Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân



Nước chảy về hướng đông, lá rơi lúc hoàng hôn, năm tháng trôi qua một cách vô ích rồi.

Lục Bạch Đào dốc lòng nghiên cứu làm sao để phát triển thị trường nến, bởi vì nàng biết bất kì sự dịu dàng nào cũng sẽ chạm đến sự ôn nhu trong lòng nữ nhân, khiến các nàng mong muốn nhận được.

Thời gian trôi qua, A Thần cũng quen không tìm giới hạn của Lục Bạch Đào, hình như cũng đã không còn kiêng kị gì với nàng nữa, dù sao đợi hắn khôi phục được trí nhớ chắc chắn sẽ rời đi.

"Rốt cuộc trong đầu nàng đang tính toán gì, sao ta luôn cảm thấy nàng có rất nhiều chủ ý đặc biệt.

"
A Thần nghịch cây nến hình trái tim Lục Bạch Đào giao cho hắn, nến đủ loại đặc biệt đẹp mắt.


Lục Bạch Đào cười mà không nói, đây chỉ là lớp học thủ công hàng ngày ở trường mẫu giáo mà thôi, với Lục Bạch Đào căn bản là thuận buồm xuôi gió.


A Thần nhìn qua nến trước mặt, thấy như vậy là đủ rồi, không nghĩ tới một cây nến lại có nhiều cách làm như vậy: "Cái này không tồi, màu sắc không tệ, có lẽ sẽ có rất nhiều người thích.

"

Hiếm khi A Thần khen ngợi tác phẩm của Lục Bạch Đào, cũng hết lòng tin tưởng nến của Lục Bạch Đào sẽ tiếp tục chiếm số một.


Nhưng mà Lục Bạch Đào lại không quá để tâm, trong lòng nàng có chủ ý của mình, mong sẽ có một ngày những người dốt nát kia biết tầm quan trọng của mình, hiểu rõ bất kể lúc nào, nam nữ đều nên ngang hàng nhau.


Tâm tư này của nàng lại xung đột trắng trợn với nền văn minh mục nát hai ngàn năm.


Ngoài cửa, Tiểu Ly chần chừ không vào, mãi cho đến khi quấy nhiễu Lục Bạch Đào trong phòng thí luyện, Tiểu Ly mới nhận được sự cho phép của Lục Bạch Đào, vội vội vàng vàng đi vào bên trong.


"Tiểu thư, không hay rồi, có người nói nến của chúng ta không có tác dụng nên đã đi bẩm báo phủ nha, người của phủ nha đang ở bên ngoài cửa, nói là tới tìm tiểu thư.

"

Lục Bạch Đào thả sản phẩm trong tay ra, cau mày, kinh ngạc nhìn Tiểu Ly trước mặt, phản hồi lần này khiến Lục Bạch Đào không ngờ tới.


Bất kể thế nào, nến do Lục Bạch Đào làm ra còn có thành phần của hoa oải hương, có thể ngưng thần tĩnh khí, vào mùa hạ lại càng tốt hơn.


Nếu như nói là không tốt, nhưng cũng không đến nỗi không thể chiếu sáng, không có bất kỳ tác dụng gì.


"Tiểu thư, cô gia làm sao bây giờ? Người của nha môn chắc chắn sẽ trói tiểu thư lại, phu nhân đang ngăn cản họ, phân phó nô tỳ đưa ngài rời đi từ cửa sau.

"

Lời nói của Tiểu Ly làm A Thần bối rối, sau đó bỗng nhìn chằm chằm Lục Bạch Đào, vừa vào nha môn, lỡ đâu có người động tay động chân thì Lục Bạch Đào hết đường chối cãi, đến lúc đó nhất định sẽ chịu không nổi.


A Thần nhíu chặt mày, cảm thấy có hơi đau lòng, hắn cũng không hy vọng Lục Bạch Đào bí quá hóa liều.

Hắn kéo tay của Lục Bạch Đào: "Nàng nhanh nhanh rời khỏi nơi này đi, nơi này có ta chống đỡ.

"

"Huynh?"

Sự dịu dàng của A Thần chạm vào nội tâm của Lục Bạch Đào, khiến nàng khó có thể bình tĩnh, bọn họ coi như là bèo nước gặp nhau, nhưng khi A Thần cũng đang đại nạn rơi xuống lại đối xử với nàng như vậy.


Nàng từng thấy mấy đoạn này trong phim truyền hình, Lục Bạch Đào cũng không hy vọng A Thần bị dính líu chút nào.


"Tiểu Ly, đưa tiểu thư các ngươi rời đi.

"

A Thần nói xong lại đi về phía tiền thính.


"Tại sao?"

Lục Bạch Đào không rõ cho lắm, cuộc sống ở rể tuy nói là theo như nhu cầu, cũng không thật sự là phu thê, nhưng ở chung với nhau Lục Bạch Đào vẫn có chút động lòng với nam nhân cổ hủ này.


"Nến này vốn là ta làm, ta rời đi thì các ngươi làm sao bây giờ?"

Trong mắt Lục Bạch Đào rất bình tĩnh, không nhìn ra chút sợ hãi nào, một người làm một người chịu, đây chính là phương châm làm việc của nàng.


Thế nên, Lục Bạch Đào cũng không tính rời đi.


A Thần: "Bọn ta sẽ không sao đâu.

"

Trong lòng A Thần tính đuổi Lục Bạch Đào đi, một mình đi nha môn, nếu như là nhất định phải có người gánh chịu sai lầm, hắn định sẽ tự gánh, bất kể thế nào với bên ngoài, hắn cũng coi như con rể Lục trạch, nến cũng là chủ ý của hắn.


Hóa ra A Thần đã đoán được đầu mối trong đó, trong lòng Lục Thịnh Quang vẫn luôn có oán hận, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Lục Bạch Đào.


Bây giờ mới chỉ trong hai ba ngày qua, vậy mà lại sinh ra con thiêu thân như này.


Nếu ông ta cố ý đối phó Lục Bạch Đào, hắn dứt khoát tự mình gánh chịu trách nhiệm, coi như là báo đáp ân cứu mạng của Lục Bạch Đào.


Đây chính là thí xe giữ tướng.


Trong phòng thí luyện, đống lửa trong bếp lò cháy hừng hực, sóng khí nóng ran, từng luồng từng luồng đập vào mặt.


Lục Bạch Đào nhìn chằm chằm A Thần không chớp mắt, sự đồng hành ngắn ngủi khiến Lục Bạch Đào càng thân quen với hắn hơn, hiển nhiên nàng sẽ không để A Thần bí quá hoá liều.


Đương nhiên nàng cũng đoán ra, sợ là có người động tay chân.


"Chờ một chút.

"

Lục Bạch Đào phân phó Tiểu Ly thay mình cầm quần áo, mà nàng cũng đi tới trước mặt A Thần: "Ông ta là nhắm vào ta, huynh đi căn bản là vu sự vô bổ, ngược lại còn có thể bị dính vào.

"

A Thần chau mày.


Lục Bạch Đào lạnh nhạt: "Tộc trưởng vẫn mơ ước sản nghiệp của Lục gia, hiện giờ Chúc Hương Các lại đang khởi sắc, sao ông ta có thể từ bỏ ý đồ được.

"

"Vậy nàng còn muốn đi chịu chết?"

Lục Bạch Đào cười một tiếng: "Không, là ta tin tưởng nến này không phải là nến của Chúc Hương Các.

"

Lục Bạch Đào nói xong, nhanh chóng rời khỏi phòng thí luyện, trong chốc lát đi tới tiền thính, để lại A Thần với vẻ mặt kinh ngạc.


Nếu nha đầu này là con trai, chắc chắn rất thông minh.


Trước đại sảnh, Xuân Lan đỡ Lục Vương Thị đứng trước mặt mọi người, sai dịch phía trước tay cầm xích sắt, dáng vẻ khí thế hung hung.


"Các vị đại nhân, tiểu nữ tuổi nhỏ, không dám làm loạn như thế đâu.

"

Lục Vương Thị nhìn dáng vẻ thống khổ của nam nhân đang nằm trên mặt đất, khiến Lục Vương Thị không đành lòng nhìn thẳng.


Sai dịch nhìn trái phải, dáng vẻ không bắt được Lục Bạch Đào sẽ không bỏ qua: "Phu nhân, nghe giọng điệu này của người thì sợ là Lục cô nương sẽ không ra, không có ý định chịu phạt đúng không.

"

Lục Vương Thị sợ hãi, nhưng lại không ngừng cầu xin tha thứ: "Các vị đại nhân, lão thân! "

"Nương! "

Đang nói chuyện, Lục Bạch Đào đã đi ra từ trong phòng, nhưng nét mặt rực rỡ, khiến người ta kìm lòng không đậu nhìn nhiều thêm hai lần.


"Con ơi sao con! "

Lục Vương Thị nhíu chặt chân mày, nhìn về Tiểu Ly ở phía sau, biết đây tất cả đều là ý muốn của Lục Bạch Đào nhưng cũng không thể làm gì, bà chỉ đành thở dài, cuối cùng nghẹn ngào.


Lục Bạch Đào tiến lên, hiên ngang lẫm liệt nói: "Đại nhân, dân nữ chính là Lục Bạch Đào mà chư vị đại nhân muốn tìm.

"

Mọi người cười mỉa, xích sắt trong tay phát ra âm thanh va chạm lạch cạch, trong giây lát đã khóa tay Lục Bạch Đào.


Sau đó nhanh chóng dẫn Lục Bạch Đào ra ngoài.


Lục Vương Thị hai tay run run, không ngừng la lên, nhưng mà tất cả mọi việc trước mắt đã trở thành sự thật đã định, Lục Vương Thị căn bản không thể đoạt lại Lục Bạch Đào từ trong tay sai dịch.


Ban đêm tĩnh mịch, Lục trạch lại kêu trời trách đất, Lục Vương Thị cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cả người trở nên suy yếu hơn.


Làm thế nào bà cũng không tin Lục Bạch Đào vì Lục gia trang đi theo làm tùy tùng, vậy mà dính dáng đến quan tòa.


"Cô gia, tại sao không cứu Bạch Đào?"

Cơ thể A Thần cứng đờ, bối rối đứng ở nơi nào đó, không hiểu vướng mắc của Lục Vương Thị.


"Phu nhân, tiểu thư chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

"

Các nha hoàn trấn an Lục Vương Thị đang sợ hãi bất an.


Về phần A Thần, trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn không nhìn ra chút nhu tình nào, giống như Lục Bạch Đào gieo gió gặt bão.


"Phu nhân, phu nhân ngất rồi, mau tìm lang trung! "

Trong Lục trạch lập tức hỗn loạn.






Nhấn để mở bình luận

Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân