Chiêu Hồn


Đánh thắng trận này, tất nhiên Tần Kế Huân phải khao các tướng sĩ, hai tộc trưởng Tần Ngụy không hề keo kiệt đem tặng tất cả thịt bò, thịt cừu và rượu cao lương trong tộc, bên ngoài lều chỉ có tiếng các binh sĩ vui vẻ di chuyển củi qua lại. 
 
Cằm Nghê Tố tựa lên vai Từ Hạc Tuyết, bàn tay nàng do dự muốn đặt lên lưng hắn, đèn lưu ly soi sáng vết máu ướt át trên lòng bàn tay, nàng bẻ khớp ngón tay, máu bắt đầu dần dần biến thành bụi mịn với tốc độ chậm, yếu ớt trôi nổi trong không trung.
 
Có tiếng bước chân đến gần lều, Từ Hạc Tuyết lập tức buông Nghê Tố ra, một tay Thanh Khung cầm nhang nến, một tay vén rèm lên, đúng lúc nhìn thấy hai người đang ngồi đối diện nhau trên thảm nỉ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghê Tố lập tức đứng dậy nhận lấy nhang nến trong lòng hắn, nàng lại phát hiện ra hắn đứng trước mặt nàng, hình như hắn cao hơn một chút rồi.
 
Thanh Khung đã quen với loại thay đổi này, hắn đã cố gắng vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất khi xương cốt phát triển dài ra, bây giờ ngoài sợ lạnh như trước ra thì đã đỡ hơn nhiều rồi.
 
“Để ta giúp cô nương lau dọn giá cắm nến, Nghê cô nương.”  Thanh Khung nói.
 
“Ngươi mới đỡ hơn được một chút, mau ngồi xuống đi, lát nữa ta đi hái một ít lá ngải, đến tối ngươi lấy mà ngâm chân, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.” Nghê Tố nói rồi ôm lấy nhang nến quay về trước bàn, nàng lau sạch từng chân nến, rồi đặt từng cây nến lên rồi dùng lửa từ đèn cầy đốt sáng. 
 
“Nghê công tử!”
 
Một bóng người vạm vỡ xuất hiện bên ngoài lều, thấy tay hắn đã chạm đến tấm rèm, Nghê Tố quay đầu nhìn hình dáng gầy gò của Từ Hạc Tuyết, nàng lập tức lên tiếng: “Ngụy Thống lĩnh đừng đi vào!”
 
Bàn tay nắm rèm của Ngụy Đức Xương hơi khựng lại: “Vì sao thế Nghê tiểu nương tử?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Huynh ấy đang bị thương, ta đang cứu huynh ấy.” Nghê Tố chạy nhanh đến bên cạnh Từ Hạc Tuyết, nàng ngồi xổm xuống quấn chăn lên người hắn thật kín rồi mới quay đầu nhìn bóng người phản chiếu trên vải lều: “Nếu Ngụy Thống lĩnh có gì muốn nói, xin hãy đợi muộn một lúc nữa rồi nói.”
 
Ngụy Đức Xương cũng không biết vì sao nàng trị thương mà hắn lại không được đi vào, nhưng hắn vẫn buông tay, đứng bên ngoài lều: “Không được, bây giờ ta nói luôn!”
 
“Nghê công tử.” Ngụy Đức Xương uống mấy bát rượu, giọng nói khàn đã hơi say, hắn vẫn chưa cởi áo giáp dính máu, hắn vô thức đứng thẳng ngoài lều, chắp tay khom người xuống: “Lão Ngụy ta đến nhận lỗi với ngươi! Hôm nay ta và Dương Thống lĩnh quả thực quá xốc nổi, ta là người thô tục, trong đầu không có mấy cái vòng vo đấy, cũng không nghĩ được chu toàn như ngươi và nghĩa huynh, nhưng lão Ngụy ta bảo đảm, sau này sẽ không như thế nữa!”
 
Từ Hạc Tuyết bị Nghê Tố quấn trong chăn, cả ngày nàng không có thời gian rảnh rỗi, trong chăn không có hơi ấm của nàng.
 
Ngụy Đức Xương đợi bên ngoài một lúc, trong lòng rất nghi ngờ, bấy giờ mới nghe thấy giọng Từ Hạc Tuyết từ bên trong truyền ra: “Ngụy Thống lĩnh không cần như thế, ngài có can đảm một địch trăm, nếu không Tần tướng quân chắc chắn sẽ không tấn công nơi đóng quân của Thạch Ma Nô, hủy lương thảo.”
 
“Ta chỉ có vũ lực là dùng được thôi.”
 
Ngụy Đức Xương đứng thẳng người lên, hắn hơi ngượng ngùng cười một tiếng: “Dương Thống lĩnh vốn cũng muốn đến nhận lỗi với ngươi, nhưng vừa nãy ở trên tiệc hắn bị ta chuốc say rồi, bây giờ ngủ mất rồi.”
 
“Chuốc say?” Từ Hạc Tuyết nhạy bén nắm bắt điểm mấu chốt.
 
“Phải, nghĩa huynh nói, dạo gần đây Dương Thống lĩnh có nhiều công lao, bảo ta thường ngày nên đi uống rượu với hắn, tửu lượng của hắn không bằng ta, mới hai vò mà đã bất tỉnh nhân sự rồi ha ha ha ha…”
 
Từ Hạc Tuyết nhìn chằm chằm vào cái bóng trên mành nỉ: “Ngụy Thống lĩnh, Tần tướng quân đang ở đâu?”
 
“Huynh ấy à…”
 
Ngụy Đức Xương nói được một nửa, nghe thấy tiếng động, hắn quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Tần Kế Huân cầm bảo đao hoa văn cây tùng đi tới, hắn lập tức hô lên: “Nghĩa huynh!”
 
Tần Kế Huân nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Đệ làm gì ở đây đấy?”
 
“Ta đến nhận lỗi với Nghê công tử.” Ngụy Đức Xương chỉ vào lều du mục.
 
Tần Kế Huân vỗ vai nghĩa đệ: “Đức Xương, sắp đến lúc thay quân rồi, đệ mau đi xếp người thay mấy thanh niên ở trên lầu cổng thành, nhớ lấy, bọn họ có thể uống rượu nhưng không được uống nhiều, thời buổi rối ren, bất cứ lúc nào chúng ta cũng không được buông bỏ phòng bị.”
 
Ngụy Đức Xương gãi đầu: “Thế huynh còn bảo ta uống với Dương Thống lĩnh…”
 
“Tửu lượng của đệ quá tốt, ta quên dặn đệ phải kiềm chế lại chút, chuyện này trách ta.” Vẻ mặt Tần Kế Huân như thường: “Đệ mau đi đi.”
 
Nói đến quân vụ, Ngụy Đức Xương cũng không trì hoãn, hắn gật đầu quay người rời đi.
 
Từ Hạc Tuyết bên trong lều yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, bên ngoài chỉ còn lại một bóng người nói: “Nghê công tử, vết thương của công tử thế nào rồi? Không biết ta có thể vào không?”
 
Trong lúc Tần Kế Huân nói chuyện với Ngụy Đức Xương, Thanh Khung đã tìm được một chiếc chăn mỏng nhẹ rộng rãi, Nghê Tố và hắn mang thanh xà gỗ treo quần áo đến, đắp chăn lên làm một tấm bình phong.
 
“Tần tướng quân vào đi.” Nghê Tố đứng thẳng dậy, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.
 
Tần Kế Huân mở tấm mành nỉ bước vào, bên trong trời sáng như ban ngày, “tấm bình phong” đơn giản che khuất tầm nhìn của hắn, Nghê Tố bước lên trước: “Tần tướng quân, huynh ấy bị thương, lúc này không có che mặt, không tiện cho ngài gặp, mong ngài lượng thứ.”
 
Đương nhiên Tần Kế Huân nhớ trên mặt Nghê công tử có bệnh, hắn gật đầu: “Ta nói chuyện với Nghê công tử như thế này cũng được rồi.”
 
Thanh Khung kéo một chiếc ghế đến phía sau hắn rồi cùng Nghê Tố ra khỏi lều.
 
Bọn họ cũng không đi xa, chỉ cách đó vài bước, Nghê Tố tìm Chung nương tử lấy hai cái bánh bao, hai bát canh nóng rồi cùng Thanh Khung ngồi xuống ăn.
 
Thanh Khung cắn một miếng bánh bao, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Nghê cô nương, sao cô nương không khuyên ngài ấy? Ngài ấy cứ tự hành hạ bản thân như vậy, nhưng nơi này liệu có được mấy người nhớ đến cái tốt của ngài ấy chứ? Cho dù có nhớ cũng chỉ nhớ đến thân phận Nghê công tử của ngài ấy chứ không phải…”
 
Chứ không phải Từ Hạc Tuyết.
 
Thanh Khung mím môi, không nói ra.
 
“Huynh ấy không làm những việc này vì để mọi người nhớ đến cái tốt của huynh ấy.”
 
Trong canh nóng có hạt tiêu, sau khi húp vài ngụm, cơ thể lạnh vì cái ôm vừa rồi của Nghê Tố đã ấm hơn rất nhiều: “Con người trên đời này đa số đều có chí hướng của riêng mình, có người dù chết rồi cũng không quên đi chí hướng của mình.”
 
Nàng quyết tâm hành nghề y không phải muốn nữ tử khắp thiên hạ đều nhớ đến cái tốt của nàng, nên nàng hiểu chí hướng của hắn.
 
“Ta không thể cản huynh ấy.”
 
Nghê Tố nhìn Thanh Khung quấn áo choàng dày kín mít: “Ta muốn giúp huynh ấy.”
 
Trăng lạnh treo cao, sao thưa thớt ảm đạm, từng cụm lửa đốt trong thành nhảy nhót, các binh sĩ tụ tập uống rượu ăn thịt, náo nhiệt vô cùng.
 
Đây là khoảnh khắc mở mày mở mặt nhất của bọn họ kể từ khi đóng quân ở thành Ung Châu.
 
Bên trong lều, Từ Hạc Tuyết dứt khoát hỏi thẳng Tần Kế Huân qua thanh xà gỗ phủ chăn: “Tần tướng quân cố ý để Ngụy Thống lĩnh chuốc say Dương Thống lĩnh?”
 
“Nghê công tử liệu sự như thần.”
 
Tần Kế Huân hơi ngẩn ra, hắn đặt tay lên đầu gối: “Thật không dám giấu, dù hôm nay giành thắng lợi thì trong lòng ta vẫn cảm thấy không yên.” 
 
Từ Hạc Tuyết ho khan hai tiếng, giọng nói yếu ớt: “Cho nên Tần tướng quân đã cho người tuần tra đường chim bay ở núi Thiên Câu rồi?”
 
“Đúng vậy.”
 
Tần Kế Huân gật đầu, sau khi Thạch Ma Nô bị thương phải rút lui, hắn nghe vị Nghê công tử này nói đừng đuổi theo mới nhận ra có lẽ Nghê công tử và hắn có cùng một suy nghĩ.
 
“Đường chim bay trên núi Thiên Câu được sửa chữa hàng năm, lúc Tống Tung còn sống, hắn ta dù tham lam cỡ nào cũng không dám dám lơ ​​là việc phòng thủ núi Thiên Câu, ta thật sự nghi ngờ, vì sao cứ phải là lúc này lại xảy ra sơ suất.”
 
Sắc mặt Tần Kế Huân trở nên nghiêm túc hơn: “Nghê công tử, ta nghi ngờ trong thành Ung Châu có gián điệp quấy phá.”
 
Nếu suy đoán của hắn là đúng vậy thì đây đúng là một vấn đề cực nghiêm trọng của thành Ung Châu, đây cũng là lý do hắn không nói cho Ngụy Đức Xương biết suy đoán của mình.
 
Ngụy Đức Xương là người thẳng tính, dễ bị kích động, một khi chuyện này bị làm ầm lên sẽ khiến lòng người trong thành hoảng loạn. 
 
Sở dĩ hắn để Ngụy Đức Xương chuốc say Dương Thiên Triết cũng là vì để Đoàn Vanh thay Dương Thiên Triết đến núi Thiên Câu.
 
“Tướng quân!”
 
Đột nhiên bên ngoài lều truyền đến tiếng bước chân vội vã, Tần Kế Huân nhận ra giọng của Đoàn Vanh, hắn lập tức nói: “Vào đây.”
 
Đoàn Vanh vén mành đi vào, thấy thanh xà gỗ chắn ngang ở giữa, hắn hơi ngơ ra một lúc, sau đó lập tức đưa tấm ván gỗ trong tay lên: “Tướng quân, tấm gỗ này thần tìm được trong khe núi dưới chân núi Thiên Câu, quả nhiên có điểm kỳ quái!”
 
Đoàn Vanh thở không ra hơi, trên trán lấm tấm mồ hôi: “Vết cắt lớn nhất ở phía trước.”
 
Đều nhờ có ánh nến sáng trưng trong căn lều, Tần Kế Huân nhận lấy xem kỹ, sắc mặt hắn thay đổi, hắn lập tức đưa tấm gỗ cho Từ Hạc Tuyết từ bên dưới thanh xà gỗ: “Nghê công tử, công tử xem đi.”
 
Từ Hạc Tuyết nhận lấy, mảnh gỗ chưa hoàn chỉnh này khá dày, hai mặt đều có vết dao, nhưng các vết rạch có kích thước khác nhau.
 
“Kim đao của người Hồ rất nặng, bọn họ nhân lúc đêm khuya leo lên núi Thiên Câu, không tiện mang theo đao, dù có mang theo, muốn nhấc lên phá hủy đường chim bay cũng chỉ vô ích, dao găm mới càng dễ dùng, phía sau quả thật phù hợp với chiều dài cắt của một con dao găm.”
 
Mặt trước là mặt mà quân Ung Châu đi lại trên đường chim bay, mặt này đã cũ nát bụi bặm, mặt sau lại nhẵn nhụi hơn rất nhiều, không có vết chém dày đặc của đao kiếm.

 


Nhấn để mở bình luận

Chiêu Hồn