Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân



Trịnh Khánh nịnh nọt, hèn mọn nhìn trộm Lục Thịnh Quang, sau đó nhỏ giọng đáp lại: "Ta nghe nói nàng ở kinh thành mở Chúc Hương Các gì đó, nói là bán nến.



"Nến?"

Lục Thịnh Quang khịt mũi coi thường, chẳng qua cũng chỉ là ngọn nến, trong tiệm tạp hóa chỗ nào cũng có, sao phải mua ở trong Chúc Hương Các của nàng, Lục Bạch Đào đầu óc bị nước vào sao, nói đùa cái gì, một đứa trẻ miệng vàng, si tâm vọng tưởng.


Trong đôi mắt lạnh lùng của Lục Thịnh Quang tràn đầy khinh thường, hung ác nham hiểm, thờ ơ liếc Trịnh Khánh: "Cũng chỉ có ngươi có tình trường, tin tưởng nha đầu thối này có thể có hiệu quả, bá phụ nhắc nhở ngươi, không nên lấy lòng nữ nhân.



Lục Thịnh Quang trợn trắng mắt nhìn Trịnh Khánh, đối với hành động của Lục Bạch Đào, căn bản là không để vào mắt.


Một nha đầu tóc vàng có thể có bản lĩnh gì, coi như là mở cửa hàng đi, xuất đầu lộ diện cũng sẽ không được người ta chào đón.


"Nhưng mà bá phụ, ta nghe nói, nô lệ đi trước đi sau, thường bồi ở bên người Bạch Đào, ta lo lắng! "

Thấy ông ta hờ hững cúi đầu, Trịnh Khánh trong lòng không vui, đau đớn trên người luôn luôn nhắc nhở Trịnh Khánh rằng cho hắn ta không thể dễ dàng tha thứ cho một nam nhân ti tiện, áp đảo trên đầu mình được.


"Có gì mà phải lo lắng, người làm việc lớn không thể không nhìn trước nhìn sau.

"

Đôi mắt lạnh lùng của ông ta coi thường Trịnh Khánh, chấp niệm của tiểu tử này cũng làm cho Lục Thịnh Quang dở khóc dở cười, chỉ vì một nha đầu thối mà lại buông xuống sản nghiệp to lớn như vậy, chẳng lẽ hắn ta không biết, chỉ cần toàn bộ gia sản của Lục gia rơi vào tay mình thì dạng nữ nhân nào mà không chiếm được?

Trong lòng Trịnh Khánh vẫn không cách nào bình tĩnh, cho đến khi Lục Thịnh Quang phất tay thì thầm bên tai Trịnh Khánh một hồi, Trịnh Khánh mới tâm hoa nở nộ rời đi.


Phía kinh thành bên này, Lục Bạch Đào đi theo A Thần đến huyện nha.


Trong huyện nha, Lục Bạch Đào vốn dĩ đang ngồi ngay ngắn, nhưng sau khi A Thần ra hiệu, nàng đành phải đứng ở phía sau A Thần.


Lục Bạch Đào: Ít đắc ý lại, huynh cho rằng hôm nay ta hầu hạ ở bên cạnh huynh là huynh vĩ đại lắm sao?

Sự cố ý của A Thần khiến Lục Bạch không vui, nhưng nàng cũng không thể tránh được, chỉ có thể thuận theo, mặc cho A Thần đắc ý nóng nảy, đương nhiên chẳng qua đây là ý nghĩ của một mình Lục Bạch Đào mà thôi.


A Thần: Nàng nên bị giáo huấn, nữ tử vốn nên điềm đạm như nước, cần làm gì thì làm, vừa xinh đẹp vừa thông minh.


Hiện tại huyện nha bất thình lình làm chỗ dựa cho mình, làm cho Lục Bạch Đào ăn quả đắng vô ích, A Thần tất nhiên đắc ý.


Cho đến khi đại nhân xuất hiện, ông ta thờ ơ trợn mắt nhìn Lục Bạch Đào rồi mới mỉm cười, xem như kính lễ A Thần.


“Gần đây nghe nói Chúc Hương Các có thứ khác với sáp ong.



Đại nhân biết rõ còn cố hỏi thăm A Thần, ai bảo tiểu thiếp mới của ông ta khó ngủ vào ban đêm, trời xui đất khiến dùng ngọn nến còn lưu lại của Lục Bạch Đào.


Hôm nay, tiểu thiếp này khí sắc không tệ, nữ nhân vui vẻ, gió bên gối thổi nên đại nhân tìm đến ngọn nến này.


Tất nhiên phủ nha biết rõ chân tướng của nó nên mới tìm đến A Thần.


Chỉ là vừa thấy Lục Bạch Đào trong lòng liền có chút không vui, cũng do lời mình nói chưa dứt, Lục Bạch Đào lập tức cướp trắng, nói: "Đại nhân thật là tinh mắt, dân gian có ngọn nến trong suốt long lanh như thế, có thể nói là trong phủ đại nhân nhất định phải có.



Lục Bạch Đào khen ngợi ngọn nến của mình, niềm vui sướng bộc lộ trong lời nói.


Nhưng mà, đại nhân chỉ cho rằng Lục Bạch Đào chẳng qua chỉ là một nữ nhân lấy lòng mọi người, lập tức nói: "Vị công tử này, rất thương tiếc với muội của mình, đúng là tự tin.



Phải biết rằng nữ nhân nên tuân thủ nghiêm ngặt nữ đạo, không nên làm loạn như thế mới đúng.


Đại nhân không chút do dự giáo huấn Lục Bạch Đào phía sau A Thần.


Từ xưa đến nay nữ tử không thể can thiệp vào chuyện của phu quân mình, ngoại trừ những nam nhân hèn mọn hầu hạ các nàng, ngoài ra không còn gì khác.


Đại nhân không ngừng kêu gào, giáo huấn Lục Bạch Đào không biết trời cao đất rộng.


Lục Bạch Đào làm sao chịu đi vào khuôn khổ, để cho một nam nhân chẳng hiểu gì vô duyên vô cớ chỉ trích mình.


Nàng lập tức không để ý tới A Thần đang ngăn cản, vẫn đi tới người trước: "Đại nhân, dân nữ không biết, vì sao dân nữ lại đại nghịch bất đạo?"

Tư tưởng cổ hủ cứ luôn ở trong đầu bọn họ, tin tưởng không nghi ngờ gì nữ nhân chỉ nên giúp phu giáo tử, không được làm bất cứ việc trái ngược nào.


Mắt đại nhân trợn tròn, ngón tay chỉ vào Lục Bạch Đào, thổi râu nổi trận lôi đình nói: "To gan!"

Đại nhân giận tím mặt, tràn đầy oán hận, gương mặt kia giống như ở trong trí nhớ của ông ta, căn bản chưa từng xuất hiện qua cảnh tượng như thế, coi như là tiểu thiếp trong phủ cũng không dám nói chuyện với mình như vậy, nói chi là một nha đầu còn hôi sữa.


Lục Bạch Đào bất mãn, chính là muốn giáo huấn đại nhân cổ hủ này, lại bị A Thần ở một bên ngăn cản lại.


Đôi mắt lạnh lùng ý bảo Lục Bạch Đào rời khỏi phòng.


Lục Bạch Đào cau mày không vui, nàng mới là chủ của Chúc Hương Các, không nên bị đối đãi như thế.


A Thần: Ra ngoài, nếu muốn dùng nến để tìm lối thoát thì phải rời khỏi đây.


Ánh mắt ra lệnh làm cho Lục Bạch Đào không phục cũng rời khỏi sương phòng, cố ý nói tiếp chỉ sợ là kim tiêm đối với mạch mang, căn bản sẽ không bệnh mà chết.


Nói không chừng, Chúc Hương Các cũng sẽ bởi vì miệng lưỡi Lục Bạch Đào mà triệt để tan rã.


“Đại nhân, nha đầu kia không hiểu chuyện, mạo phạm đại nhân, mong đại nhân thông cảm.



A Thần bồi cười khen tặng đại nhân không ai so sánh nổi, đại nhân thấy Lục Bạch Đào rời đi, trong lòng tràn đầy vui mừng, chiến thắng điêu dân.


Lục Bạch Đào hung hăng cắn môi, trong lòng tuy không thích nhưng cũng biết, lần này như vậy nhất định đại nhân không có ấn tượng tốt với mình, nến lại ở trong thời gian thử vận hành, không thể xảy ra chuyện xấu.


Nàng bỗng nhiên quay đầu, nhìn chăm chú vào A Thần đang ngồi nghiêm chỉnh, lần này hắn rất có bộ dáng ủy thác, chỉ hy vọng A Thần có thể nói tốt với đại nhân, có thể giúp nến của bọn họ dựng chân ở kinh thành này.


Ngoài cửa thần sắc Lục Bạch Đào kích động, băn khoăn bồi hồi, mạch máu của Lục gia lần này lại giao cho một cô gia.


Mà nam nhân trước giờ bị mình khiêu khích khi dễ không ít lần, cơ hội tuyệt vời này có thể tùy thời mà trả thù không, kể cả cơ hội duy nhất này cũng hoàn toàn bị tước đoạt.


Tinh thần Lục Bạch Đào không yên, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, cố gắng thăm dò nhất cử nhất động trong phòng.


Nhưng mà ngoại trừ bộ dáng A Thần cau mày, Lục Bạch Đào căn bản cũng không có nhìn thấy gì khác.


Trong lòng Lục Bạch Đào căng thẳng, cả người cũng giống như sương đánh, vô cùng chán nản.


Một lúc sau, A Thần từ trong đại sảnh đi ra, bộ dáng khúm núm kia làm cho Lục Bạch Đào không vui, cũng không thể không tới gần bên người A Thần, hỏi thăm ngọn ngành: "Tình hình thế nào?”

Lục Bạch Đào truy hỏi, chuyện liên quan đến mạch máu của Chúc Hương Các, đối với nàng vô cùng quan trọng, đôi mắt nàng mong đợi, nhìn chăm chú vào mặt A Thần không chút thay đổi.


Nhưng A Thần lại tỏ vẻ lạnh lùng, phất tay đi đến bên ngoài nha môn.


“Huynh nói chuyện đi, là thành hay bại, phải cho một câu trả lời chứ.



A Thần bất đắc dĩ nhún vai, vẫn không trả lời lại Lục Bạch Đào, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài, lạnh nhạt đứng ở bên ngoài nha môn.


Mọi việc đều có quy củ của mình, A Thần cũng không nói nhiều, tùy ý để cho Lục Bạch Đào bất an truy vấn.




Nhấn để mở bình luận

Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân