Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân



Lục Bạch Đào có phần buồn rầu nhìn nam tử nằm trên mặt đất: "Vương thúc, chúng ta có cứu hắn không? Thấy chết mà không cứu hình như không tốt lắm.

Nhưng mà lỡ đâu cứu lại chọc phải phiền toái cho nhà mình thì sao?"

Vương thúc ngồi xổm xuống kiểm tra nam tử kia: "Trên người không có ngoại thương khác, hẳn là không biết sao ngã đập đầu cho nên mới bất tỉnh.

"

Về phần cánh tay dính máu kia là do đầu nam tử đó chảy máu, không cẩn thận cọ lên.


Lục Bạch Đào nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt vậy thì tốt, xem ra có lẽ không phải đại phiền toái bị đuổi giết gì, có thể cứu thì cứu!"

Thế là hai người cùng nhau hợp lực nâng nam tử dời lên xe ngựa, chuẩn bị mang hắn về thôn dưỡng thương.


Khi Lục Bạch Đào đang đỡ nam tử nằm lên thùng xe, không cẩn thận khiến cơ thể hắn nghiêng đi, "đùng" một tiếng giòn vang, có một món đồ rơi ra từ trong ngực nam tử, nàng cúi đầu nhìn, cư nhiên là một khối ngọc bội.


Lục Bạch Đào kinh ngạc nhặt ngọc bội để trong tay cẩn thận quan sát, phát hiện đây lại là một khối Dương Chi Mỹ Ngọc hoàn hảo không tì vết.


Chất liệu ngọc vốn hiếm thấy, chạm trổ các cụm hoa văn như ý càng tỉ mỉ, phiền phức hoa lệ vây quanh lấy một chữ "Thần", cho dù là điêu khắc đều có thể nhìn ra tranh sắt móc bạc, bút lực bất phàm, liếc mắt cũng biết giá trị không hề rẻ, mà nam tử này có thể tùy ý đeo ngọc bội quý giá như này bên người, chỉ sợ cũng không phải hạng người bình thường.


Lục Bạch Đào nhìn đi nhìn lại ngọc bội, nhưng ngoại trừ chữ "Thần" kia thì không còn đầu mối nào khác có thể cho thấy thân phận của nam tử.


"Quên đi, biết thân phận của hắn quý giá là được rồi, cụ thể là ai ta cũng không cần để ý như thế.

Chỉ mong sau khi hắn tỉnh lại thấy có ân cứu mạng có thể che chở ta một chút, giúp ta ngăn chặn phiền phức ép hôn này thì tốt!"

Lục Bạch Đào lắc đầu cười khẽ, ước lượng ngọc bội ném vào trong túi mình, dù biết rõ nam tử này hôn mê bất tỉnh, nàng vẫn theo bản năng bĩu môi thì thầm giải thích cho người ta hiểu:

"Dù sao huynh cũng đừng hiểu lầm, không phải ta ham tài vật của huynh, mà là giả định sau khi huynh trở về, không cẩn thận té, rớt bể thì sao? Ta còn trông cậy huynh giúp ta ngăn chặn phiền toái, không dám mắc nợ lại huynh!"

Lục Vương Thị luôn nhớ nữ nhi, thấy xe ngựa trở về vội vàng bảo nha hoàn đỡ mình đi nghênh đón, vội vàng mở miệng hỏi: "Thế nào rồi, mua được không?"

Vương thúc lắc đầu muốn nói lại thôi, ban đầu Lục Vương Thị cho rằng không có ai thích hợp, không nghĩ tới màn xe nhếch lên, Lục Bạch Đào và Vương thúc lại kiêng một nam tử đầu đầy máu từ trong xe xuống.


Lục Vương Thị sợ tới mức lùi lại một bước, không khỏi che miệng kinh hô: "Các ngươi! Sao các ngươi lại mua một người gần chết! Chẳng lẽ là tham rẻ? Tranh thủ thời gian đổi người khác, nhà chúng ta không thiếu mấy đồng tiền đó!"

Lục Bạch Đào và Vương thúc im lặng một hồi.


Lục Bạch Đào buồn cười lên tiếng: "Nương, người hiểu lầm rồi, chúng ta ở trạm giao dịch buôn bán trên trấn không tìm được người phù hợp, đang chuẩn bị qua mấy ngày nữa vào kinh đô xem xem.

Người này cũng không phải là chúng ta mua, mà là trên đường về nhà đúng lúc thấy hắn trọng thương cầu cứu, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, thế nên chúng ta mới mang hắn về dưỡng thương.

"

Lúc này Lục Vương Thị mới yên tâm.


Lục Bạch Đào mời đại phu tới xem bệnh cho nam tử, đại phu cũng nói nam tử hôn mê, chỉ là phần đầu là chỗ bị thương nghiêm trọng, trên người các nơi khác cũng không bị thương, sau đó kê đơn thuốc, nói là dựa theo đơn thuốc uống mấy thang, đợi hắn tự tỉnh lại là được, còn lại chủ yếu dựa vào dưỡng bệnh.


Lục Bạch Đào một bên sai nha hoàn sắc thuốc theo đơn, một bên lại bảo gia đinh lau người cho nam tử, lại dặn dò thay một bộ đồ sạch sẽ khác cho hắn.


Đây chính là đùi vàng tương lai, nhất định phải chăm sóc tốt!

Đợi sau khi hạ nhân bẩm báo đã thu dọn ngăn nắp, Lục Vương Thị, Lục Bạch Đào và Vương thúc lại cùng nhau đến xem tình huống của hắn, ngược lại bỗng chốc bị dọa sợ hết hồn.


"Đây rốt cuộc là lang quân nhà ai, lớn lên cũng dễ nhìn quá nhỉ?" Lục Vương Thị không khỏi chậc chậc cảm thán nói.


Lục Bạch Đào cũng lúng ta lúng túng nói không ra lời, khi nàng cứu người đã phát hiện diện mạo của nam tử này không tệ, ai ngờ sau khi hoàn toàn tẩy hết bụi đất và máu đen lại lộ ra dung mạo sáng sủa khiến người ta kinh diễm như thế.


Dáng người to cao, dung mạo tuấn mỹ, khuôn mặt màu đồng thiếc lộ ra góc cạnh lãnh tuấn rõ ràng, cho dù đang hôn mê vẫn khiến người ta có loại cảm giác áp bách mãnh liệt như cũ.


Dung mạo kia, khí chất kia quả thực miểu sát toàn bộ tiểu thịt tươi Lục Bạch Đào từng gặp!

Mọi người vây xem mỹ nam chậc chậc lấy làm lạ, vài tiểu nha đầu chưa nhìn thấu việc đời trong thôn xóm càng nhanh hơn, ngay cả đi đường cũng không đi được, lần lượt tìm cớ đến gần căn phòng này, nghĩ hết biện pháp cũng muốn nhìn mỹ nam đang ngủ nhiều thêm mấy lần.


Lục Vương Thị lại đánh giá nam tử một hồi lâu, bỗng nhiên cảm khái:

"Lang quân này lớn lên quả thật rất đẹp, không biết nhà ở đâu, bao nhiêu tuổi, nếu như chưa từng kết hôn, ngược lại vô cùng xứng với Bạch Đào nhà chúng ta.

"

Trong lòng Lục Bạch Đào lộp bộp một chút, không kiềm được sờ lên hai má mình trang điểm dày cộp, ra vẻ bất đắc dĩ cười nói:

"Nương à, người chớ suy nghĩ lung tung, vị công tử này tướng mạo bất phàm, nói không chừng có lai lịch lớn, sao có thể đồng ý làm rể nhà chúng ta chứ.

"

Lục Vương Thị nghe vậy đành phải thở dài một tiếng, vô cùng tiếc hận.


Thuốc sắc xong rồi, vài tiểu nha hoàn vì cướp đoạt tư cách mớm thuốc cho mỹ nam đang ngủ mà quả thực sắp đánh nhau rồi.


Ngay lúc khẩn cấp, nam tử trên giường than nhẹ một tiếng, từ từ tỉnh lại, một đôi mắt phượng như sơn mở ra, bắn ra ánh sáng sắc bén, trong nháy mắt khí thế cả người tăng lên không chỉ gấp mười lần.


Lục Bạch Đào bị đôi mắt sắc bén mà thâm thúy kia nhìn, trong lòng giật mình, càng chắc chắn thân phận người này tuyệt đối không bình thường, vội vàng nở nụ cười ngọt ngào và thân thiện nhất, hòa nhã lên tiếng:

"Công tử tỉnh rồi? Đúng lúc thuốc đại phu kê đã sắc xong, nhanh uống đi.

"

Nam tử liếc nàng một cái, nhận lấy chén thuốc đưa qua, đặt ở chóp mũi ngửi, hình như có thể cảm giác được đúng bệnh, lúc này mới yên lặng uống hết.


Lục Bạch Đào ghé vào bên cạnh, nhìn chằm chằm mỹ nam cười ngây ngô, trong lòng đã âm thầm chà xát tay nhỏ.


Hắc hắc, uống xong thuốc thì nên khai báo lai lịch nhỉ? Nói mau nói mau, ngươi là thần thánh phương nào để ta còn ôm đùi, làm mất mặt gia tộc, từ chối ép hôn, từ đó đi lên đỉnh cao đời người!

Nam tử yên lặng từng hớp từng hớp uống thuốc, cho đến hớp thuốc cặn cuối cùng cũng uống sạch trơn, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Bạch Đào, giọng điệu bình thản nói:

"Ta là ai? Ta đang ở đâu? Sao cái gì ta cũng không nhớ được?"

Sấm sét giữa trời quang!

Nàng nghĩ đợi người tỉnh lại là có thể ôm được đùi to, nào ngờ người ta không theo thường lệ mà lại mất! Trí! Nhớ!

Lục Bạch Đào ngây người như phỗng.


Nam tử nhìn lướt qua vẻ mặt của đám đông mà không để lại dấu vết, thấy vẻ mặt tất cả mọi người đều là kinh ngạc không giống giả vờ, hơn nữa đều không có ác ý gì, lúc này mới âm thầm thả lỏng giọng điệu luôn dùng.


Mặc dù hắn mất ký ức, nhưng trực giác cho thấy thân phận hắn quý giá, nếu như rơi vào trong tay người có ý xấu sợ là sẽ gặp phải sự cố lớn.


Bây giờ nhìn lại quả thật hắn được người có lòng tốt cứu rồi, điều này khiến hắnthả lỏng, vẻ mặt càng thêm như tắm gió xuân:

"Ta không biết họ tên ta là gì, có thân phận gì, các vị có thể báo cho ta biết hay không?"

Lục Vương Thị và Vương thúc liếc mắt nhìn nhau, Lục Vương Thị cất giọng nói: "Ngươi là! "

Vừa mới nói hai chữ, đột nhiên bóng dáng xinh đẹp bên cạnh nhào về phía trước, cứng rắn cắt đứt lời còn lại:

"Huynh là A Thần, đúng, là vị hôn phu của ta, là kiểu ở rể đó! !"

Lục Vương Thị: "! "

Vương thúc: "! "

Nam tử vừa mới cảm giác mình gặp được người tốt: "! "


Nhấn để mở bình luận

Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân