Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân



Trong phòng thí luyện, trên bàn đặt bừa bộn khuôn đúc do Lục Bạch Đào làm, vật bài tiết hóa thành sáp nước, toàn bộ đổ vào hết.


Chỉ có điều, khuôn đúc trước mặt còn chưa đông lại thành sáp nước thì khuôn đúc kia đã hoàn toàn bị phá hủy rồi.


Lục Bạch Đào cau mày, trong lúc lơ đãng ấn tay lên môi mình, vấn đề đến tột cùng là ở đâu? Tại sao không thể đông cứng lại những sáp nước này.


Nàng bỗng nhiên cúi đầu, quét mắt nhìn đống gỗ trước mặt, trước mặt không có gì ngoài khuôn đúc A Thần làm ra, không có chút hư hao nào, những thứ khác đều có chút hư hao nhiều hoặc ít.


Lục Bạch Đào tươi cười, tiện tay kéo A Thần tránh ra: "Bạch Đào biết sai rồi, hiển nhiên là không nên chống đối tướng công.

Tướng công đại nhân không ký tiểu nhân, trong bụng tể tướng có thể chống thuyền, không cần thiết phải chấp nhặt với tiểu nữ.

"

Lục Bạch Đào phụng bồi bên cạnh, còn chưa ra khỏi phòng thí luyện đã nhanh chóng bị vả mặt, không nghĩ tới quả báo đời này của Lục Bạch Đào tới nhanh thế.


A Thần giãy dụa, tránh khỏi trói buộc của Lục Bạch Đào, chỉ là giờ phút này Lục Bạch Đào giống như cao da chó, e rằng giãy dụa không chết cũng sẽ rụng một lớp da.


"Nàng lại muốn làm cái gì?"

"Không có gì, huynh làm khuôn đúc cho ta, ta vẽ giấy cho huynh, không cần huynh động não, chết tế bào não.

"

Sợ là Lục Bạch Đào không biết nói nhiều tất nói hớ, dây dưa ba phen mấy bận, đương nhiên là khiến A Thần có hơi phiền chán, dứt khoát để lại một câu: "lố bịch" sau đó rời khỏi phòng thí luyện.


Trong phòng thí luyện, Lục Bạch Đào thở dài, nàng đã nhìn thấy người ta làm ra nến, chỉ có điều tại sao hết lần này tới lần khác đến mình lại khó khăn như vậy.


Lặng lẽ nhìn qua khuôn đúc trước mặt, A Thần để lại cũng chỉ là một thứ có dáng vẻ cái ống.


Bỗng dưng, trong đầu Lục Bạch Đào giật mình lướt qua, vội phân phó Tiểu Ly thay nàng tìm vài ống trúc mảnh.


Rồi sau đó thuận tiện chẻ đôi hết đống ống trúc này, sau đó đánh bóng, bên trong ống trúc cũng chặt bóng loáng, chợt lại lau chút dầu sáp ong, cố định bằng dây nhung ở ngay giữa rồi đổ sáp nước đã làm xong vào đó.


"Lại treo nó ở nơi râm mát.

"

Lục Bạch Đào phân phó Tiểu Ly như thế, thí luyện từng chút một.


Ước chừng sáng sớm hôm sau, ống trúc của Lục Bạch Đào đã cứng, Lục Bạch Đào lại lấy nước suối giúp nó đông lại.


Đại khái qua đêm ngày hôm sau, sắc mặt Lục Bạch Đào nghiêm trọng, mang theo mệt mỏi đi ra từ trong phòng thí luyện.


"Con không cần lo lắng, vi nương thấy như thế cũng đủ hài lòng rồi.

"

Lục Vương Thị động viên Lục Bạch Đào, mặc dù có hơi lo âu nhưng cũng là cố nén, cười với Lục Bạch Đào.


"Nương, con thành công, thành công rồi.

"

Mặc dù chưa tận mắt thấy dây chuyền sản xuất nến, nhưng trong lòng Lục Bạch Đào vẫn có một khuôn mẫu để nàng biết mình nên làm như nào.


Lại thấy Lục Bạch Đào từ phía sau lấy ra ống trúc, đặt nó trên bàn, cẩn thận giải mở ống trúc, đầy vui sướng nhìn cây nến này.


Lại thấy trong ống trúc này thình lình xuất hiện một thứ màu trắng, theo đó là hai màu sáp ong hoàn chỉnh.


"Tiểu thư, nó có đốt được không?"

Tay chỉ cây nến, Tiểu Ly nửa tin nửa ngờ hỏi, dù sao nàng ấy biết đây là chất liệu gì, hoàn toàn dựa vào vật bài tiết của động vật, sao có thể chế tạo ra nến?

Lục Bạch Đào im lặng không nói, lặng lẽ đi tới trước cây nến, nhận lấy hộp quẹt trong tay chú Vương, nhắm ngay tâm sáp.


"Tiểu Ly đi thổi sáp ong trong phòng.

"

Lục Bạch Đào cứ thế phân phó Tiểu Ly đầy bụng nghi ngờ.


Phải biết rằng Lục Bạch Đào nàng rất tự tin, đây cũng là nàng dựa theo tỷ lệ điều chế sáp nước ngưng lại mà thành, sao có thể để Tiểu Ly lo lắng, hoàn toàn đúng là vật bài tiết, hay hoặc là sau khi dập tắt sáp ong thì cái gì cũng không nhìn thấy.


Lục Bạch Đào cười một tiếng, tay cầm hộp quẹt: "Chứng kiến thời khắc kỳ tích đến.

"

Trong sương phòng, toàn bộ nha hoàn hạ nhân túm tụm đến, vây cái bàn chật như nêm cối.


Lục Bạch Đào hai tay run rẩy, nhắm hộp quẹt ngay cây nến, đây cũng là lần đầu tiên nàng làm những đồ này, trong lòng có chút cảm giác sứ mệnh.


Song, lòng tràn đầy vui mừng không đổi lấy được thứ Lục Bạch Đào chờ mong, hộp quẹt nhắm ngay sáp tâm, lửa không như Lục Bạch Đào nghĩ mà nhóm lên.


Sắc mặt trên dưới Lục trạch lúng túng, cười yếu ớt xoay người rời đi.


Lục Vương Thị lắc đầu, bà tự biết không thể nào thành công, đây cũng là vật bài tiết của sâu, mà nó khác sáp ong.


Nhưng mà Lục Vương Thị vẫn động viên Lục Bạch Đào như cũ: "Con có lòng, vi nương cảm giác sâu sắc vui mừng.

"

"Nương, người tin tưởng con! "

"Được rồi, sắc trời không còn sớm, trở về phòng nghỉ ngơi đi.

"

Lục Vương Thị vỗ vai Lục Bạch Đào, từ ái trong mắt nhưng cũng có vài vẻ ảm đạm.


Lục Bạch Đào sao có thể không nhìn ra, thuận miệng phân phó nha hoàn, đốt sáp ong lên.


Lại không biết Lục Bạch Đào ở phía sau căn bản không từ bỏ, nín thở ngưng thần lại nhắm hộp quẹt ngay cây nến, mà lần này cây nến không bị bọn họ bao vây đương nhiên sáng lên, trong khoảnh khắc cả sương phòng giống như ban ngày.


Mọi người càng kinh ngạc không thôi, vì sao lần đầu tiên cây nến không đốt được.


Lục Bạch Đào lại dửng dưng, nàng muốn làm sao giải thích với bọn họ bởi vì vòng vây dẫn đến không thông gió, cacbondioxit gia tăng nên mới có kết quả như thế.


Lục Bạch Đào tự nhiên biết giải thích phí sức, nói tóm lại: "Đây chính là nến.

Chi phí thấp hơn sáp ong, lại dễ luyện chế.

"

Lục Bạch Đào nói xong, mọi người lại càng chăm chú không chớp mắt nhìn cây nến trước mặt, ngọn lửa nhảy múa, tỏa ra chút u lan, giây lát ánh sáng của cây nén này soi sáng bốn phương tám hướng.


"Thật thần kỳ, vật này vậy mà có thể làm thành nến.

"

"Đã nói rồi, phân và nước tiểu của rệp sáp trắng thậm chí còn có loại công hiệu này.

"

"Đúng vậy, nghe nói còn rất thơm.

"

Trong đám người, mọi người chỉ về cây nến do Lục Bạch Đào làm ra, thảo luận rối rít.


Ngọn lửa do nến thiêu đốt tỏa mùi hương nhàn nhạt trong không khí.


Lục Bạch Đào đắc ý nhìn mọi người, cây nến này có thể nói là thiên nhiên vô hại, thậm chí có thể nói là nàng tận dụng vật bỏ đi, chi phí thấp, quan trọng nhất là cây nến này không cháy nhanh bằng sáp ong.


Nàng lại tăng thêm hương liệu, ngưng thần tĩnh khí, là kiệt tác đỉnh cao trăm lợi mà không có một hại.


A Thần ở cuối đám đông, nhìn chằm chằm cây nến do Lục Bạch Đào làm ra không chớp mắt, hương thơm thanh nhã kia đập vào mặt, để cho A Thần bắt đầu cảm thấy có phần bội phục nữ nhân Lục Bạch Đào này.


Không nghĩ đến nha đầu này vậy mà thật sự thành công.


"Nương, con đã biết tỷ lệ đối sánh, làm thuận buồm xuôi gió rất nhiều, đến lúc đó nương đợi bát vàng đầy bình đi.

"

Lục Bạch Đào tự tin nắm chặt nắm tay, lòng tin mười phần, nàng tin tưởng nến của mình chắc chắn sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cuối cùng thay thế sáp ong, bán chạy toàn cầu.


Đương nhiên, nàng cũng chắc chắn điểm này, ai bảo nàng mang sản phẩm của tương lai làm trước?

Tin tưởng nam nữ chắc chắn sẽ đặc biệt hoan nghênh loại nến mới của mình.


Lục Vương Thị run rẩy môi, than thở nhìn Lục Bạch Đào, kích động không thôi.


Lục Minh Đức qua đời, bà cho rằng Lục trạch hoàn toàn suy sút, không nghĩ đến đứa trẻ nhỏ tuổi này vậy mà có tâm tư sâu như vậy.


Đột nhiên Lục Vương Thị giật mình nhìn chăm chú chủ tớ hoan hô nhảy nhót trong sương phòng, không nhịn được chắp tay trước ngực, nhẹ giọng nỉ non: "Lão gia, xin phù hộ Bạch Đào mọi chuyện thuận lợi.

"


Nhấn để mở bình luận

Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân