Chồng Yêu! Khi Tình Yêu Lan Bí Mật Tan Biến!



Lâm Tĩnh vô cùng tức giận, vừa chạy đi vừa cố lau sạch đôi môi đỏ mọng bị Cố Hạo Thần hôn.

Rõ ràng là cô chỉ định tỏ tình thay bạn mình nhưng sao lại bị cưỡng hôn thế này!

Con cáo xảo quyệt đó dám bắt nạt cô.

Cô nên giải thích thế nào với Thẩm Giai Liên?

" Cố Hạo Thần, đừng để tôi gặp lại anh, nếu không tôi sẽ không để anh yên." Lâm Tĩnh lau đôi môi đỏ mọng, càng làm nó đỏ rực hơn, như thể sắp chảy máu.

Khi nghĩ đến việc bị một chàng trai khác cưỡng hôn, Lâm Tĩnh cảm thấy rất khó chịu.

Không chỉ cảm thấy nhục nhã mà cô còn cảm thấy có lỗi với bạn mình, Giai Liên.

Dù làm việc tốt nhưng vẫn khiến bản thân cô phải khổ sở.

Hơn nữa, cô còn cảm thấy có lỗi với bạn trai, Minh Tông.

Cảm giác như thể cô đã phản bội anh ta, mà mập mờ với chàng trai khác.


Dù sao đi nữa, tâm trí Lâm Tĩnh đang rối bời, và trái tim cảm thấy thực sự rất tồi tệ.

Khi Lâm Tĩnh về ký túc xá, cô cũng đã bình tĩnh lại, cô nhìn lên tầng sáu nơi có phòng của Giai Liên, hẳn là cô ấy vẫn đang chờ đợi tin vui của cô.

Cô không biết phải giải thích như thế nào bây giờ.

Tuy nhiên, một kẻ biến thái cưỡng ép hôn người như Cố Hạo Thần thì không đáng để Thẩm Giai Liên thích.

Cô ấy không hẹn hò với anh ta cũng là một điều tốt.

Lâm Tĩnh cô nên thuyết phục cô ấy từ bỏ một kẻ cặn bã như thế.

Nghĩ vậy, gánh nặng trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sau khi hít một hơi thật sâu, cô đi đến ký túc xá, mở cửa, liền nhìn thấy Thẩm Giai Liên đang ngồi ở đó đợi cô.

" Gia Liên, tớ đã về." Lâm Tĩnh mỉm cười đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Giai Liên.

Giai Liên ngước mắt nhìn cô, nhưng ánh mắt lại bình tĩnh không dao động, không hề có sự bồn chồn chờ đợi hay háo hức mong chờ, mà trái lại còn có chút buồn bã.

" Giai Liên, cậu bị làm sao vậy?" Lâm Tĩnh cảm giác được Thẩm Giai Liên có chút không ổn, nhưng cô không thể nói rõ là có chuyện gì.

"Cậu bị bệnh hả? Tớ đưa cậu đi khám bác sĩ nha."

“Ừm, tớ không khỏe lắm.” Thẩm Giai Liên nhẹ nhàng cười, trên đôi lông mày xinh đẹp hiện lên một tia buồn bã khó tả.


“ Tớ mắc một căn bệnh tim mà bác sĩ không thể chữa khỏi.



" Giai Liên." Lâm Tĩnh cũng cảm nhận được nỗi buồn của Thẩm Giai Liên, trong lòng cô tràn ngập sự khó chịu, như thể cô mới là người bị bệnh.

" Anh ấy không đồng ý, phải không?" Thẩm Giai Liên nói một câu khẳng định, khi cô nói điều này, giọng nói nghe rõ sự nghẹn ngào.

Khóe mắt cô hiện lên một tia ẩm ướt: " Cũng phải, anh ấy làm sao có thể đồng ý hẹn hò với một cô gái bình thường như tớ? Người phụ nữ anh ấy thích phải là một cô gái dịu dàng, xinh đẹp và nóng bỏng như cậu."

Nói xong, cô ta bèn nhìn thẳng vào đôi mắt Lâm Tĩnh thật sâu, giống như đang muốn nhìn rõ sau khi nghe mấy lời cô nói, Lâm Tĩnh thật sự đang cảm thấy thế nào? Bất chợt, hình ảnh Cố Hạo Thần hôn Lâm Tĩnh lại hiện lên trong đầu cô, lòng cô càng đau đớn, sự oán hận đối với Lâm Tĩnh càng mạnh mẽ hơn.

Lâm Tĩnh không hề biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Giai Liên lúc này, cô cũng không hề hay biết việc Giai Liên đã nhìn thấy cảnh tượng đau buồn đó và hiện giờ hiểu lầm cô.

" Giai Liên, anh ta không đồng ý nhưng không phải là vì không thích cậu hay chỉ thích những cô gái như tớ.

Mà theo lời anh ta nói thì hiện giờ anh ta đã là sinh viên năm cuối và sắp tốt nghiệp, phải bắt đầu thực tập trong một năm nữa.

Cho nên mới không có ý định yêu đương vào thời điểm này."

"Đúng vậy, cho nên..." Lâm Tĩnh nghĩ ra một lý do để Thẩm Gia Liên tiếp nhận dễ dàng hơn, sợ rằng cô ta sẽ quá đau lòng" Kỳ thật nghĩ đi nghĩ lại, anh ta làm như vậy cũng có đạo lý."

" Anh ấy nói như vậy thật à? Cậu nói thật cho tớ biết đi." Thẩm Giai Liên hỏi Lâm Tĩnh, ánh mắt như muốn xuyên thấu Lâm Tĩnh.

Nếu bây giờ Lâm Tĩnh trả lời thành thật, cô ta chắc chắn sẽ tha thứ cho cô.

" Ừm, tớ nói thật." Lâm Tĩnh hơi dời tầm mắt, cố che giấu sự thật.

Làm sao cô có thể nói cho Thẩm Giai Liên biết Cố Hạo Thần đã nói nếu lời tỏ tình đó là lời tỏ tình của Lâm Tĩnh thì anh sẽ đồng ý, còn nếu là lời tỏ tình của Giai Liên thì để chỉ đành nhờ cô chuyển một nụ hôn xin lỗi.


Điều này sẽ khiến bạn của cô hiểu lầm và càng buồn hơn.

Đây là điều cô không muốn thấy nhất.

“ Nhưng dù có mất bao nhiêu thời gian, tớ cũng sẵn lòng ở bên anh ấy, dù chỉ là một phút cũng được.


“ Cậu có biết có một câu nói như vậy không?.Chỉ cần bạn có một lần thì sẽ tồn tại mãi mãi.

"

"Cậu không phải là tớ nên cậu không thể hiểu được đâu.".

Thẩm Gia Liên cau mày, nước mắt rơi xuống nhìn Lâm Tĩnh.

Cô cắn môi, trong lòng hỏi đi hỏi lại vì sao Lâm Tĩnh lại lừa dối cô? Tại sao? Cô coi cô ấy như người bạn thân nhất của mình.

Tại sao cô lại bị lừa dối và phản bội?

Lâm Tĩnh nhìn Thẩm Giai Liên đau lòng, đưa tay nắm lấy tay cô, muốn an ủi cô, nhưng Giai Liên đã giơ tay lên chạm vào khóe mắt, ngăn cho nước mắt mình ngưng tụ rơi xuống, cô cũng không muốn Lâm Tĩnh nhìn thấy sự bối rối của mình.

"Giai Liên." Lâm Tĩnh cắn môi, không biết mình có thể làm gì để giảm bớt nỗi đau cho cô ấy.

"Thật ra, cậu có bao giờ cho rằng Cố Hạo Thần vốn không tốt như cậu nghĩ không? Có lẽ anh ta có rất nhiều khuyết điểm.

Anh ta dựa dẫm vào vẻ ngoài đẹp trai và không để ý đến những cô gái theo đuổi mình.

Trước khi đến đó, tớ thấy anh ta từ chối một cô gái.

Cô gái kia tức giận đến mức bật khóc vì anh ta không chịu nhận chiếc bánh do cô ấy làm.

Việc không tôn trọng con gái chút nào như thế chứng tỏ anh ta không phải người tốt, không đáng để cậu yêu thích nhiều như vậy.

Chuyện thành ra thế này không phải là mất mát của cậu mà là mất mát của anh ta, vậy nên Giai Liên, đừng khóc, cậu vẫn còn có tớ, cậu xứng đáng có một chàng trai tốt hơn theo đuổi ”.

"Thật sao?" Thẩm Gia Liên hỏi, trong ánh mắt sáng ngời, nhưng lại hiện lên một tia giễu cợt cùng hận ý.

"Đương nhiên" Lâm Tĩnh thấy Giai Liên đã thoải mái hơn một chút nên tiếp tục nói xấu Cố Hạo Thần để xoa dịu nỗi đau của bạn mình.

Trong thâm tâm Thẩm Giai Liên, cô không cho rằng Lâm Tĩnh làm việc này vì có ý tốt, mà chỉ càng khiến cô hiểu lầm Lâm Tĩnh sâu sắc hơn.

Cô cho rằng Lâm Tĩnh làm như vậy là để hủy hoại mối quan hệ của cô với Cố Hạo Thần.

Dùng cách thức hèn hạ này để cướp đi người cô thích.

Dẫu rằng Lâm Tĩnh đã có bạn trai nhưng so ra thì Cố Hạo Thần vẫn tốt hơn, việc Lâm Tĩnh bị thu hút cũng là điều dễ hiểu.

Giai Liên không có ý định nghe những gì Lâm Tĩnh nói.

Ánh mắt cô dán chặt vào đôi môi hồng hào của Lâm Tĩnh.

Đẹp nhưng sao thật chướng mắt.

Thẩm Giai Liên trong lòng khó chịu, hình ảnh Lâm Tĩnh và Cố Hạo Thần hôn nhau lại hiện lên trong đầu cô.

" Anh ta đã là người như vậy, mất đi cũng không đáng tiếc." Lâm Tĩnh nói xong, Thẩm Giai Liên cũng khôi phục lại suy nghĩ, giả vờ thờ ơ, thật sâu giấu đi suy nghĩ của mình," Tiểu Tĩnh, tớ không buồn.



" Cậu khóc giống như một con mèo nhỏ, còn nói không buồn?" Lâm Tĩnh đau lòng lau nước mắt cho cô bạn, ấn tượng của cô đối với Cố Hạo Thần rốt cuộc lại càng trở nên tệ hơn, làm sao có thể khiến bạn cô buồn thế.

Thật đáng giận.

Lúc này, điện thoại di động của Lâm Tĩnh reo lên, là bạn trai Cao Minh Tông của cô gọi.


"Tiểu Tĩnh, chúng ta cùng ăn trưa nhé."
" Minh Tông, xin lỗi, hôm nay tớ không đi với cậu được, tớ muốn đi cùng Giai Liên." Lâm Tĩnh lo lắng rằng những người mới chia tay luôn rất mong manh, vì vậy cô nên chú ý đến Giai Liên nhiều hơn, để tránh cho cô ấy không làm điều gì ngốc nghếch.

Thẩm Giai Liên vừa nghe, biết người gọi đến là Cao Minh Tông, liền đáp" Tiểu Tĩnh, câu không cần đi cùng tớ, cậu cứ đi hẹn hò đi.

Tớ chỉ cần chợp mắt một lát, yên tĩnh một lát là sẽ ổn thôi."

Thẩm Giai Liên lúc này hoàn toàn không muốn đối mặt với Lâm Tĩnh.

Sự giả vờ của Lâm Tĩnh làm cô ta ghê tởm từ tận đáy lòng.

Bây giờ cô ta chỉ ước gì Lâm Tĩnh sẽ biến mất ngay lập tức.

Lâm Tĩnh không khác nào một cái gai nhọn trong lòng, mỗi khi nhìn cô ta sẽ cảm thấy đau đớn.








Nhấn để mở bình luận

Chồng Yêu! Khi Tình Yêu Lan Bí Mật Tan Biến!