Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân



Nha môn vào ban đêm, Lục Bạch Đào bị xếp ở sâu trong đại lao, không thẩm vấn.


Lục Bạch Đào khó có được nhàn nhã, hưởng thụ cuộc sống trong đại lao.


Đã ba ngày kể từ hoàng hôn đến đầu tháng, vẫn chưa truyền gọi Lục Bạch Đào.


Đêm nay Lục Bạch Đào vẫn như cũ ở trong nhà lao, thỉnh thoảng cầm cọng rơm trên mặt đất tô tô vẽ vẽ.


"Mấy hôm nay Lục trạch còn có ai đến thăm hỏi phạm nhân không?"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.


"Không có.

"

Nhưng chỉ trong chốc lát, nam nhân ngoài cửa đã xử lý xong cai ngục rồi bước vào.


Lục Bạch Đào vẫn lạnh nhạt như cũ, bận rộn như thường, không để ý tới nam nhân trước mặt.


Nam nhân ngồi nhích tới gần cửa lao: "Biểu muội, mấy ngày không gặp, muội gầy hơn rồi.

"

Người tới không là ai khác chính là Trịnh Khánh.


Lục Bạch Đào im lặng không nói, mặc kệ Trịnh Khánh.


"Biểu muội, ta biết muội không thích ta, nhưng mà muội nhìn tên nô lệ kia căn bản là nhắm vào gia sản của Lục gia trang, biểu muội xảy ra chuyện cũng không thấy chuẩn bị gì, thật không ra gì mà.

"

Trịnh Khánh lải nhải chửi bới A Thần, bây giờ Lục Bạch Đào đang ở trong đại lao, nếu như không có yêu cầu của Lục Thịnh Quang thì sẽ không có ai thẩm vấn Lục Bạch Đào.


Đương nhiên Trịnh Khánh biết rõ điều này, ai bảo người bị thương kia là hắn ta tìm thay cho Lục Thịnh Quang.


Chỉ có điều, tại sao tình hình lại thành ra như này, Trịnh Khánh cũng không biết.


Song, tất cả những điều này cũng không quan trọng với Trịnh Khánh, quan trọng chính là hiện giờ Lục Bạch Đào đã bị tống vào tù, hắn ta hỏi han ân cần, bôn ba vất vả, cũng rất tin Lục Bạch Đào sẽ cảm động không dứt.


"Biểu muội sao muội không nói chuyện! Muội xem muội cũng gầy rồi.

"

Thỉnh thoảng Trịnh Khánh lại tìm chủ đề, nhưng kết quả cuối cùng chỉ nhận lấy sự thơ ơ của Lục Bạch Đào.


Thẳng đến khi Trịnh Khánh nhắc tới bản lĩnh của Lục Thịnh Quang, trong mắt Lục Bạch Đào mới hiện lên tia sáng, Lục Bạch Đào nói: "Nói đi, huynh muốn cái gì?"

Trịnh Khánh sáng mắt lên, nhìn chằm chằm Lục Bạch Đào, thực sắc tính dã, Lục Bạch Đào là nữ nhân hắn ta gấp gáp muốn thu phòng.


Song, Lục Bạch Đào lạnh lùng liếc Trịnh Khánh: "Bạch Đào là nữ tử đã kết hôn, tướng công đối xử với Bạch Đào không tệ, cuộc đời này định không cô phụ.

"

Trịnh Khánh nghe vậy lập tức tức giận, quên mất dặn dò của Lục Thịnh Quang: "Dốt nát, hiện giờ Lục gia trang quần long vô thủ, lại trông cậy vào một hạ nhân, hoang đường.

"

"Ta cho muội biết, tộc trưởng đã ra lệnh cho tá điền khai thác các thứ kia, Lục gia trang đơn giản là không thể trông cậy vào một nữ nhân, nếu thông minh thì đồng ý gả cho ta.

"

Lục Bạch Đào cười giễu, tròng mắt trắng bệch, liếc Trịnh Khánh: "Nếu như ta không nghe thì sao?"

Trịnh Khánh cau mày, nha đầu trước hiên ngang lẫm liệt, đối mặt với sinh tử, đối mặt với giam cầm vậy mà dốt nát như thế.


"Không phải muội thích hắn chứ? Nhưng hắn là một tên nô lệ.

"

"Câm mồm.

"

Lục Bạch Đào lớn tiếng mắng: "Đúng, ta thích A Thần, ngay từ đầu đã thích A Thần, nếu không sao ta có thể gả cho hắn.

"

Lục Bạch Đào từng bước ép sát, cố ý kích thích Trịnh Khánh, trong kịch truyền thanh, những đoạn kịch máu chó này sao nàng có thể không biết được.

.


Tên ăn chơi trước mắt cũng chỉ là định không làm mà hưởng, cố gắng lấy được tất cả của Lục gia trang.


"Không, đừng nói nữa! "

Lời nói thờ ơ của Lục Bạch Đào đã kích thích Trịnh Khánh, làm hắn ta phải đỡ tường, hắn ta là cháu trai tộc trưởng, gia cảnh giàu có, xứng đôi với Lục Bạch Đào tuyệt đối là dư dả.


Mà nàng lại thà rằng chọn một nô lệ cũng không muốn chọn hắn ta.


"Tại sao, tại sao muội phải vô tình như thế, là muội ép ta.

"

Trịnh Khánh đưa lưng về phía Lục Bạch Đào, nhất thời khôi phục lại bóng lưng lạnh lùng, nhẹ giọng đe dọa Lục Bạch Đào: "Muội yên tâm, ta sẽ chiếu cố Lục gia trang thật tốt.

"

Lục Bạch Đào im lặng không nói.

Chỉ là Trịnh Khánh nói ba xạo, Lục Bạch Đào đã xác định mọi chuyện có liên quan với Lục Thịnh Quang, Trịnh Khánh hắn ta không có não để lo trước lo sau.


Điều khó hiểu duy nhất chính là đến cuối cùng người kia xảy ra chuyện gì, còn có nến gã dùng rốt cuộc mua được từ đâu.


Chỉ cần A Thần tìm tới thì đó chính là lúc nàng kêu oan.


Về phần Trịnh Khánh này, vẫn là ít nhiều nhắc nhở hắn ta, trong mắt Lục Bạch Đào thình lình xẹt qua tia sáng, bỗng bừng tỉnh đại ngộ.


Nàng lập tức lớn tiếng la lên, tiếng la hoảng sợ này khiến cho Trịnh Khánh mang theo u oán, không thể không rời khỏi đại lao.


Ban đêm yên tĩnh, Lục Bạch Đào đột nhiên ý thức được sự nghiêm trọng của tình hình, huyện nha chậm chạp không làm phán quyết, chắc chắn là có người làm khó dễ.


Trong lòng chờ mong A Thần có thể sớm xuất hiện, nếu không bước tiếp theo Trịnh Khánh này chắc chắn phải đối phó với A Thần.


Phòng khách Lục phủ, quản gia lắc đầu với Lục Thịnh Quang.


Lục Thịnh Quang nhảy lên từ ghế thái sư, nổi trận lôi đình: "Ngươi nói gì, vẫn chưa được?"

"Hồi tộc trưởng, đã làm theo các bước trong công thức này, nến cũng đã đông lại, nhưng căn bản không được.

"

"Còn có, toàn bộ nến Lục Tam mang tới kinh thành chào hàng đều bị trả về.

"

Quản gia ủ rũ báo cáo tình huống.


Lục Thịnh Quang nhíu chặt mày, đi tới đi lui, âm thầm biết được Lục Bạch Đào dùng thứ gì của rệp sáp trắng làm nến, lén lút lẻn vào núi sâu mang những thứ đó về.


Tiếp theo lại đút lót để người bên cạnh Lục Bạch Đào trộm lấy công thức, vốn muốn mượn kỹ năng này chèn ép Lục Bạch Đào.


Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện, thế nên ông ta dứt khoát đổ hết sai lầm của người kia lên người Lục Bạch Đào.


Sau đó tìm thời cơ tìm cớ cho Lục gia trang, muốn lợi dụng lúc Lục Bạch Đào bị tống vào tù cướp cửa hàng về tay mình.


Chỉ là, không có Lục Bạch Đào, tiểu nhị của Chúc Hương các cũng không biết cách điều chế, thế nên Lục Thịnh Quang tự mình làm chủ, làm người chế tạo sáp ong người, một lòng nghĩ chắc cũng na ná nhau.


Chỉ có điều, lời nói của quản gia khiến cho Lục Thịnh Quang nghe xong lập tức ngồi phịch xuống mặt đất mềm nhũn vô lực.


"Nha đầu này rốt cuộc giấu phương pháp ở đâu?"

Lục Thịnh Quang dựng râu trợn mắt, trong lòng càng thêm bất mãn với Lục Bạch Đào.


"Lão gia, chúng ta còn tiếp tục không? Cửa hàng hôm nay! "

Quản gia lắc đầu, hơn hết thời gian hai ba ngày mà cửa hàng đã vắng khách, kể cả bọn họ bỏ ngân lượng tạo thanh thế cũng có đi không có về.


Trong mắt Lục Thịnh Quang hung ác nham hiểm, hiện đầy tia máu, nhưng nhìn ra được lần này Lục Thịnh Quang đang vô cùng thống khổ: "Thôi, đóng, đóng.

"

"Nha đầu kia tộc trưởng muốn xử trí như thế nào?"

"Tiếp tục giam giữ.

"

Lục Thịnh Quang thở dài, Lục Vương Thị rất thương nữ nhi, chỉ cần hơi động tay chân, Lục Vương Thị chắc chắn sẽ đi vào khuôn khổ, đồng ý chắp tay tặng sản nghiệp của Lục gia cho Lục Thịnh Quang.


"Nhưng mà, bên phía sư gia, tộc trưởng cũng biết, việc lần trước sư gia vẫn đang canh cánh trong lòng, tiểu nhân lo lắng, sợ là đêm dài lắm mộng.

"

Vốn cho rằng sản nghiệp của Lục gia trang lớn như thế, Trương sư gia này cũng công phu sư tử ngoạm, uy hiếp Lục Thịnh Quang rồi mới đồng ý giúp đỡ, lấy những tội lỗi vô căn cứ, lừa gạt huyện nha đại nhân, giam Lục Bạch Đào vào nhà lao.






Nhấn để mở bình luận

Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân