Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân



"Tiểu thư! Không xong rồi! Tộc trưởng dẫn quan mai tới cửa, nói phải bảo bà mai cưỡng ép tìm người để tiểu thư nhanh chóng kết hôn!"

Cửa ngoài truyền đến tiếng bước chân hoảng hốt lo sợ, cửa bị đẩy ra bằng lực mạnh, chính là nha hoàn Tiểu Ly bên cạnh nàng.

Lục Bạch Đào trợn mắt há hốc mồm, tiếp theo nhanh chóng nắm chặt tóc phát điên: Trời đất ơi, nàng vì tránh bức hôn, chuyến bay gặp nạn, xuyên qua thời không khác, biến thành con gái của một địa chủ nhỏ! Tại sao! Đã đổi thời không cũng không thoát khỏi vận mệnh bị ép hôn chứ, đây rốt cuộc là rắc rối gì vậy!

Cưỡng ép tìm người nhanh chóng kết hôn gì đó, vừa nghe là rất vô nhân đạo đó được không? Dưới tình huống này chỉ cầu tốc độ không cầu chất lượng, còn không biết bị ghép với dạng người không đứng đắn gì!

"Không được, quyết không thể ngồi chờ chết!" Lục Bạch Đào vén chăn nhảy xuống giường, sốt ruột phân phó: "Tiểu Ly, mau tới hầu hạ ta rửa mặt, ta phải tự mình đi trước nhìn xem!"

Tiền đường, tộc trường Lục thị Lục Thịnh Quang với mẹ nàng Lục Vương Thị ngồi đối diện nhau.

"Tức phụ Minh Đức, cô nương đủ mười sáu là phải xuất giá, người chưa xuất giá nghe theo quan mai bén duyên với người khác, pháp lệnh của quan phủ chính là quy định như thế, ta đây cũng không có cách nào khác, quốc pháp khó vi phạm!"

Lục Thịnh Quang nâng chung trà lên nhấp một ngụm, trà là Minh Tiền Mao Tiêm thượng hạng, giá không hề rẻ, khiến ông ta uống cũng đau lòng, chỉ có thể liều mạng bảo bản thân bình tĩnh, rất nhanh toàn bộ gia tài bạc triệu này thuộc về ông ta thôi!

Lục Vương Thị có hơi hoảng sợ, nắm chặt khăn trong tay sốt ruột nói: "Nhưng mà, nhưng mà Bạch Đào nhà ta vẫn chưa tới mười sáu tuổi!"

Lục Thịnh Quang không nói chuyện, cho quan mai bên cạnh một ánh mắt, quan mai vội vàng vung khăn, đầy mặt tươi cười nói:

"Ơ kìa muội muội, sao muội hồ đồ rồi? Thời hạn để tang của nha đầu Bạch Đào nhà muội còn một tháng nữa, nhưng mà sinh nhật của con bé cũng là tháng sau còn gì? Đợi sau một tháng hết chịu tang thì nha đầu Bạch Đào có thể quá mười sáu tuổi rồi, đến lúc đó tìm người có thể không còn kịp nữa, đó là phạm vào quốc pháp, nếu như bị quan phủ biết, đến lúc đó sợ là ngay cả muội cũng chịu tội liên đới đi ngồi nhà lao đấy!"

Lục Vương Thị nôn nóng hoang mang lo sợ, vẫn là quản gia Vương thúc yên lặng hầu hạ ở một bên thấp giọng lên tiếng: "Phu nhân đừng vội, quốc pháp cũng không hoàn toàn bất cận nhân tình, còn có thể chuộc lại."

"Đúng, nhà chúng ta có tiền, có thể dùng tiền chuộc lại!" Ánh mắt Lục Vương Thị sáng lên, giống như lập tức bắt được cọng cỏ cứu mạng: "Bất kể tốn bao nhiêu ngân lượng chúng ta cũng chi!"

Quan mai nhất thời a một tiếng, Lục Thịnh Quang nheo mắt lại, âm thầm trừng Vương thúc một cái, sau đó quay đầu lại nhìn Lục Vương Thị, âm thanh càng lạnh hơn mấy phần:

"Tức phụ Minh Đức, chuộc lại sợ rằng không được.

Cuối cùng nha đầu Bạch Đào vẫn phải gả ra ngoài, ngươi lại không có con kế thừa gia nghiệp, gia nghiệp nhà Minh Đức theo lý mà nói thuộc về của cả gia tộc, đợi sau khi nha đầu Bạch Đào xuất giá, gia sản nhà này tất cả phải thu hồi về trong tộc, há có thể mặc cho một người phụ nữ khác họ như ngươi tùy ý xử lý?"

"Được lắm, ngoài miệng nói nghĩa chánh từ nghiêm, nói cho cùng thì ra là ngấp nghé gia sản của nhà bọn ta!"

Lục Bạch Đào chạy tới vừa vặn nghe hết lời của tộc trưởng, lập tức tức giận, ngay sau đó không chút do dự nhấc chân vào, cao giọng lên tiếng.

Lục Thịnh Quang bất ngờ không kịp đề phòng bị xé mặt, không khỏi cứng đờ, mang theo một tia xấu hổ chỉ vào Lục Bạch Đào trách cứ:

"Nha đầu Bạch Đào, sao ngươi nói chuyện với trưởng bối như vậy? Có còn gia giáo hay không!"

Nói xong còn hé mắt hung dữ liếc nhìn Lục Vương Thị, giống như đang nói Lục Bạch Đào vô lễ với ông ta tại vì bà dạy dỗ sai cách.

Lục Bạch Đào cười lạnh: "Tất nhiên là ta có gia giáo, nhưng đó là cho bằng hữu người thân biết nhân nghĩa lễ trí tín nhìn.

Đối với những sài lang hổ báo ngấp nghé gia sản nhà ta, ta không lấy gậy to đánh cho trận đuổi ra khỏi cửa đã là khách khí đến cực điểm rồi!"

"Được, hay cho một nha đầu xảo quyệt miệng lưỡi bén nhọn!"

Lục Thịnh Quang tức run lên, còn muốn mắng mấy câu lại bị quan mai ngăn cản, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Lục tộc trưởng, chính sự, chính sự quan trọng hơn!"

Lục Thịnh Quang nhớ tới tính toán của mình, vốn lời vừa tới miệng bị nghẹn lại, khiến bản thân sặc gần chết, oán hận quay đầu sang chỗ khác.

Quan mai nhanh chóng ba phải cười nói với Lục Vương Thị: "Muội muội, nam nhân bọn họ đều thẳng tính như vậy.

Thật ra hôm nay Lục tộc trưởng mang ta tới cũng không phải là tới làm phiền lòng muội, ngược lại là có một hôn sự cực kỳ tốt muốn nói cho nha đầu Bạch Đào nhà muội!"

Bà ta nói xong nhìn Lục Bạch Đào một cái, giơ khăn che miệng cười nói: "Lục tộc trưởng có một cháu trai chưa vợ, năm nay hai mươi, tướng mạo khôi ngô, nếu như Bạch Đào gả cho hắn chẳng phải chính là chuyện tốt thân càng thêm thân sao?"

Lục Thịnh Quang cũng không nhịn được lần nữa mở miệng: "Nếu như hôn sự này thành công, đương nhiên lão phu sẽ không bạc đãi cháu trai cháu dâu mình, đến lúc đó một phần gia nghiệp của Minh Đức cho dù thu hồi về trong tộc, ta cũng nghĩ biện pháp chuyển đi một ít trợ cấp cho phu thê chúng nó!"

Lục Bạch Đào cũng không nhịn được nữa, cười nhạo thành tiếng: "Haha, còn không dám làm phiền tộc trưởng tốn công! Nếu như ta thật sự gả cho cháu trai vợ của ngài, sợ rằng mấy phần sản nghiệp của nhà ta ngay cả trong tộc cũng không sờ được, đến lúc đó toàn bộ đều sẽ biến thành tài sản riêng của tộc trưởng ngài!"

"Làm càn!" Toàn bộ bàn tính của Lục Thịnh Quang bị lật ra ngoài sáng, không khỏi thẹn quá thành giận, "Ta thấy ngươi sắp bị ép kết duyên, lúc này mới có ý tốt cứu giúp, ngươi vừa không cảm kích còn ngỗ nghịch với trưởng bối như vậy, được thôi, để ta đợi xem ngươi được kết duyên với người nào, sẽ có cái kết quả tốt gì!"

Lục Bạch Đào không sợ chút nào, ngược lại cười ngọt ngào: "Hôn sự của ta không làm phiền đến tộc trưởng quan tâm, trong vòng một tháng này, ta nhất định sẽ tự mình xuất giá, tuyệt sẽ không bị giam cầm!"

"Ngươi ngươi...!Ta cũng nhìn xem, một tháng sau ngươi sẽ nhận được cái kết quả gì!" Lục Thịnh Quang hoàn toàn không nói nên lời, chỉ có thể oán hận quăng xuống một câu tàn nhẫn, dẫn theo bà mai giận dữ bỏ đi.

Lục Bạch Đào liên tiêu đới đả* khiến tộc trưởng tức giận bỏ đi, Lục Vương Thị kinh ngạc ngẩn người.

*liên tiêu đới đả: trong lúc hóa giải; chống đỡ đòn tấn công của đối phương thì đồng thời phản công lại.

Thật lâu sau bà mới lấy lại tinh thần, kéo tay của Lục Bạch Đào liên tục than thở: "Con à, con ốm lâu vậy sao tính tình biến thành kiên cường rồi, rốt cuộc là giống ai chứ!"

Lục Bạch Đào vừa rồi chỉ trích người khác tới thoải mái, không cẩn thận để bản thân bay cao: "..."

Ngược lại là quản gia Vương thúc mắt lộ ra chút vui mừng: "Tiểu thư đây là càng lúc càng giống lão gia."

Lục Bạch Đào vội vàng gật đầu như gà con mổ thóc: "Đúng đúng đúng, nữ nhi lớn lên giống phụ thân, con đây là càng lớn càng giống phụ thân!"

Lục Vương Thị nhớ tới phu quân mình chết ở nơi đất khách quê người, quả nhiên cũng là người ngay thẳng kiên cường không chịu ức hiếp, nhất thời vừa chua xót vừa buồn cười, cũng thả lỏng nghi vấn trong lòng, vội vàng bảo Vương thúc sắp xếp người ra ngoài tìm nhà chồng tương lai và bà mai đáng tin cậy.

Thời gian một tháng phải gả nữ nhi đi, thời gian khẩn cấp nhiệm vụ quan trọng!

"Đợi đã đợi đã!" Lục Bạch Đào vội vàng ngăn cản Vương thúc lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Vương Thị, chân thành nói: "Nương, về hôn sự của con, con gái có vài ý tưởng muốn nói.

Bất kể Vương thúc giúp con tìm được lang quân như ý như nào, có tộc trưởng nhìn chằm chằm, sợ rằng phần gia sản này cũng không giữ được.

Trước tiên không nói phần gia sản này là tiền mồ hôi phụ thân từng giọt từng giọt ra sức phấn đấu tích lũy, chỉ nói lỡ đâu con gả đi rồi, gia sản lại bị trong tộc thu hồi, nương ngay cả chỗ dung thân cũng không có, đến lúc đó làm sao bây giờ?"

Nghe lời này, trong mắt Lục Vương Thị đầy cảm động, Vương thúc không khỏi trầm ngâm.

Lục Vương Thị là con gái của quan lại, sau khi gia tộc gặp rủi ro chỉ còn bà là dòng duy nhất, Vương thúc là con trai của nhũ mẫu của bà, năm đó che chở bà liều chết thoát được một mạng, nửa đường được phụ thân của Lục Bạch Đào cô cứu, về sau hai người lại lâu ngày sinh tình, lúc này mới kết thành tình nghĩa phu thê.


Nhấn để mở bình luận

Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân