Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân



Lục phủ vào ban đêm, trong đôi mắt Lục Thịnh Quang u ám không nhìn ra chút thương cảm nào, lập tức đáp ứng với quản gia, đầu độc chết người vu oan hãm hại kia và xem như toàn bộ sai lầm là do nến của Lục Bạch Đào.


Ban đêm yên tĩnh, tất cả đều lộ ra vẻ âm trầm kinh khủng khác thường.


Hôm đó, vào sáng sớm, một tiếng vang lớn quấy nhiễu mọi người trong nha môn, đám nha dịch tay cầm sát uy bổng hô to, đứng ở đầu hai bên.


Mà tá điền trên dưới Lục gia trang cũng từ bốn phương tám hướng chạy tới, tộc trưởng ra lệnh, sao bọn họ dám không nghe.


Trong phòng giam, Lục Bạch Đào chỉnh sửa lớp trang điểm, mặc dù đã mặc áo tù màu xám trắng nhưng vẫn chẳng thể che đậy dung nhan của Lục Bạch Đào.


Lính canh ngục chậc chậc thở dài, nến của nàng hại chết người, vậy mà nha đầu vẫn thản nhiên như thế, cũng quá đáng sợ rồi.


Lục Bạch Đào không quan tâm, đương nhiên trong lòng nàng kiên quyết, nếu như chuyện thật sự là có liên quan với nến của nàng, đương nhiên nàng sẽ không do dự gánh chịu trách nhiệm.


Nếu như không liên quan, nàng cũng nhất định sẽ không để cho Lục Thịnh Quang vô duyên vô cớ oan uổng bản thân nàng.


"Dẫn phạm nhân Lục Bạch Đào đi.

"

Nha dịch truyền gọi Bạch Đào với gọi trầm bồng du dương, trước công đường Lục Vương Thị đột nhiên giật mình nhìn chăm chú vào nam nhân đang nằm trên cáng cứu thương trên mặt đất đang đắp vải trắng kia.


Làm thế nào bà cũng không nghĩ tới, Lục Bạch Đào sẽ dính tới kiện cáo có mạng người.


Càng không nghĩ tới bà đi tìm Lục Thịnh Quang, kết quả ông ta lại lạnh lùng vô tình.


Có lẽ bà nên sớm mang tất cả sản nghiệp của Lục gia trang giao hết cho Lục Thịnh Quang.


Có lẽ bà sớm nên đồng ý hôn sự của Trịnh Khánh với Lục Bạch Đào thì nữ nhi của bà sẽ không phải xuất đầu lộ diện, mặc dù bà không thích điều đó.


Nhưng chí ít là Lục Bạch Đào vẫn sống bình yên vô sự như cũ.


"Bạch Đào! "

Lục Bạch Đào dịu dàng cười, gật đầu với Lục Vương Thị, ý bảo chuyện gì cũng sẽ qua, nàng sẽ không có bất kỳ sơ xuất gì.


Mà Lục Bạch Đào quét mắt bốn phía, xung quanh chỉ có một ít âm thanh bàn luận ríu rít, nói chung là trách mắng: "Tuổi còn trẻ vậy mà lòng dạ rắn rết như thế! "

"Đúng vậy, nghe nói nam nhân này trúng độc.

"

"Đã nói thứ bỏ đi này không được, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, không nghĩ tới là thật.

"

Tiếng thảo luận trong đám người nhắc nhở Lục Bạch Đào rằng nam nhân trước mặt này vì dùng nến do nàng chế tạo nên mới chết.


Trong lòng cũng là bất đắc dĩ, nhưng cũng không thể làm gì.


Lập tức tìm bóng dáng của A Thần khắp nơi, ban đêm khẩn cầu A Thần có thể tìm được người này, cũng thật sự biết chân tướng sự việc.


Nhưng nàng ngắm nhìn bốn phía cũng không nhìn thấy bóng dáng của A Thần đâu mà chỉ nhìn thấy thi thể của nam nhân này, trong lòng có hơi mất mát.


Chỉ có điều trong chốc lát lại yên tâm, dù sao chuyện của Lục trạch A Thần cũng đã giúp rất nhiều, ít nhất giúp nàng tra ra người này chính là hồ bằng cẩu hữu của Trịnh Khánh, kinh thành có người bán loại nến tương tự.


Như vậy là đủ rồi, về phần những thứ khác căn bản là Lục Bạch Đào cảm thấy không cần thiết.


"Kẻ dưới công đường chính là Lục Bạch Đào?"

Lục Bạch Đào chiếu theo quy củ quỳ trên mặt đất: "Dân nữ chính là Lục Bạch Đào.

"

"Người dưới công đường, ngươi đã thấy qua chưa?"

Lục Bạch Đào lắc đầu: "Chưa từng.

"

"Chưa từng thấy?"

Trịnh Khánh ở một bên đã sớm gấp rút lao ra, trong lòng của hắn từ đầu đến cuối tuân thủ nghiêm ngặt giáo lý không chiếm được thì hủy diệt.


"Muội chưa từng thấy hắn? Sợ là bởi vì hắn chết rồi nên muội sợ gánh chịu trách nhiệm.

"

Trịnh Khánh hờ hững khinh bỉ nhìn Lục Bạch Đào, một khi tiếng kêu gào phát ra từ miệng nàng thì cho dù là chết cũng không đồng ý ở với hắn ta, Trịnh Khánh hận, hận không thể khiến cho Lục Bạch Đào lập tức phải chết, hận nam nhân trắng tay kia dựa vào cái gì nhận được sự quan tâm của Lục Bạch Đào.


Lục Bạch Đào trăm miệng cũng không thể bào chữa, ngày hôm nay Lục Thịnh Quang bọn họ đã làm tốt chuẩn bị, một mực chắc chắn nến do Lục Bạch Đào chế tạo có độc, bóp chết nam nhân vô tội này.


"Muội! "

"Xin lỗi, biểu muội, ta cũng chỉ là đại nghĩa diệt thân thôi.

"

Trịnh Khánh hiên ngang lẫm liệt, khiến Lục Bạch Đào dở khóc dở cười, tâm tư biến thái không chiếm được thì bóp chết này khiến cho tâm Lục Bạch Đào vẫn còn sợ hãi.


Có lẽ đối với Trịnh Khánh thì số mệnh của nữ nhân nên như thế, giống như hàng hóa vậy, nhưng phàm là có nhiều người mơ ước, nữ nhân này sẽ bị úp tội danh hồng nhan họa thủy.


Lục Bạch Đào cười giễu, trong lòng hẳn là rất ủy khuất, oan khuất này khiến nàng đặc biệt bất mãn.


Nàng muốn biện hộ cho chính mình, nàng không tin nến của nàng sẽ là độc dược chí mạng, nàng không muốn để lại ước nguyện, giao oan khuất của mình cho Thần Minh.


"Đại nghĩa diệt thân.

"

Lục Bạch Đào lắc đầu: "Đại nhân, ngài cũng cho rằng nến của dân nữ có độc, là độc dược chí mạng à?"

Hai mắt Lục Bạch Đào nhìn qua đại nhân một cách chăm chú, không chớp mắt, trong đôi mắt kia ngụ ý nàng vô tội, dáng vẻ tất cả mọi chuyện đều là có người thiết kế hãm hại.


Lục Thịnh Quang lạnh lùng nhìn Lục Bạch Đào, từng bước áp sát Trương sư gia, khiến ông ta không thể trì hoãn, phải giải quyết nhanh chóng: "Im miệng, nhãi ranh miệng còn hôi sữa, không biết trời cao đất dày.

Chẳng lẽ cho rằng đại nhân sẽ phỏng đoán lung tung, oan uổng ngươi hay sao?"

"Đại nhân, Bạch Đào tuổi nhỏ, không biết trời cao đất dày, nhưng mà ý nghĩ kỳ lạ, không phải là nằm mơ phát tài nên mới dẫn tới kết quả như vậy.

Ta đã là tộc trưởng đương nhiên không thể thiên vị, phạm phải sai lầm, xúc phạm quốc pháp, tự nhiên thuận theo quốc pháp nghiêm trị không tha.

"

Khóe miệng Lục Thịnh Quang thình lình nhếch lên nụ cười đắc ý, xú nha đầu này chết rồi, như vậy cơ nghiệp Lục gia to như thế, không còn nghi ngờ gì nữa sẽ rơi vào tay ông ta.


Như vậy chính là tất cả đều vui.


Lục Bạch Đào thấy rõ ràng tên ác nhân ước gì ngay lập tức khiến nàng biến mất này nàng cũng gặp nhiều rồi.


Nhưng nàng không e ngại chút nào, thơ ơ nói: "Lời này ngược lại giống như ông ta thật sự vì sai lầm của Bạch Đào mới lưu lạc đến nước này ấy.

"

"Chẳng lẽ không đúng?"

Trịnh Khánh bực tức, tay chỉ về nam nhân đang nằm trên mặt đất: "Chẳng lẽ hắn còn có thể làm giả hay sao?"

Thấy tận mắt nam nhân này chết trước mặt, mặc dù cảm thấy áy náy nhưng cũng là tính toán Lục gia trang, Trịnh Khánh dứt khoát đã làm phải làm đến cùng, một mực chắc chắn tội nghiệt của Lục Bạch Đào.


Lục Bạch Đào lắc đầu: "Sẽ không.

"

Trịnh Khánh hớn hở.


Lục Bạch Đào chuyển đề tài: "Nhưng mà nam nhân này chết oan chết uổng ngược lại là có thể xác định, nếu như bởi vì nến do Bạch Đào nghiên cứu, tuyệt đối không thể nào.

"

Lục Bạch Đào lên tiếng phủ nhận.


"Làm sao không thể nào?" Lục Thịnh Quang hờ hững khinh bỉ nhìn Lục Bạch Đào: "Nữ nhân không tài không đức, lại không biết chữ, không biết nghe được từ đâu bịa đặt không căn cứ, tự cho là đúng.

"

Lục Bạch Đào cười nhạt, có thù tất báo đáp lễ: "Bạch Đào tự cho là đúng, vậy Tứ gia gia là vì cái gì?"

Đôi mắt giảo hoạt của Lục Bạch Đào vụt sáng, nhìn Lục Thịnh Quang từ trên xuống dưới: "Ta thấy là vì sản nghiệp của Lục gia trang đi.

"

Trong một câu của Lục Bạch Đào không có ý định để lại chút mặt mũi nào cho Lục Thịnh Quang.


"Ngươi nói hưu nói vượn.

"

Lục Thịnh Quang bị Lục Bạch Đào chọt trúng nhược điểm, hổn hển chỉ tay về phía Bạch Đào làm ầm ĩ: "Nến này vốn có độc, con sâu kia trong núi sâu không có độc, dùng thời gian dài thì có độc, nếu không làm sao ăn mòn cả một ngọn núi thành dáng vẻ tiêu điều như thế?"

Lục Thịnh Quang không chút lưu tình giáo huấn Lục Bạch Đào, sự lạnh lẽo trong mắt phát ra giống như muốn hoàn toàn cắn nuốt Lục Bạch Đào.




Nhấn để mở bình luận

Chủng Điền Lương Duyên Thủ Phú Hầu Phu Nhân