Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân



Gió mát thổi vào mặt, Lục Bạch Đào lặng lẽ bưng chén lên, nhấm nháp một ngụm trà xanh, nếu như không phải A Thần chọc người khác chán ghét như vậy, nàng cũng không đến mức tiện tay ném một chén trà đi, làm hại mình bị miệng khô lưỡi khô.

Nhưng mà, còn không chờ nàng kịp uống một ngụm trà, một câu nói của Lục Vương Thị làm cho Lục Bạch Đào suýt nữa phun nước trong miệng ra.

Nàng nên giải thích như thế nào mới có thể làm cho Lục Vương Thị hiểu được, bọn họ là người của hai thế giới, căn bản là không thể đi đến cùng một nơi được, mà nàng càng ghét nịnh nọt để thay đổi chính mình, hùa theo nam nhân này.

"Nương, người nói đùa gì vậy, con và huynh ấy thật sự không có..."

"Không có gì."

Ngoài cửa, nha hoàn cười tủm tỉm cầm ga giường vào, có một vết đỏ sẫm, làm cho Lục Bạch Đào không rõ chuyện gì.

Đương nhiên, nàng cũng tự biết là Lục Vương Thị hiểu lầm chuyện gì, chẳng qua giữa bọn họ cũng không có quá nhiều thân mật.

Nhưng trước mặt là chứng cứ phạm tội, dĩ nhiên là để cho Lục Bạch Đào không cách nào trả lời, đến cuối cùng vì nguyên nhân gì lại xuất hiện loại kết quả này.

Lục Bạch Đào hết đường chối cãi, chuyện gì xảy ra, Lục gia trang từ trên xuống dưới luôn luôn có người muốn hại mình.

A Thần này đến cuối cùng đang tính toán cái gì? Chẳng lẽ chê mình không đủ hỗn loạn, lại bịa đặt như vậy.

"Phu nhân, người tìm A Thần có chuyện gì sao?"

Trong sương phòng, trong không khí tản ra một chút hơi thở âu yếm, Lục Vương Thị ôn nhu từ ái nhìn bọn họ.

Nếu đã viên phòng, nên danh chính ngôn thuận có hôn sự, để trái phải trên dưới đều biết chuyện này.

"A Thần, tuy rằng con mất trí nhớ, nhưng mà nữ nhi của ta thích con, đương nhiên ta không thể cản trở, lần này hai người các con đã viên phòng, hẳn là nên lo liệu hôn sự, cũng bớt dẫn người lên án."

A Thần rõ ràng rằng chuyện hôm qua là mưu kế, chỉ để thành phu thê thật, làm cho A Thần tin tưởng, chuyện này Lục Bạch Đào không có cố ý nhưng cũng làm cho người ta không muốn tin tưởng.

Lục Bạch Đào lắc đầu: Chuyện này không có liên quan tới ta, huynh phải tin tưởng ta.

A Thần: Buồn cười, ta làm sao tin tưởng nàng được, xem ra nàng thật sự là lưu manh.

Lục Bạch Đào: Ta lưu manh lúc nào, ta còn muốn biết đến cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, huynh nói rõ ràng cho ta, vì sao nương ta chắc chắn, chúng ta đã xảy ra chuyện phu thê, có phải huynh nói hươu nói vượn, làm cho ta mất trong sạch không?

Về phần A Thần, lúc nhìn thấy nha hoàn kia thay ga giường có vết đỏ sẫm kia, hắn mới bừng tỉnh, sợ là dấu vết trên tay mình làm cho Lục Vương Thị hiểu lầm giữa bọn họ đã xảy ra chuyện.

Vì thế giơ hắn tay lên, chỉ là hành động này càng làm cho Lục Bạch Đào ngượng ngùng không thôi, A Thần không có xảy ra chuyện phu thê với mình, lại gặp phải loại chuyện này.

Lục Bạch Đào xấu hổ đứng ở một bên, bộ dáng thật sự rất giống như bị thất thân.

Lục Vương Thị nhìn tâm liền rất vui vẻ, lập tức chuẩn bị chuyện đại sự.

“Thế này là thế nào? Không phải đã nói không tổ chức hôn lễ sao? Đến lúc đó ba lạy chín lạy, chúng ta thành quan hệ phu thê rồi.”

A Thần cau mày, lặng lẽ tới gần Lục Bạch Đào, nói nhỏ vào tai nàng.

Mà Lục Bạch Đào cũng cười mà không nói, chỉ liếc nhìn ngón tay bị thương của A Thần.

Ai bảo hắn ác với nàng, cái này hoàn toàn có thể nói là do hắn gieo gió gặt bão, không trách được.

Hai người hành động thân mật như vậy, Lục Vương Thị lại càng hiểu lầm, chỉ cần là hôn sự của bọn họ, nếu có một ngày xảy ra chuyện, Lục Bạch Đào coi như là có gia đình.

"Như thế rất tốt, quản gia Vương, nhưng mà bái..."

"Chờ một chút..."

Tim A Thần đập thình thịch, có cảm giác nếu giờ không nói thì sợ mình hết đường chối cãi.

Vì thế hắn vội vàng kéo Lục Bạch Đào: "Phu nhân, việc này phải bàn bạc kỹ hơn mới được.

Bạch Đào, nàng có muốn nói một câu?”

Lục Bạch Đào ngượng ngùng, mềm mại nói: "Mọi chuyện đều do tướng công làm chủ.”

Cái gì, hắn không nghe lầm chứ, thanh âm nàng lại giống như muỗi, mang theo tia xấu hổ thoái thác như vậy, điều này làm cho hắn không còn gì để nói, nếu như từ chối, sợ là mình sẽ hoàn toàn ngồi vào chỗ nguy hiểm.

Đáng tiếc không thể đuổi mình đi để cho bọn họ muốn làm gì thì làm, bằng không ở đây bảo đảm sẽ không gặp phải chuyện tốt đẹp gì.

Chỉ được biết tên ta, lỡ như…

A Thần biết chắc chắn thân phận của hắn tuyệt đối không đơn giản.

Xảy ra chuyện, cũng không phải trùng hợp.

Xem ra, giờ phút này ngoại trừ đồng ý lên chiếc thuyền giặc này, hắn chắc chặn không có biện pháp khác.

Nghĩ đến đây, A Thần nói: "Phu nhân, A Thần tất nhiên sẽ không trốn tránh, chỉ là hôm nay Lục gia trang đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng..."

A Thần nhíu chặt mày, tuy là chuyện dịch tiết của trùng sáp trắng là bảo bối, có thể kiếm ra tiền rất đáng ngờ.

Nhưng lúc này cũng chỉ có một lối thoát duy nhất.

"Nương, A Thần có một ý tưởng, nam nhân thì phải lập nghiệp trước rồi lập gia đình."

"Nói như vậy, con không có ý định chịu trách nhiệm với con ta?"

Thuận miệng đẩy qua đẩy lại, để cho Lục Vương Thị tay ấn ghế dựa, đứng dậy chăm chú nhìn A Thần, trong ánh mắt kia dĩ nhiên hiểu rằng A Thần không muốn chịu trách nhiệm, là một nam nhân bội bạc.

A Thần lấy lại tinh thần, Lục Bạch Đào bên cạnh thỉnh thoảng cũng yếu ớt cười đắc ý.

Trời ạ, giờ phút này sợ là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

A Thần ngập ngừng môi một chút, sau đó nói: "A Thần ở núi hoang tìm được một bảo bối, trì hoãn không được, cần tinh luyện thêm một chút, tất nhiên việc này rất nên làm.”

A Thần trái lương tâm nói ra chuyện kia: "A Thần cũng không có ý làm qua loa, chờ có hiệu quả, lại làm chuyện đại sự, thứ nhất chính là có thể cho tộc trưởng biết, muốn hãm hại Lục gia trang không đơn giản như vậy.

Thứ hai, A Thần cùng Bạch Đào kết hôn, song hỷ lâm môn, chẳng phải vui càng thêm vui.”

Lời nói của A Thần, ngay cả chính hắn còn tin, huống chi là Lục Vương Thị.

Tiểu tử này nhìn trước ngó sau, suy nghĩ chu toàn, chỉ là thứ kia thật sự có thể kiếm ra tiền sao?

"Phu nhân, nó cũng không phải bảo bối bình thường..."

A Thần sắc mặt dữ tợn, thật sự nói không nên lời.

Lục Bạch Đào lại nói tiếp, lần này xem như hắn được giáo huấn, biết mình có chút bản lĩnh.

"Nương, hôm qua A Thần nói với con..."

Giương mắt nhìn thấy sắc mặt Lục Vương Thị đang căng thẳng, vội vàng ngập ngừng môi, sửa miệng nói: "Tướng công, tướng công.”

Được Lục Vương Thị ngầm đồng ý, Lục Bạch Đào mới nói tiếp: "Tướng công đề cập với con, tuy rằng nó là dịch tiết ra từ trùng sáp trắng, nhưng chỉ cần tinh luyện thêm một chút là có thể tinh luyện ra ngọn nến mới, thay thế sáp ong.”

"Nến?"

Lục Vương Thị quả nhiên giống như bộ dáng của A Thần, nghĩ rằng thứ này vậy mà có thể làm nến, còn tốt hơn so với sáp ong, đây là đang nói đùa cái gì.

Lục Bạch Đào này có phải gặp chuyện gì, giống như đang mơ, rối loạn ngôn ngữ hay không?

"Nương, người phải tin tưởng con...!Không, tin tưởng tướng công, nếu không được, hôm nay chúng ta kết hôn."

Lục Bạch Đào cười, nhìn A Thần ở một bên, người này giống như cọc gỗ, đứng ở một bên như thể việc này giống như không liên quan đến hắn.

Chỉ là A Thần này, nào có chủ ý gì, càng không muốn tin tưởng thứ này có thể làm ngọn nến, nếu có thể, nếu mỗi dịch tiết đều có thể thì đều là bảo vật vô giá.

Lục Bạch Đào giẫm lên chân A Thần, nháy mắt với hắn: "Huynh nói gì đi?”


Nhấn để mở bình luận

Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân