Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân



Bên ngoài Chúc Hương Các của Thần Hi, đoàn biểu diễn sư tử do Vương thúc tìm tới đang tụ tập trước cửa, phần thưởng treo cao san sát trên không trung, ghế xếp ngổn ngang xung quanh.


Một tiếng chiêng trống đinh tai nhức óc, trong khoảnh khắc vang tận mây xanh, tiếng chiêng trống trầm bổng du dương vang lên.


Lục Bạch Đào tươi cười, đứng nhìn chăm chú vào cánh cửa trước mặt.


Thói quen mãi mãi không thay đổi, mọi người đều thích đồ vật mới mẻ, đương nhiên cũng muốn nhận được chút quà tặng từ đó.


Lục Bạch Đào đắn đo, không hề di chuyển tầm mắt mà nhìn chằm chằm vào đoàn sư tử.


"Không phải tiểu thư điên rồi đấy chứ, còn chưa xin ý khai trương mà cứ phô trương như vậy! "

Từng ngày từng ngày trôi qua, nến Lục Bạch Đào sản xuất dường như đã sớm bị mọi người quên lãng, không ai hỏi thăm.


Cho dù bên trong Chúc Hương Các có thứ khác thì sợ cũng như muối bỏ biển, căn bản là không có cách nào lấp được hố sâu không đáy.


"Tiểu Ly, chuẩn bị đi.

"

Lục Bạch Đào nhìn về phía Tiểu Ly ở sau, gật gật đầu, sau đó phân phó tiểu nhị dẫn những người này vào.


Trong đại sảnh, bốn phía đều là tản ra mùi thơm nhàn nhạt, ngửi thôi cũng làm cho người ta vui vẻ thoải mái.


"Cô nương, đây là cái gì?"

Người cầm đầu là một người già nhìn quanh bốn phía, không hề phát hiện bọn họ có nến mà ngược lại là ngửi thấy được hương thơm, làm cho bản thân thấy thư giãn.


Lục Bạch Đào cười ôn nhu, phất tay vỗ một cái, A Thần bị Tiểu Ly xô đẩy, không cam tâm tình nguyện xuất hiện trong đại sảnh.


Sáp ong bốn phía bị thổi tắt toàn bộ, cửa sổ xung quanh cũng bị rèm cửa sổ màu đen bao phủ, trong phòng là một mảnh đen kịt.


"Nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì?"

Trong đám người, những âm thanh khó hiểu liên tiếp vang lên, mang theo một chút nghi hoặc, nhìn chằm chằm bọn họ từ xa không chớp mắt.


Trong đại sảnh yên tĩnh, ngoại trừ sự trang hoàng hằng ngày thì cũng không có nơi nào khác thương, mọi người căng thẳng, cho rằng Lục Bạch Đào này căn bản không có lòng tốt gì.


Lục Bạch Đào làm như không nghe thấy, búng ngón tay.


Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều chú ý tới chỗ của Lục Bạch Đào, ánh nến dần sáng lên, nhắm ngay vị trí chính giữa.


Bọn họ chỉ thấy một nam tử tuấn mỹ, lông mày nhíu chặt, có hơi do dự.


Chỉ là nam nhân lạnh lùng này nói năng thận trọng, một cái nhăn mày cùng một nụ cười và nhất cử nhất động kia đều làm cho máu trong người bọn họ sôi sục.


Mọi người bối rối.


Lục Bạch Đào cười khẽ, tiện tay vỗ một cái, sau đó mọi người thấy ánh nến tối sầm lại, cả người A Thần cũng thế, cũng trở nên càng ngày càng ảm đạm vô thần.


“Để cho bọn ta vào coi, không phải chỉ cho bọn ta xem cái này đi?"

Những giọng nói nghị luận không dứt bên tai, mà Lục Bạch Đào lại lơ đi.


Sự đối lập một sáng một tối, chính là nến Chúc Hương Các, khác với sáp ong, nàng phất tay ý bảo Tiểu Ly đốt nến, hương thơm của hoa oải hương trong nháy mắt lan tỏa toàn bộ đại sảnh.


Lục Bạch Đào không nhanh không chậm nói: "Các vị, Chúc Hương Các kinh doanh nến, ngọn nến này trong suốt long lanh, nữ tử không cần lo lắng đêm khuya đen kịt, không thể gỡ bỏ son phấn trên mặt, nam nhân dưới ánh nến này, chẳng phân biệt đêm tối ban ngày, đều có thể loại bỏ dơ bẩn trên mặt, đắp nặn đỉnh cao nhan sắc.



Lưỡi Lục Bạch Đào khéo như lò xo, may mắn ở thời điểm thế kỷ hai mươi mốt, nàng đã nhìn thấy chín chín tám mốt thể loại mua sắm trong các bộ phim truyền hình.

Không thể nghi ngờ, phương thức đẩy mạnh tiêu thụ đã chạm đến thần kinh những người này, làm cho cho bọn họ nửa tin nửa ngờ lựa chọn nến của Chúc Hương Các.


“Ta muốn một cây, bò nhà ta sắp sinh, nửa đêm không nhìn thấy được.



"Ta cũng muốn một cây! "

Trong đám người, không nói đến mục đích bọn họ mua ngọn nến này làm gì, dường như Lục Bạch Đào không thèm để ý đến kết quả này.


Nàng ra lệnh cho Tiểu Ly đưa cho bọn họ tất cả những ngọn nến thử nghiệm mà cửa hàng đã chuẩn bị để mang về.


Mọi người lập tức giải tán rời khỏi Chúc Hương Các, khung cảnh lại vắng vẻ như cũ.


Hôm đó là buổi chiều, ngoại trừ tốp năm tốp ba người muốn lấy đồ dùng thử ngoài ra ở bên ngoài Chúc Hương Các ra thì không có thêm ai.


Vừa rồi còn rất nhộn nhịp, giờ phút này lại trở nên ảm đạm rất nhiều.

Tiểu Ly phờ phạc ghé vào trên bàn, kể cả có người vào cửa cũng chỉ chán nản nói một câu: "Đồ ở trên quầy, mỗi người một cái, không thể lấy nhiều.



Tiểu Ly mệt mỏi ngáp một cái, cũng chính trong lúc đó, nàng ấy phát hiện một nam nhân xuất hiện ở trước mặt của mình.


Bởi vì cái gọi là mở cửa làm ăn, tất nhiên là không thể lười biếng, Tiểu Ly vội vàng đứng dậy, cung kính hỏi: "Đại ca, có chuyện gì?”

"Lão bản nương có ở đây không?"

Tiểu Ly đáp lại, xoay người đi vào phía bên trong, giây lát Lục Bạch Đào ra bên ngoài, A Thần cũng theo đuôi phía sau.


Người kia đánh giá Lục Bạch Đào từ trên xuống dưới, sau đó nhìn xuyên qua bên người Lục Bạch Đào, đi tới trước mặt A Thần: "Ngươi là chủ của Chúc Hương Các? Đại nhân nhà ta mời ngươi tới phủ một lát.



Người kia nói xong cũng không để ý vẻ mặt kinh ngạc của Lục Bạch Đào, trực tiếp xoay người rời đi, ánh mắt khinh thường kia Lục Bạch Đào nhìn ra được, giống như cảm thấy Lục Bạch Đào cả gan làm loạn, lại dám đứng trước mặt nam nhân như thế.


"Ánh mắt ngươi là sao chứ? Nhìn không ra ai mới là chủ sao?"

Lục Bạch Đào bĩu môi nhìn theo bóng dáng người kia dần dần biến mất.


Trọng nam khinh nữ, làm cho Lục Bạch Đào đặc biệt không vui.


A Thần ở phía sau nhịn cười, nhưng cũng nhìn ra được, lần này Lục Bạch Đào tức giận sợ cũng là bởi vì người kia đi.


"Cười, cười, cười cái gì mà cười?"

Đôi mắt lạnh lùng trợn trắng nhìn sau lưng A Thần, dù sao nàng cũng là nữ nhân, ở trong triều đại này xuất đầu lộ diện, đúng là không phải phép.


Nhưng mà nàng cũng tin tưởng rằng một ngày nào đó nàng nhất định có thể chứng minh chính mình.


Lục Bạch Đào cũng không thèm đi chấp nhặt với người kia, chỉ có thể đuổi A Thần đi lên huyện.


Người ở huyện này chắc là có chút manh mối, Chúc Hương Các của mình nhất định sẽ chậm rãi đứng vững gót chân ở kinh thành.


Nói đến bên kia, Trịnh Khánh bị A Thần giáo huấn, mặt mũi bầm dập về tới phủ, trong lòng càng thêm tức giận chồng chất, làm sao có thể chậm trễ, hắn ta thầm tính toán nhất định sẽ đáp lễ Lục Bạch Đào.


Sau đó Lục Thịnh Quang lại thêm mắm dặm muối quở trách Lục Bạch Đào.


“Bá phụ, tiểu điệt nghe nói nha đầu này đi tới kinh thành, mở một cửa hàng gì đó.



"Một nữ nhi lại dám xuất đầu lộ diện, làm trò cười cho mọi người, nàng quả thật không cần mặt mũi.

Từ trên xuống dưới Lục gia sao có thể mất sạch mặt mũi vì nha đầu mới lớn này?"

Trịnh Khánh cũng hùa theo, dường như Lục Bạch Đào này kế nghiệp phụ thân xong, toàn làm những chuyện thất lên.


Đương nhiên là Lục Thịnh Quang biết, ông ta vốn không thể quản được Lục Bạch Đào, dù sao cửa hàng cũng là sản nghiệp Lục Minh Đức mua lại, vốn định làm ăn.


Chỉ có điều!

Lục Thịnh Quang tiện tay vân vê chòm râu, trong đôi mắt lạnh lùng sâu thẩm, nhìn không ra chút gợn sóng nào, lát sau ông ta hỏi: "Nha đầu này ở kinh thành mở cái gì?"

Lục Thịnh Quang cau mày, Lục Vương Thị không giữ lời hứa, ông ta liền cảm thấy kỳ quái, Lục gia trang có biện pháp gì, dám chống lại quốc pháp, trừ khi bọn họ có lợi thế thắng.










Nhấn để mở bình luận

Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân