắn trong nhóm lớp đi, tin tức nóng hổi.”

Anh nhướng mày, bỏ tư liệu trong tay xuống, sau đó nhấn mở tin nhắn của nhóm lớp ra, trong nhóm lớp 11A1 của trường trung học số 10 có người vừa mới tag anh.

Tin nhắn trong nhóm nhảy lên liên tục không ngừng, hết người này lại đến người kia, được đẩy lên “vù vù”, nhanh đến không kịp nhìn.

Anh lướt xem từng tin nhắn một.

“Wow wow, khuôn mặt của chú rể giống như mô hình anime 3D vậy, không có một chút khuyết điểm nào cả, đẹp mắt quá đi mất, cô ấy đã kết hôn rồi sao?”

“Cậu có nhìn thấy không? Góc bên phải của bức ảnh có logo của công ty kìa, hình như là ảnh quảng cáo áo cưới thôi.

Tổng giám đốc Triệu, cậu chụp bức ảnh này ở đâu vậy?”

Quần chúng ăn dưa liên tục @Triệu Dương, người đã gửi tấm ảnh kia vào trong nhóm lớp để đẩy tin nhắn lên top.

Đó là một bức ảnh cưới được chụp ở trong rừng.

Chiếc váy cưới trên người cô gái được thiết kế rất tỉ mỉ cẩn thận, những mũi thêu bằng tay đầy tinh xảo, chiếc váy công chúa bồng bềnh mang theo tiên khí được khảm những đường pha lê lấp la lấp lánh, cô rúc vào trong lồng ngực của người đàn ông mặc tây trang đi giày da ở bên cạnh, khuôn mặt ửng hồng như quả táo vì quá hạnh phúc.

Người đàn ông rất cao lớn, vẻ mặt thâm trầm, sống mũi cao thẳng, trời sinh đã là chiếc móc treo quần áo, khí chất xuất chúng, nhìn đã biết là người có lai lịch.

Một bức ảnh hoàn hảo không thể chê vào đâu được như vậy đã gợi lên sự mong đợi về tình yêu và khát khao hạnh phúc của một người khác.

“Các vị, có phải nhìn rất xứng đôi không?” Triệu Dương - người bị tag nhiều nhất cuối cùng cũng lên tiếng, anh ta gửi một vài biểu tượng cảm xúc bao lì xì, sau đó nói.

“Mọi người trong nhóm phát lì xì cho tôi thì tôi nói, ngày hôm qua tôi chơi mạt chược bị thua rất nhiều tiền, cần mọi người bồi bổ yêu thương một chút.”

Vân Khinh Khinh thả biểu tượng dao phay kín cả màn hình điện thoại di động, tức muốn hộc máu.

“Triệu Dương, cậu đừng có nhử nữa, mau nói đi!”

Nhưng Triệu Dương ở bên kia không muốn nhận được thứ này, treo anh ta đến chết anh ta vẫn không chịu nói.

Cố Khang nhìn chằm chằm bức ảnh kia không biết bao nhiêu lần, xem đi xem lại đến nỗi tay của anh trở nên run rẩy lúc nào không hay, anh nhanh chóng bấm vào ảnh đại diện wechat của Triệu Dương, sau đó thêm bạn tốt với anh ta.

Wechat của Triệu Dương không cần xác nhận, Cố Khang trực tiếp chuyển năm trăm tệ qua cho anh ta, hốc mắt đỏ lên, anh hỏi.

“Gửi cho tôi bức ảnh hoàn chỉnh đi, tôi cần ảnh độ nét cao, bao gồm cả địa chỉ ở phía dưới.”

“Người anh em, khách khí quá rồi khách khí quá rồi!” Triệu Dương gửi biểu tượng cảm xúc cười haha, anh ta biết trong lớp học có rất nhiều người nhớ thương Đỗ Nhược, đặc biệt là Cố Khang, si tình đến chết, nhớ mãi không quên!

Ngoài miệng nói khách khí nhưng tay lại rất thành thật, vừa nhận số tiền được chuyển chuyển trong vài giây, anh ta đã nhanh chóng gửi bức ảnh gốc cho Cố Khang.

“Bức ảnh được chụp trong thang máy của Trung tâm mua sắm quốc tế Hồng Đồ, là ảnh quảng cáo chính của một chi nhánh bán váy cưới mới khai trương, cửa hàng đó ở tầng 3 tòa nhà B, sau khi vào thang máy số 5 ra cửa thì quẹo phải, cửa hàng đó tên là ‘Yêu thương trọn đời’.” Triệu Dương cũng ở thành phố A, vốn dĩ anh ta đã có động cơ thầm kín khi gửi bức ảnh kia, anh ta cầm năm trăm tệ, sung sướng đến mức không khép được miệng, nhanh chóng nói ra tin tức mà mình biết.

Dường như Cố Khang đã hành động trong chớp mắt, ngay sau đó máu bình tĩnh trong người anh sôi trào lên, trái tim vốn đã ngủ đông hiện tại lại đập dồn dập, anh ta luống cuống tay chân khoác vội chiếc áo khoác, khi ra khỏi phòng ngủ còn dẫm lên cái đuôi của A Mao mà Thiệu Trí Viễn nuôi, con Samoyed cuộn thân hình khổng lồ của mình lại, sủa ầm ĩ.

Thiệu Trí Viễn đang ngồi trong phòng chơi game, bỗng nhiên anh ta nghe thấy tiếng kêu rên của chú chó qua lớp tai nghe, anh ta đau lòng muốn chết, nhanh chóng đẩy cửa ra ngoài, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng của Cố Khang.

Cố Khang lấy chìa khoá xe, anh chạy nhanh đến nỗi đâm cả vào cổng lớn.

Quen biết nhau ba năm, từ trước đến nay Cố Khang vẫn luôn điềm đạm bình tĩnh như đỉnh núi Thái Sơn, Thiệu Trí Viễn chưa bao giờ thấy anh nóng nảy như vậy.

Anh ta gãi đầu, sau đó cúi xuống vuốt ve con A Mao đang lại đây cầu xin sự an ủi, trong lòng hoang mang lẩm bẩm.

“Thằng dở này, khuya như vậy rồi còn đi đâu, vội như gặp quỷ vậy?”



Nhấn để mở bình luận

Chỉ Yêu Đỗ Nhược