Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân



Nghe Lục Bạch Đào nói những lời này, Vương thúc quả thật có hơi buồn rầu vì tương lai của Lục Vương Thị.

Ngược lại Lục Vương Thị không có để cảnh ngộ tương lai của mình trong lòng, kéo tay của Lục Bạch Đào vỗ vỗ, cười nói: "Con không cần lo lắng cho nương, chỉ cần con lấy được phu quân thì nương chẳng lo lắng gì cả!"

Lục Bạch Đào nôn nóng dậm chân: "Kìa nương, sao người không thể có tí lòng tin với nữ nhi thế, con chính là có ý kiến hay vừa có thể gả mình đi lại có thể giữ được gia sản!"

Lục Vương Thị sửng sốt, Vương thúc là người kịp phản ứng lại đầu tiên, ông ấy vừa mừng vừa sợ hỏi: "Tiểu thư, người có chủ ý gì hay, mau nói nghe một chút!"

Lục Bạch Đào hít sâu một hơi, dùng hết lực đan điền, lớn tiếng nói suy nghĩ hồi lâu của mình ra: "Con muốn tuyển! Chồng! Ở! Rể!"

"Vù."

Một cơn gió nhỏ thổi qua, trong sân yên lặng như tờ, tất cả mọi người bị lời nói hùng hồn chí khí của Lục Bạch Đào chinh phục.

Lục Bạch Đào hồn nhiên chưa phát giác ra, đếm trên đầu ngón tay cho mọi người xem lợi ích của tuyển chồng ở rể: "Nương nghĩ xem, chỉ cần con kén rể, không những có thể thành công gả con ra ngoài, hơn nữa sinh nhi tử theo họ con, cứ như vậy chẳng những có nam đinh có thể kế thừa gia sản của cha con, ngay cả Lục thị trong tộc cũng không thể nói gì hơn có đúng không? Hoàn mỹ!"

Lục Vương Thị còn đang đờ người ra, ánh mắt của Vương thúc càng nghe càng sáng, không nhịn được cũng lên tiếng tán thành: "Phu nhân, tiểu thư nói không sai, đây quả nhiên là ý kiến hay, tất cả vấn đề đều giải quyết dễ dàng!"

Lục Vương Thị suy nghĩ một lúc, đúng là có chuyện như vậy, chỉ là có hơi...

"Đào nhi, con nghĩ quá đơn giản, ở rể với nam nhân cũng không phải chuyện tốt, vì vậy từ xưa tới nay không có người nào sẵn lòng, chọn người như này có thể không dễ tìm đâu!"

Nào ngờ Lục Bạch Đào vung tay lên, hì hì cười nói: "Nương đừng lo lắng, cái này con cũng nghĩ kỹ rồi! Con bảo Vương thúc dẫn con lên trạm giao dịch buôn bán của trấn trên mua một nam nhân về là được! Con đã nghĩ kỹ rồi, chiều cao không được thấp hơn bảy thước năm, diện mạo không được xấu, sức khỏe không được quá gầy yếu, tính tình không được nóng nảy..."

Nàng bẻ ngón tay, càng nói càng cao hứng, quả thực muốn khua tay múa chân.

Lục Vương Thị quả thực muốn đau đầu rồi, bà đánh nữ nhi một cái để bình tĩnh lại: "Càng nói càng kỳ cục, sao con có thể gả cho một nô bộc được mua chứ? Cho dù là ở rể cũng không được!"

Lục Bạch Đào ôm đầu, giận mà không dám nói gì: "..."

Trái lại, Vương thúc mỉm cười: "Phu nhân, bản thân ta cảm thấy chủ ý này của tiểu thư vô cùng tốt: Thứ nhất, tiểu thư tự mình chọn người, dung mạo phẩm chất tất nhiên là tiểu thư hài lòng.

Thứ hai, người được mua đều đã được dạy dỗ, có thể chăm sóc tốt cho tiểu thư trong cuộc sống thường ngày.

Thứ ba, lỡ đâu hắn thật sự nổi lên ý xấu, văn tự bán mình ở trong tay chúng ta, đến lúc đó chẳng phải tiểu thư muốn ly hôn cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, không phải sao?"

"Đúng đúng đúng, con cũng vậy nghĩ như vậy!" Lục Bạch Đào liều mạng vỗ tay cho Vương thúc.

Ly hôn gì đó quả thực trong lòng nàng không phủ nhận nó? Đợi có con thừa kế gia nghiệp thì dùng văn tự bán mình kia đổi lại một phong thư ly hôn, nàng lại là một quý tộc độc thân tự do tự tại!

Lục Vương Thị cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng thở dài, đáp ứng.

Lục Bạch Đào dậy thật sớm, quấn lấy Vương thúc mau chóng đưa mình lên trấn trên, nàng nóng lòng muốn đi chọn một tiểu thịt tươi thật tốt tới bồi dưỡng tình cảm!

Nhưng mà lý tưởng rất đầy đủ, thực tế lại rất gầy gò.

Khi đến trạm giao dịch buôn bán trên trấn, Lục Bạch Đào mới phát hiện bản thân thật sự nghĩ nhiều rồi!

Nhìn thấy khách hàng có tiền tới cửa, mặt của Nhân Nha Tử cũng cười thành hoa, dứt khoát mở sân sau ra: "Vị tiểu thư này, trước mắt hàng tồn của chúng ta đều ở đây, ngài tự mình chọn nhé."

Trong mắt Lục Bạch Đào kích động, ai ngờ đi vào nhìn thấy, ôi, sự xấu xí hiện cả ra trước mắt!

"Người này cũng sáu mươi tuổi rồi nhỉ? Thế này cũng có người mua?" Lục Bạch Đào chỉ vào một người già tóc trắng xóa run giọng hỏi.

Nhân Nha Tử cười hắc hắc: "Mới năm mươi sáu, thân thể cường tráng lắm, nếu như mua về, ít nhất hắn còn làm việc được hai mươi năm, giá chỉ cần một nửa của nam tử cường tráng, có lời!"

Lục Bạch Đào liếc mắt, ta tin ngươi mới lạ!

Mới vừa quay đầu, một nam tử với dung mạo xấu xí như ác quỷ chợt nhích tới gần, dọa nàng nhảy dựng, suýt nữa ngã xuống.

"Ôi trời ơi, làm ta sợ muốn chết!" Lục Bạch Đào vỗ ngực, trấn an trái tim mình đập dữ dội.

Nhân Nha Tử vỗ tay tán thưởng: "Ánh mắt của tiểu thư thật tốt, nếu mua tên này về, tuyệt đối bách quỷ bất xâm, tránh khỏi mọi điều xấu xa, một tay bảo vệ gia đình!"

"Không được không được, không chịu nổi!" Lục Bạch Đào liên tục xua tay, xin miễn thứ cho kẻ bất tài, có phần khó khăn mở miệng hỏi: "Ừm, không có ai có tướng mạo đoan chính, bình thường chút à?"

Nhân Nha Tử suy nghĩ một lúc, chỉ chỉ nơi nào đó trong góc: "Tiểu thư, ngài nhìn tên kia như thế nào?"

Lục Bạch Đào nâng mắt vừa nhìn, chỉ thấy một người con trai trong góc yên lặng ngồi, chừng hai mươi tuổi, dung mạo không nói có bao nhiêu tuấn mỹ, cùng ngũ quan đoan chính, nhưng mà ở trong đám xấu xí này đã là đặc biệt xuất sắc rồi, đặc biệt là mặc dù quần áo rách rưới, nhưng khí chất trên người hắn cực kỳ sạch sẽ, ánh mắt thuần túy.

Lục Bạch Đào có phần hài lòng, đến gần chút chào hỏi: "Ờm xin chào?"

Nam tử quay đầu lại, lộ ra một nụ cười trong trẻo và dơ bẩn: "Nương, cục cưng đói bụng."

Nụ cười của Nhân Nha Tử vẫn như cũ không chê vào đâu được, thậm chí còn càng nhiệt tình hơn: "Tiểu thư, người này cái gì cũng tốt, đáng tiếc khi còn bé đầu óc bị hỏng...!Nếu ngài thích ta giảm 30% cho ngài nhé?"

"Không cần!" Lục Bạch Đào hoàn toàn đau lòng, cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi trạm giao dịch buôn bán.

Bởi vì chịu đả kích quá lớn, trên đường trở về Lục Bạch Đào ngay cả xe ngựa cũng không chịu ngồi, ỉu xìu cúi đầu đi trên đường, Vương thúc ở bên cạnh nhìn vừa đau lòng vừa buồn cười, lên tiếng an ủi: "Tiểu thư đừng lo lắng, trấn nhỏ chúng ta cũng không nhiều người, chịu bán mình làm nô cũng chỉ có những người này.

Nhưng chúng ta ở dưới chân kinh đô, đợi quay đầu về ta dứt khoát dẫn người đi Đại Nha của kinh đô xem một chút, chắc chắn sẽ có người thích hợp!"

Lục Bạch Đào rầu rĩ đồng ý một tiếng, tâm tình cũng không có chuyển biến tốt đẹp bao nhiêu: Đã nói rồi đấy, mỹ thiếu niên biến thành xấu xí, nhiều cánh gà hơn nữa cũng không chữa khỏi được tổn thương của trái tim nhỏ bé yếu ớt của nàng!

Nàngtức giận giẫm lên cỏ dại ven đường, Vương thúc thấy vậy vội vàng nhắc nhở: "Tiểu thư chớ bướng bỉnh, cách xa bụi cỏ này chút, nói không chừng bên trong có rắn, nếu như bị cắn thì nguy!"

Lục Bạch Đào gật đầu, vừa muốn xoay người lên xe, bỗng nhiên dưới chân bị xiết chặt, cổ chân không biết bị thứ gì quấn lấy!

A a a a! Chẳng lẽ thật sự có rắn?

Lục Bạch Đào bị dọa sợ hét lên một tiếng, phản xạ có điều kiện bỗng nhiên nhảy lên, thứ kéo chặt cổ chân nàng bị giật ra, trong bụi cỏ phát ra một tiếng kêu rên trầm thấp.

"Ủa? Không phải là rắn à?"

Lục Bạch Đào yên tâm, lúc này mới nhìn kỹ lại, quả thật không phải rắn, kia rõ ràng là tay người, tay người còn dính vết máu!

Trong thời điểm này vẫn là Vương thúc có kinh nghiệm, vội vàng kéo Lục Bạch Đào ra phía sau bảo vệ, bản thân nắm chặt đao bổ củi dùng để hộ thân, từ từ nhích tới gần đẩy bụi cỏ ra, lộ ra một nam tử.

Nghe thấy giọng nói, hắn hơi ngẩng đầu, cho dù lộ ra vết sưng lớn trên trán, mặt chảy đầy máu thì khuôn mặt vẫn khó nén mấy phần tuấn mỹ, hơi thở mong manh lên tiếng: "Cứu...!Cứu ta, tất có..."

Lời còn chưa nói hết, lại lần nữa ngã trên mặt đất, xem ra là thể lực không thể chống đỡ được nữa cuối cùng hôn mê bất tỉnh.

Lục Bạch Đào, Vương thúc: "..."

Tất có cái gì ngươi cũng nói xong rồi hẵng ngất chứ!


Nhấn để mở bình luận

Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân