Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân



Cánh cửa khẽ mở, Lục Bạch Đào ôm khế đất, tiện tay đẩy cửa sương phòng bước vào, cánh cửa ầm ầm mở ra.


Trong phòng, A Thần đưa tay chạm vào bình phong, nhưng mà ngay lúc cánh cửa kẽo kẹt mở ra, tay A Thần đụng vào quần áo trên bình phong, chỉ là bình phong kia không hiểu tại sao lại ngã trên mặt đất.


“A…”

Thanh âm chói tai đinh tai nhức óc, nước theo cơ thể màu lúa mì của A Thần chảy xuống, dáng người to lớn kia có thể nói là hoàn mỹ.


Nàng cũng không có chú ý tới một màn xuân sắc kia, bồn tắm trước người ngăn cản tầm mắt Lục Bạch Đào, chẳng qua âm thanh này là để tán thưởng A Thần, muốn hắn nhất thời mặt đỏ tai hồng.


A Thần tiện tay đem y phục che ở trước người, bộ dáng ôm đồ che nửa người kia, làm cho người ta kìm lòng không được nhìn thêm vài lần.


Lục Bạch Đào vui vẻ gật đầu, vưu vật đẹp mắt này, khó trách người xưa có câu thực sắc tính dã.


A Thần lảo đảo lui về phía sau, nàng thật sự là kẻ xấu trong thôn, chuyên đi bắt nạt nam tử: "Nàng còn không mau đi ra ngoài cho ta?”

A Thần có hơi tức giận, liên thanh xua đuổi nàng.

Nếu còn ở lại Lục gia trang, bảo đảm một ngày nào đó danh tiết của mình cũng khó mà giữ được, bị nữ tử này tàn phá.


Lục Bạch Đào mỉm cười, tới trước người A Thần, trong lúc lơ đãng chớp mắt, ánh mắt gợn sóng mập mờ.


A Thần nắm lấy khăn ở phía sau, đem bản thân mình vây lại ở trong chăn: "Lưu manh, hạ lưu, vô sỉ ,bại hoại.



Trời ơi, mình không nghe lầm chứ, đây không phải là từ ngữ để cho nữ nhân quở trách nam nhân sao? Những lời này làm sao có thể nói ra từ miệng một tên nam nhân.


Gật đầu cúi đầu, nhìn trên dưới, A Thần trông rất sợ, lúc này nói hắn không phải một nam nhân mạnh mẽ mà là cô nương cũng không quá đáng.


Ta cũng không cố ý nói lời khó nghe như vậy.


Lục Bạch Đào nghĩ tới chuyện ngày đó, trong lòng cũng có chút ý tứ, nàng nghiền ngẫm, sau đó một cước giẫm lên chăn, khiêu khích đứng trước mặt A Thần.


Ngoài cửa, Lục Vương Thị nghe tiếng kêu mà đến: "Con à, làm sao vậy, nếu như con không muốn đem khế đất cho tộc trưởng thì không cho là được, chúng ta nghĩ biện pháp khác, nếu vẫn không được nữa thì nương vào nhà lao cũng chẳng sao.

"

Lục Thịnh Quang đe dọa làm cho bà sợ hãi chờ thời điểm thu hoạch vụ đến, không cho thuê Lục gia trang, đến lúc đó tội lỗi rơi xuống, quan phủ tới bắt người.


Trong phòng, Lục Bạch Đào cắn chặt môi, tức giận nói: "Lão già này thật đúng là không có lòng tốt.



Lục Bạch Đào tức giận tùy ý nhảy lên, chuẩn bị xoay người rời khỏi sương phòng, nhưng mà hành động bất thình lình này kéo toàn bộ vải trên người A Thần xuống, thật sự không thể che giấu sự chật vật của A Thần.


Nữ tử này lại kéo vải trên người hắn xuống, còn nhìn thân thể hắn.


Không, nhất định là nàng điên rồi, nhất định nàng là khắc tinh của hắn, đầu tiên là trả thù hắn bắt hắn thu thập dịch tiết trùng sáp trắng, sau đó làm cho hắn trượt chân rơi xuống nước, sau đó lại!

A Thần nghĩ tới mấy chuyện đó, không tự chủ che mặt mình.


Lục Bạch Đào dùng hai ngón tay, lấy khăn trước mặt lên, xoay người đưa cho A Thần, cười nói: "Ta ra ngoài ngay đây.



Lục Bạch Đào nói xong làm mặt quỷ rời đi, nếu tiếp tục nữa nàng cũng không biết A Thần có bị mình bức điên không.


Nhưng mà, có một số việc luôn như vậy không thể làm gì được, Lục Bạch Đào còn chưa rời khỏi sương phòng, ác mộng chết tiệt kia lại xuất hiện ở trước mặt Lục Bạch Đào, vặn vẹo thân thể mềm nhũn không xương, kích thích nàng.

.


Nữ tử này giống như gặp phải lên địa lôi, nhảy lên người A Thần.


A Thần tay cầm khăn, mặc dù biết là do nàng hoảng sợ nhưng vẫn không nhịn được nói: "Nàng nữ tử này, có thể rụt rè một chút! "

"Đừng cử động, khăn của ta sắp rơi rồi.

"

Lục Bạch Đào tuy đáp ứng nhưng vẫn gắt gao ôm lấy A Thần.


Ngoài cửa, Lục Vương Thị nhìn chăm chú vào cửa sổ, thấy hình ảnh hai cái bóng ở cạnh nhau, oán trách lắc đầu: "Đứa nhỏ này còn nói không có gì, thật sự là đứa nhỏ không chịu thành thật.



Lục Vương Thị vui mừng, mặc dù không thích Lục Bạch Đào đụng trời kết hôn chọn con rể, nhưng mà cũng may A Thần này là người chịu khó, đối xử với Lục Bạch Đào cũng không tệ, trong lòng bà cũng vô thức chấp nhận con rể này.


Vả lại, trong nhà có một nam nhân, cũng coi như là có người chăm sóc, tùy ý Lục Thịnh Quang hùng hổ dọa người cũng không đến mức đuổi tận giết tuyệt.


Lục Vương Thị vui vẻ rời khỏi cửa, tùy ý phu thê bọn họ ở trong sương phòng vui cười tức giận.


Mà trong phòng cũng không phải bầu không khí như Lục Vương Thị mong đợi, A Thần dùng sức bóp chết con sâu kia bóp chết, sau đó thả Lục Bạch Đào từ trên người mình xuống.


"Xoay người lại.

"

Nam tử giận, trong đôi mắt đỏ sẫm, nếu không phải bởi vì Lục Bạch Đào từng cứu mạng hắn, nếu không phải Lục Bạch Đào là nữ tử, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho người này.


Lục Bạch Đào bĩu môi nghe lời xoay người lại, phía sau có chút thanh âm rất nhỏ, thỉnh thoảng truyền đến, Lục Bạch Đào có thể cảm giác được cơn tức giận của A Thần, nếu không cũng sẽ không không ngừng lẩm bẩm.


“Lục cô nương…”

Chần chờ thật lâu, A Thần vẫn mở miệng, nếu còn ở lại Lục gia trang, một ngày nào đó hắn sẽ bị nữ tử này gây khó dễ không có chỗ nghỉ ngơi: "Lục cô nương, nàng là người tốt, A Thần vô cùng cảm kích, nhưng mà quấy rầy mấy ngày, A Thần vẫn là nên rời đi thôi.



Rời đi?

Hắn đùa gì vậy? Hắn còn mất trí nhớ, hơn nữa giờ phút này nước sôi lửa bỏng.

Thời điểm mấu chốt này hắn mà rời đi, chẳng phải nàng sẽ biến thành nữ nhân bị ruồng bỏ sao?

Không, không, hắn không thể rời đi.


Lục Bạch Đào trở tay bổ nhào, nhưng cũng nghiêm mặt nói: "Tướng công, ta và huynh đã có hôn ước, mặc dù chỉ là khế ước, nhưng cũng nên nghe theo mới đúng.

Hơn nữa, nam nhân chỉ nói một lần, tứ mã nan truy, đường đường là anh hùng lớn, sao có thể ăn nói bừa bãi, bỏ mặc nữ nhân không để ý.



Lục Bạch Đào đưa tay che mặt, dưới tay áo khóc nức nở, một tiếng khóc mềm mại này, đúng là làm cho A Thần dừng bước.


Nghĩ tới nghĩ lui, A Thần liền nói: "Ta ở lại cũng được, nhưng phải làm ba thỏa thuận.



Lục Bạch Đào hai mắt lắc lư, nhẹ điểm trán.


Chỉ cần hắn có thể ở lại, tiếp tục đảm đương con rể nhà họ Lục, không nói ba thỏa thuận, cho dù là trăm cái thỏa thuận cũng được, bởi vì cái gọi là có người có kế, một nam nhân thời cổ đại mà ta còn không thể đụng tới?

Khóe miệng Lục Bạch Đào khẽ nhếch lên, trong chốc lát liền hoàn toàn biến mất.


A Thần suy nghĩ trên dưới, nha đầu này không có chút rụt rè như đã nói, nếu một ngày kia mình trở về phủ, đi theo nha đầu không biết chừng mực này có quan hệ, tuyệt đối sẽ bị cười rụng răng, xem ra mình phải suy nghĩ thật kỹ, nên làm thế nào để cho cô biết điều mà lui mới đúng.


Bằng không, nếu không khôi phục được ký ức ngày xưa, đành phải bất đắc dĩ rời khỏi nơi này, trải qua ngày tháng sinh hoạt linh tinh, vậy thì mất nhiều hơn được.


A Thần dặn dò: "Hôm nay ta có hơi mệt, nàng quay về đi.



Nói xong A Thần liền đi tới bên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi.


Mà Lục Bạch Đào cũng rất xấu hổ, nàng phải giảm bớt tâm tình rung động bất an, dù sao nàng cũng là nữ nhi, thình lình bắt gặp nam nhân trong bộ dáng như thế, cho dù nàng như thế nào cũng phải rửa sạch con mắt của mình.


"Có chuyện gì vậy?"

Lục Bạch Đào cau mày, bàn tay nhỏ bé nắm chặt chốt cửa, nhưng mà mãi không mở được cửa.


Ta muốn rời đi, ai đã khóa cửa?











Nhấn để mở bình luận

Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân