Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân



Quyết định của Lục Bạch Đào khiến Vương thúc ngạc nhiên, đó là thứ mà Lục Vương Thị cố gắng giữ lại, nhưng lại khiến Lục Bạch Đào dễ dàng chắp tay nhường cho người khác.


Vương thúc cười khổ, lắc đầu, khẽ lẩm bẩm: "Hài tử cuối cùng vẫn là hài tử, căn bản là không biết nên làm những gì?"

Vương thúc nhất thời cảm thấy căng thẳng, sau đó xoay người rời đi.


Lục Bạch Đào không cho là vậy, vẫn hỏi: "Tiểu Ly có ý kiến gì không?”

Lục Bạch Đào tràn đầy tự tin, mong đợi Tiểu Ly có thể đặt một cái tên thích hợp cho nến của mình, gây tiếng vang đầu tiên ở kinh thành.


Nàng lại quên mất nữ nhân thiếu tài chính là đức, Tiểu Ly căn bản cũng không có quá nhiều tâm tư, chỉ sợ hãi nói một câu: "Toàn bộ do tiểu thư quyết định.



Toàn bộ do tiểu thư quyết định, đây là cái quỷ gì?

Lục Bạch Đào khịt mũi coi thường, im lặng lắc đầu, trong đầu nha đầu này chẳng lẽ chỉ muốn nhẫn nhục chịu đựng?

Không, xem ra mình xuyên qua đến đây, cũng do thời gian gấp, nhiệm vụ nặng nề, nàng phải thay đổi suy nghĩ cổ hủ của nha đầu này mới được.


Nghĩ đến đây, Lục Bạch Đào hung hăng từ trên đầu Tiểu Li nói xuống: "Toàn bộ đều do ta làm chủ, tìm nhà chồng cho ngươi được không?"

Lời nói hài hước của Lục Bạch Đào khiến Tiểu Ly xấu hổ, nhưng cũng lơ đãng nhìn tên đầy tớ mà nàng ấy thầm mến, lặng lẽ cúi đầu.


Lục Bạch Đào nói vậy nhưng vẫn ghi tạc trong lòng, cũng lơ đễnh hỏi thăm: "Những người khác có ý tưởng gì hay không?"

“Dù sao, một cái tên hay rất quan trọng, nhưng so với tuyên truyền, quảng cáo cho mọi người biết còn quan trọng hơn.



Mọi người nhìn nhau, bọn họ nào biết suy nghĩ của Lục Bạch Đào, ở trong đầu của bọn họ chỉ có chủ nhà của mình nói cái gì, bọn họ nên làm cái gì, không nhiều hơn.


Lục Bạch Đào phất tay đuổi mọi người, tất nhiên nàng là biết nàng sẽ không hỏi ra được gì từ trong miệng bọn họ.


"A Thần nghĩ sao?"

A Thần mới khôi phục tinh thần, lại không ngờ Lục Bạch Đào sẽ bất thình lình hỏi mình, hắn lập tức căng thẳng, nhưng cũng không nghĩ ra cái tên hay nào cả, chỉ thuận miệng nói câu: "Nến sáp trắng.

"

Bởi vì thứ gọi là sáp ong, tên như ý nghĩa vậy, chính là do mật ong ủ và tinh luyện mà thành, như vậy tên nến trắng này, tất nhiên cũng là vì trùng sáp màu trắng.


"Huynh đùa ta à?"

Lục Bạch Đào bất lực, một đội ngũ lớn như vậy nhưng lại không có đầu óc gì cả, lại đặt tên theo trùng sáp trắng.


A Thần im lặng gật đầu.


"Huynh có lầm hay không, một cửa hàng to như vậy mà huynh lại đặt tên là nến sáp trắng?"

Lục Bạch Đào cười khổ không ngừng, lấy tay che mặt, A Thần này chẳng lẽ chỉ là một mỹ nam đầu óc đơn giản tứ chi phát triển?

Trong lúc nhất thời, Lục Bạch Đào cảm thấy trước mặt trời đất quay cuồng, dường như bên cạnh nàng căn bản không có người nào bình thường.


Lần này nếu như huyện nha tự mình đến cửa hàng, tìm được một ngọn nến sáp trắng, sợ là sẽ nản lòng, chùn bước đi, tên này quá tùy tiện rồi.


A Thần ung dung nói, nhưng cũng mang theo một chút tâm tư trả thù: "A Thần bất quá là rể Bạch Đào, tuy là cô gia nhưng cũng là tùy tùng, sao có thể lấy lòng mọi người được.



A Thần nói xong, lạnh nhạt ngồi sang ở một bên.


Lục Bạch Đào lớn rồi, có tâm tư của mình, căn bản cũng không cần hắn ủng hộ.


"Huynh! "

Nghe A Thần nói, nhất thời làm cho Lục Bạch Đào không vui, nhưng vẫn nói tiếp: "Tất nhiên Bạch Đào hiểu ý của A Thần như vậy, nhưng mà không có chức vị thì không tính việc cai trị được.



Lục Bạch Đào nhẹ giọng thì thầm, chính là nói như thế.


A Thần mặc kệ, vẫn ngồi ở nơi đó, không để ý chút nào.

Chỉ là, bộ dáng lười biếng này kích thích Lục Bạch Đào, nàng dứt khoát đi tới, nếu không phải A Thần ngồi vững vàng, sợ là trong một lúc lơ đãng có thể ngã sấp xuống đất.


Lục Bạch Đào che miệng cười khẽ, giây sau lại quay về vẻ mặt lạnh lùng: "Ta mặc kệ, nếu hôm nay nến không có tên, các ngươi không được ăn cơm.



Lục Bạch Đào nói xong, lặng lẽ xoay người cười trộm.


A Thần này, làm nàng buồn cười.


Đương nhiên cũng không phải Lục Bạch Đào không có suy nghĩ nào, chẳng qua A Thần này căn bản là thiếu giáo huấn, cho nên nàng mới nói như thế là để giáo huấn A Thần.


Tiểu Ly lại nhỏ giọng tới gần A Thần, cười khẽ: "Tiểu thư đây sợ là đang đau lòng cô gia.



Nói xong, có ý chỉ nhìn Lục Bạch Đào, trong ánh mắt kia ám chỉ rằng A Thần được Lục Bạch Đào đối đãi như thế, cũng chính là phúc khí của hắn.


Lần này, A Thần càng cười khổ không được, Lục gia này từ trên xuống dưới, đều là giống nhau như đúc.


A Thần dứt khoát ngồi ở một bên, không hề để ý tới bọn họ, tiếp tục tính toán.


Về phần Lục Bạch Đào bên này, sau khi rời khỏi cửa hàng mới phát hiện, sáp ong này trừ khi là “cống vật đặc biệt” còn đâu đều viết là sáp ong, đều là phụ kiện, tương tự như tiệm tạp hóa, chủng loại phức tạp.


Không nói đến ngọn nến này, tuyệt đối không chỉ có một loại sáp ong, còn bao gồm nhiều loại nến, dựa theo chất liệu khác nhau nên phân loại khác nhau, dựa theo hình dạng, nến có thể biến hóa thành nhiều cái.


Nếu như vậy thì có thể mở một cửa hàng chuyên kinh doanh nến.


Lục Bạch Đào nghĩ như vậy, cũng càng muốn làm như vậy.


"Tên là gì nhỉ, nho nhã lại không mất đi bản tính của ngọn nến?"

Lục Bạch Đào băn khoăn quanh quẩn, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.


Về phần A Thần bên này, biết rõ chất liệu của ngọn nến này, cũng rõ ràng tình huống thiêu đốt như thế nào, lại suy nghĩ thật lâu không ra tên thích hợp.


“Chúc Hương Các thế nào?”

Bỗng dưng trong đôi mắt Lục Bạch Đào phát ra một chút tia sáng, người phụ nữ yên lặng thật lâu, thình lình nhớ tới nơi văn nhân đòi học văn vẻ.


Mà ngọn nến của nàng lại hoàn mỹ như thế, hương thơm thanh nhã, thư giãn cho mọi người đỡ mệt mỏi.


A Thần lặp lại tên Chúc Hương Các, quả thật là cái tên không tồi.


Chẳng qua, trong lòng A Thần này lại có một trận chần chờ.


Lục Bạch Đào cười một tiếng: "A Thần không cần lo lắng, ta cũng không phải là chỉ một loại nến này, lần này nếu như là ngọn nến được đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, ngày sau Chúc Hương Các ta nhất định sẽ có khách như mây đến, tài nguyên cuồn cuộn!"

Lục Bạch Đào khát khao, giống như cửa hàng này đã đông như trẩy hội.


Nhưng mà, mọi người vừa nghe đến như vậy, trong lòng lại trầm xuống.


Sáp ong là cống phẩm được triều đình đặc biệt chỉ định, nó là một ngọn nến được làm bằng chất tiết, chất liệu đơn thuần, cũng khó có thể thắp lên ở nơi thanh nhã.


Huống chi còn là lần đầu thí nghiệm, có thể được tiếp nhận hay không cũng là một ẩn số.


Nhưng mà, Lục Bạch Đào cũng không có bộ dáng suy sụp như các nàng, ngược lại tràn đầy tự tin, như mộc xuân phong đi đến bên người A Thần.


A Thần lặng lẽ đứng dậy, nam nhân cảnh giác, trực giác tự nói với bản thân rằng Lục Bạch Đào này không có ý tốt gì.


"Nàng muốn làm gì?"

A Thần nhíu chặt mày, hỏi thẳng Lục Bạch Đào.


"Không muốn làm gì cả.

"

Lục Bạch Đào giảo hoạt đánh giá A Thần từ trên xuống dưới, trước mắt đắc ý, dường như có âm mưu quỷ kế gì đó, giống như trong khoảnh khắc nào đó sẽ lấy ra để đối phó A Thần.


Ánh mắt này khiến A Thần không rét mà run, hắn đã lĩnh giáo được kỹ xảo của Lục Bạch Đào.


Về phần Lục Bạch Đào, quả nhiên giống như A Thần phỏng đoán.


Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ trên đường, Lục Bạch Đào đã chú ý tới giá trị mị lực của A Thần.

Nếu mua xe có người mẫu xe hơi, mua lắc tay có người mẫu tay, như vậy hắn ngược lại có thể làm người mẫu sáp, hấp dẫn bướm ong như gió kia đến Chúc Hương Các.




Nhấn để mở bình luận

Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân